Nhà Tù Nóng Bỏng - Chương 20

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Bên Trong Chiếc Hộp
An Tuyết Thần nhìn tay mình bị Phàm Ngự nắm lấy, kéo đi. Ngẫng đầu nhìn thấy bóng lưng của hắn, mới phát hiện thì ra hắn lại cô đơn đến như vậy.
An Tuyết Thần theo Phàm Ngự đi ra, nhìn chiếc xe Maserati gransp phía trước rồi quay lại nhìn hắn.
“ Anh lại đổi xe.”
Phàm Ngự mở cửa ra ý bảo cô lên xe. Khi đã ngồi vào trong xe, trong lúc Phàm Ngự đang đi vòng qua bên kia chiếc xe. An Tuyết Thần nhìn xung quanh bên trong. Cuối cùng, cô dừng mắt trên một chiếc hộp, không biết bên trong nó là cái gì?
An Tuyết Thần định mở chiếc hộp thì Phàm Ngự đã ngồi vào trong xe.
“ Đang nhìn cái gì đó?” Phàm Ngự nhìn cô.
An Tuyết Thần cố ý chuyển tầm mắt của cô ra bên ngoài cửa xe.
“ Không có gì, anh mau lái xe đi. Không thôi trễ học.”
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, khoé miệng hiện ra một nụ cười. Cho xe nổ máy chạy đi.
Phía sau xe Phàm Ngự là một chiếc Maybach 62 màu đen, người trong xe vẫn đang chăm chú nhìn chiếc xe Phàm Ngự mới chạy đi. Gương mặt tuấn tú của Lãnh không một chút ấm áp mà chứa đựng một sự khủng bố. Vốn là muốn đi cùng An Tuyết Thần nhưng không ngờ nhìn thấy một màn vừa rồi.
Người con trai ấy, khoé miệng nở ra một nụ cười gian ác.
Quát quát_____________________
“ Làm sao vậy?” An Tuyết Thần bất an hỏi, không phải xe bị hư đấy chứ.
Phàm Ngự thử khởi động xe một lần nữa, cũng vô dụng. Phàm Ngự đánh mạnh vào tay lái.
“ Siter.”
An Tuyết Thần dùng ánh mắt đầy nghi ngờ hỏi Phàm Ngự.
“ Không phải chứ, cái xe này cũng phải mấy trăm triệu . Vậy mà chạy không được.”
Phàm Ngự trừng mắt nhìn cô, cô cũng biết điều mà quay đầu chỗ khác.
Phàm Ngự mở cửa xe bước xuống, mở ra nắp xe. Một làn khói trắng bay ra. Hình như là thiếu nước thì phải. Mở cửa xe lấy ra một chai nước suối đổ vào trong thùng xe. Sau đó, một lần nữa ngồi vào ghế lái.
Xe khởi động, Ầm ầm_________________
An Tuyết Thần kinh ngạc nhìn Phàm Ngự “ Anh cũng biết sửa xe?”
Ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn về phía trước. “ Không biết, thì cũng có thể đoán được là nó bị hư cái gì.”
An Tuyết Thần trừng mắt liếc hắn một cái, lần nữa ánh mắt của cô nhìn về phía chiếc hộp lúc nãy. Không biết có nên xem trong chiếc hôm đó là gì hay không. Cô quyết định.
An Tuyết Thần cố ý nhìn chiếc hộp nói, “ Chiếc hộp này, có chứa gì trong đó à.” Nói xong liền lấy mở ra xem, trong mấy giây miệng của cô chỉ há to thành chữ O.
Sau đó, sắc mặt cũng không đổi đem chiếc hợp để trở về chỗ cũ. “ Nhàm chán ! ở trong đó chẳng có gì cả.” Nói xong nhìn qua Phàm Ngự, rồi ngã người dựa vào ghế phía sau nhắm mắt lại.
Phàm Ngự không hay biết chuyện gì. Một lúc sau, đã tới trường. An Tuyết Thần mở xe tự nhiên bước xuống. Liền bỏ chạy đi, không nói một lời. Để lại, Phàm Ngự ngẩn người.
“ Cô nhóc này, lại bị gì nữa rồi.”
Nhìn nụ cười của em như bức tranh muôn màu
Cho dù làm thế nào anh cũng không thể bước vào
Chim hải âu cùng ánh hoàng hôn không có kết thúc
Cách xa nhau hàng tỉ năm ánh sáng.
Chuông điện thoại vang lên. Phàm Ngự tức giận nhìn chỗ An Tuyết Thần mới vừa đi khuất.
“ Này, Tôi là Phàm Ngự.”
Bên trong là tiếng nói nũng nịu của một người phụ nữ.
“ Ngự, lần trước người ta để quên hộp đồ lót trong xe anh. Chừng nào thì đưa nó cho em đây.”
Nhìn qua cái hộp, Phàm Ngự tít một cái cúp điện thoại. Mở cái hộp ra, thật sự bên trong có đồ lót của phụ nữ.
Nhìn lại chỗ lúc nãy đã khuất bóng hình cô, khoé miệng Phàm Ngự hiện ra một nụ cười, tiếp theo phát ra tiếng cười lớn từ nội tâm.
“ Chẳng lẻ, là vì chuyệ này cô nhóc mới khác thường?” Tự thì thầm một câu, sau đó nổ máy rời đi.
Lúc sau có một chiếc Maybach đen dừng sát bên cạnh. Đi xuống, nhìn xe Phàm Ngự rời đi. Liền nở ra một nụ cười gian ác.
“ Phàm Ngự, tao sẽ cho mày trả giá vì thứ tình cảm ngu ngốc này.”
Cuộc Thi Thuận Lợi
An Tuyết Thần trở về phòng học, nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh vẫn chưa thấy Lãnh đến. Còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau lưng cảm giác được một bàn tay mang theo hơi ấm đánh nhẹ lên vai cô.
“ A.” Quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt Lãnh đang tươi cười.
“ Tôi bị bạn doạ sợ rồi.” Nói xong cô lấy tay vỗ nhẹ lên trái tim của mình.
Lãnh đem tay đang để trên vai An Tuyết Thần lấy xuống. Nhìn An Tuyết Thần, rồi nở nụ cười xấu xa trêu đùa nói.
“ Có phải bạn làm điều gì trái với lòng hay không, nên mới bị tôi doạ sợ.”
An Tuyết Thần thưởng cho Lãnh một cái nhìn xem thường, sau đó đi vào phòng học. Lãnh nhìn một chút qua cửa sổ, liền không có việc gì đi đến chỗ ngồi.
Lời nói dối như đoá hoa nở rộ, bên ngoài thì rực rỡ nhưng sự sống bên trong đang dần bị rút ngắn.
An Tuyết Thần ngồi trên ghế, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài bầu trời, những tia nắng xa xa như ánh lửa nhấp nhô đang cháy,mang theo ấm áp. Những đám mây trên không trung, như trượt đuôi theo nhau một cách nhộn nhịp, làm cho người ta cũng muốn được vui vẻ chơi đùa giống chúng. Bên cạnh bờ ao, là một khu vườn nhỏ nhưng lại có những cây lớn và tán lá um tùm xanh tươi.
Ngồi ở trên tầng cao nhìn xuống, có nhiều cảnh đẹp khác nhau. Liền muốn làm hoà nhập một phần nào đó vào trong ấy.
Nhìn ra bên ngoài, An Tuyết Thần đã không còn để ý xung quanh, kể cả bài kiểm tra sắp tới cũng bị cô ném lên chín tầng mây. Lãnh nhìn bộ dáng si mê của An Tuyết Thần, trong lòng không khỏi rung động.
“ Được rồi các em, bây giờ chúng ta di chuyển đến hội trường để thi. Nghiêm cấm các trò quay cóp hay có các hành vi gian lận nào. Trong việc nay trường chúng ta rất nghiêm khắc, chắc các trò cũng biết rõ rồi. Thầy nhắc lại một lần nữa không nên giở trò gian lận, nếu bị bắt đừng mong xin xỏ được gì. Mọi người đi theo thầy nào.”
Nghe thấy lời nói nghiêm khắc của thầy giáo, An Tuyết Thần mới hồi phục lại tinh thần. Thì ra là phải đến hội trường, cô cầm lên 乃út viết liền theo mọi người rời đi.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần cầm chặt cây 乃út trong tay, đi tới hỏi “ An Tuyết Thần, bạn đang cẳng thẳng sao?”
An Tuyết Thần nhìn hắn, gật gật cái đầu nhỏ của cô.
“ Có một chút hồi hộp.”
Lãnh vỗ nhè nhẹ lên đầu cô an ủi, “ Không cần phải hồi hộp, dù sao cũng chỉ là một kì thi thôi.”
“ Mặc dù là cuộc thi cuối kì, nhưng nếu như tôi đậu được top 100, người kia sẽ vô điều kiện mà đồng ý với tôi một chuyện. Cho nên tôi rất hồi hộp.” An Tuyết Thần lo lắng nói. Mặc kệ thế nào mục tiêu quan trọng nhất của cô là Toop 100.
Bước chân Lãnh chợt dừng lại, nhìn An Tuyết Thần từ từ bước đi.
“ Bạn sẽ yêu cầu chuyện gì, là rời khỏi người kia sao?” Nhìn bóng lưng An Tuyết Thần, nhớ tới những cảnh tượng tối ngày hôm qua nhìn thấy. Nắm đấm của hắn càng chặt hơn.
Trong cuộc thi____________________
An Tuyết Thần đã giành được vị trí hạng nhất. Chẳng lẻ do Phàm Ngự sắp đặt, không có khả năng. Hay là cô sao chép giống với đáp án? An Tuyết Thần không còn chú ý đến những thứ khác, chỉ thắc mắc làm sao mà cô đạt được vị trí đó.
An Tuyết Thần rất vui mừng, vì những gì mà cô đạt được. Thầy cô cũng không gọi cô lên văn phòng, hoặc hỏi thăm chuyện gì liên quan đến Phàm Ngự.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh. Cuộc thi cũng kết thúc, An Tuyết Thần đi ra ngoài phòng học, không thấy xe chú Mã đâu, chẳng lẻ không muốn cô về nhà ư?
Trời đã tối, thi suốt một ngày. Không hay không biết đã trễ thế này, đèn bên đường cũng được thắp sáng. An Tuyết Thần ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng trên không trung.
Trăng lên cao, màn đêm buông xuống một màu đen tối.
Ban đêm, trăng chiếu sáng cả một vùng đất. Hàng tháng, ngày mười lăm âm lịch là ngày trăng tròn. Nhưng không biết tại sao, tối nay trăng đặc biệt tròn nhất và cũng sáng nhất. Hơn nữa đêm nay cũng đặc biệt yên tĩnh, ánh trăng chiếu sáng, gió thổi hiu hiu.
“ Nhiều người rất thích đêm hè, nhưng ánh trăng lại bị đèn đường ở thành phố làm cho mờ nhạt không thể thấy.”
Phàm Ngự cho xe chạy chầm chậm đến, trông thấy bóng dáng nhỏ bé của An Tuyết Thần đứng đó có cảm giác si mê. Hắn cũng không muốn quấy rầy cô, cho cô một chút thời gian thả lỏng tinh thần, sau một ngày thi cử.
An Tuyết Thần mở mắt, nhìn Phàm Ngự đậu xe bên cạnh, mà chính cô không hề hay biết. Phàm Ngự hạ kính xe, nhìn An Tuyết Thần nói “ Lên xe.”
An Tuyết Thần cũng không nói gì, trãi qua cuộc thi cô đã mệt mỏi. Mở cửa xe ngồi vào. Chờ cho bọn họ rời đi, liền xuất hiện một bóng đen ở cửa. Nhìn hướng xe Phàm Ngự chạy đi, khoé miệng như có như không hiện ra một nụ cười nham hiểm. Ánh mắt chứa đầy sát khí.
Party
An Tuyết Thần ngồi trong xe nhìn Phàm Ngự, da mặt mịn màng, khuôn mặt thì góc cạnh lãnh lùng anh tuấn; đôi mắt màu đen, mê hoặc người nhìn; lông mày dày và đậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, không thiếu đi sự sang trọng mà tao nhã.
An Tuyết Thần mê mẩn nhìn,bỗng nhiên nghe lời nói của Phàm Ngự, làm cho cô nghẹn lời.
“ Tại sao nhìn tôi như vậy, có phải rất đẹp trai không. Khiến cho em thích tôi?” Phàm Ngự mắt vẫn nhìn về phía trước, nhưng giọng nói rất lưu manh.
Nghe lời nói của hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần hiện lên một chút đỏ hồng. “ Anh..anh nói cái gì đó, ai thích anh chứ?”
Phàm Ngự nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, rất muốn cười nhưng đành cố nhịn xuống.
Tuyết Nhi, tên cũng như người, mày lá liễu mắt to, môi hồng răng trắng, mặt hình trái xoan, sống mũi cao, mái tóc xoăn màu nâu đen, đang biểu hiện tức giận.
An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự không trả lời, liền đem đầu tựa vào ghế nhắm mắt lại. Dù sao, cả ngày hôm nay cái đầu nhỏ của cô hoạt động rất nhiều rồi, nên để cho cô nghỉ ngơi một chút. Từ từ tiếng vào giấc mộng.
Xe chầm chậm dừng lại, An Tuyết Thần mở ra cặp mắt mơ mơ màng màng, vuốt vuốt khuôn mặt, “ Đến nhà rồi .”
An Tuyết Thần nhìn xung quanh, chỗ này không giống với nhà Phàm Ngự. Quay đầu nhìn hắn hỏi.
“ Đây là nơi nào, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Phàm Ngự mở ra dây an toàn, nhìn bộ dáng mơ màng của An Tuyết Thần. Bạn đang đọc truyện tại: WWW.KenhTruyen24h.Com (thích truyện chấm VN) - Website đọc truyện tương thích với mọi thiết bị di động.
“ Trang điểm, thay đổi trang phục cho em, theo tôi dự tiệc.” Nói xong, liền kéo An Tuyết Thần xuống xe.
Phàm Ngự nắm tay An Tuyết Thần đi vào một cửa hàng rất lớn. Không cần hỏi cũng biết đây là cửa hàng chi nhánh của công ty hắn.
Thấy Phàm Ngự vừa vào, quản lí liền ra tiếp đón.
“ Ui gia, ít khi thấy Phàm tổng tự mình xuống đây, không ngờ hôm nay còn mang theo một vị tiểu thư.” Nói chuyện là một người phụ nữ. Vóc người vừa vặn, mái tóc đen nhánh được kết thành hai bím tóc. Mặt trái xoan trắng hồng, mắt to tròn. Khi cười có hai lúng đồng tiền, trông rất hoạt bát đáng yêu.
Phàm Ngự không để ý đến cô, “ Tiểu Mỹ, cô trang điểm và lựa chọn trang phục phù hợp với cô ấy.”
Tiểu Mỹ hướng Phàm Ngự cười cười. Liền đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, sau đó xoay cô một vòng, gật gật cái đầu.
“ Ừ, không tệ. Ánh mắt Phàm tổng rất tốt. Đúng là một nữ sinh xinh đẹp thoát tục không nhiễm bụi trần. Đi thôi, chị đây nhất định sẽ đem em trang điểm thành một người xinh đẹp nhất.” Nói xong ,liền kéo An Tuyết Thần vào bên trong.
An Tuyết Thần quay đầu lại nhìn thấy Phàm Ngự đang coi một tờ báo. “ Này, Phàm Ngự.”
An Tuyết Thần đi vào bên trong một cái phòng. Trong đây đều là những lễ phục lộng lẫy xinh đẹp. Mắt nhìn những bộ trang phục đó không nháy mắt được bởi ánh sáng chói mắt.
Không đợi An Tuyết Thần quay đầu, một cô gái trẻ liền đem cô ngồi vào bàn trang điểm. Sau đó đem mỹ phẩm đánh lên mặt nàng. Tiểu Mỹ chính là một bậc thầy trang điểm giỏi nhất thế giới.
Vài cái đã vẽ xong, Tiểu Mỹ quan sát An Tuyết Thần một vòng. Một cô bé mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt trái xoan, con ngươi đen như mực, hai má ửng hồng, khắp người lộ ra một sự hoạt bát hồn nhiên.
Bàn tay mềm, ngón tay thon dài như ngọc. Tựa như dòng nước, mái tóc đen 乃úi kiểu công chúa, mái tóc được cố định bằng một cây trăm. Phía trên rũ xuống, khi cô nói chuyện tóc sẽ đung đưa qua lại. Cô có gương mặt trắng mịn, hai hàng lông mày thon dài, hai mắt sáng như sao. Dưới sống mũi thẳng cao là cái miệng nho nhỏ, đôi môi mỏng, khoé môi hơi cong lên, mang theo một nụ cười buồn. Khuôn mặt xinh đẹp, thoát tục không mang theo mùi vị nhân gian. Cô mặc đồng phục màu trắng, váy dài xếp li. Ngồi ở chỗ kia, đoan trang cao quý, dịu dàng tao nhã, non hiền, như đoá hoa sen mới nở, không nhiễm bụi trần.
Tiểu Mỹ trong lòng không ngừng cảm thán. Trên đời có một cô gái như thế, nhưng lại bị Phàm Ngự chiếm làm của riêng.
Tiểu Mỹ đẩy bã vai cô đi lên, cầm một bộ lễ phục màu trắng.
Tiểu Mỹ xoã mái tóc dài của cô ra một cách tự nhiên. Màu nâu đen của tóc cô, người khác nhìn vào giống như nước từ trên thác lũ chảy xuống mặt hồ, tạo một sự tươi mát mềm mại động Ⱡồ₦g người. Mái tóc dài bồng bềnh cùng với đường cong quyến rủ khiến cho người khác có cảm xúc mãnh liệt muốn dang tay chạm vào nó. Đôi mắt sắc sảo cùng với màu mắt tím huyền ảo làm cho lòng người bị mê hoặc. Con ngươi thanh tịnh sáng ngời, mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động, làn da trắng hồng không tỳ vết, đôi môi hơi mỏng như cánh hoa anh đào hé mở. Nụ cười của cô khiên người khác cảm thấy như là thiên sứ giáng trần vừa ấm áp vừa thư thái đến lạ lùng.
Nhìn thiên sứ nhỏ trước mặt, Tiểu Mỹ thật sự nhịn không được mà khen ngợi “ Tuyết Thần, cô thật đẹp.”
Nghe Tiểu Mỹ khen ngợi, khuân mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng, càng hiện ra thêm sự ngọt ngào tươi mát.
“ Cảm ơn, chị cũng rất đẹp.”
Tiểu Mỹ nhìn vẻ thẹn thùng của An Tuyết Thần, cười nói “ Ánh mắt của Phàm Ngự quả thật rất tốt. Chị nhất định sẽ trang điểm thành một mỹ nhân khiến cho tất cả đàn ông nhìn thấy phải chảy nước miếng.”
Vừa nói xong liền bắt đầu làm tóc. Sau đó, mặc vào cho An Tuyết Thần trang phục mà chính mình thiết kế.
Phàm Ngự ngồi chờ trên ghế sa lon nhìn đồng hồ trên tay , tại sao lâu thế. Đã qua một tiếng đồng hồ, cuối cùng Tiểu Mỹ cũng kéo An Tuyết Thần đi ra.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần từ từ đi ra sau canh cửa, sớm biết nàng là một mỹ nữ, nhưng không ngờ trải qua quá trình trang điểm lại mỹ lệ đến như vậy. Mái tóc đen uốn xoăn, bên phải được vén lên cao còn bên trái vài cộng tóc xoăn được để xoả, làn da trắng hồng làm cho người đối diện nhìn vào mà trong lòng nhẹ nhàng mà lay động. Đôi mắt long lanh như nước phản chiếu ánh nắng hoàng hôn, lông mi thật dài chớp chớp đôi mày đáng yêu giống như 乃úp bê.
An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự nhìn mình ngẩn người. “ Làm sao vậy? Nhìn em như vậy có chút kì quái sao?” An Tuyết Thần khẩn trương kéo tay Tiểu Mỹ lại hỏi nhỏ.
Phàm Ngự từ từ đi đến bên cạnh An Tuyết Thần, tiếp nhận bàn tay nhỏ bé của cô từ Tiểu Mỹ. Nhìn An Tuyết Thần trong mắt có chút si mê.
“ Bảo bối, em thật đẹp.”
An Tuyết Thần nghe thấy Phàm Ngự ca ngợi cô, khuôn mặt trước đó đã có mấy phần ngượng ngùng hồng hồng bây giờ càng thêm mấy phần đo đỏ.
“ Cảm ơn anh.”
Phàm Ngự cứ nhìn cô như vậy. Hắn dường như muốn dấu cô đến một chỗ bí mật làm của riêng, không cho kẻ khác nhìn thấy bảo bối của hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có ý nghĩ như vậy.
An Tuyết Thần thấy ánh mắt Phàm Ngự nhìn cô chan chứa sự chiếm hữu, đầu càng thêm cúi thấp hơn.
Phàm Ngự tiếng lên một bước ôm lấy eo thon của An Tuyết Thần. Ở nơi cổ trắng noãn của cô cúi đầu kèm theo hơi thở nói “ Em rất đẹp, tối nay em là người đẹp nhất.”
Tiểu Mỹ nhìn Phàm Ngự “ Mau đi đi, tiểu mỹ nhân của ngươi vẫn còn ở chỗ này thật lãng phí thời gian.” Nói xong mở cửa, ý bảo bọn họ mau mau rời đi.
Phàm Ngự đưa ra cánh tay ra hiệu An Tuyết Thần khoác lấy cánh tay của mình, An Tuyết Thần làm theo. Sau đó, bước đi rời khỏi cửa hàng.
An Tuyết Thần ngồi ở trong xe, nhìn Phàm Ngự ngồi cùng cô ở ghế sau xe có chút thắt mắc, hắn gọi chú Mã tới khi nào.
Chú Mã từ kính chiếu hậu trong xe nhìn thấy vẻ mặt Phàm Ngự phía sau hình như hài lòng.
Chú Mã từ kính chiếu hậu tiếp tục nhìn An Tuyết Thần nói:
“ An tiểu thư, cô hôm nay thật xinh đẹp. Giống như tiên nữ giáng trần.”
Nghe thấy lời nói của Mã thúc, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cái cổ tuyết trắng, xương quai xanh tinh tế, vài lọn tóc rơi, từng hơi thở của cô như câu hồn người. Mỗi một chỗ trên người cô điều hấp dẫn nam giới phạm tội.
Phàm Ngự cảm thấy hô hấp của mình có chút rối loạn, lập tức đổi tầm mắt đang nhìn trên người An Tuyết Thần sang hướng khác. Sợ mình nhịn không được muốn cô ngay chỗ này, ngay tại chỗ này mà thoả mãn.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự cố gắng quay đầu, tò mò hỏi:
“ Sao vậy, thật không đẹp chút nào à ?” Vừa nói xong liền dùng đôi tay trắng noãn nhỏ bé lôi kéo Phàm Ngự.
Phàm Ngự quay đầu lại, lộ ra nụ cười mị hoặc ૮ɦếƭ người.
“ Nếu như không muốn tôi muốn em ngay ở đây, đừng quyến rũ tôi.”
An Tuyết Thần lập tức buông ra tay nhỏ bé, trong lòng sinh ra buồn bực nói: “ Tôi quyến rũ anh chỗ nào cơ chứ.”
An Tuyết Thần xuống xe theo Phàm Ngự, đứng ở trước cửa khách sạn. Phàm Ngự nâng cánh tay của hắn lên ngang eo, An Tuyết Thần liền hiểu ý đưa tay nhỏ bé của cô khoác lấy tay hắn, rồi cùng nhau đi vào trong khách sạn.
Đi vào hội trường, nhìn thấy rất nhiều người mặc lễ phục sang trọng đắt tiền. Nhảy múa theo âm nhạc cổ điển, giống như cô đi vào một thế giới khác.
Hội trường bỗng nhiên im lặng, loáng thoáng có thể nghe thấy thanh âm nín thở rồi lại hút không khí một cách gấp gáp. Mỗi chỗ có một nhóm nhỏ xôn xao, có chỗ là nhóm các quý bà , quý cô xì xào bàn tán. Giương mắt lên nhìn ngoài cửa, bên cạnh Phàm Ngự có một cô gái đang từ từ đi đến trên người mặc lễ phục màu trắng, toc được vén cao có vài lọn tóc để xoã, vẽ mặt đoan trang, ngũ quan xinh xắn, như hoa như ngọc. Váy dài được cắt may phù hợp với đường cong hoàn mỹ trên người cô, trước иgự¢ thiết kế nổi bật là một cái nơ bướm, cùng với sợi dây chuyền trên cổ hình con bướm tạo nên sự trang nhã cao quý. Làn váy lay động trên thảm được chiếu dưới ánh đèn, khiến cho cả người cô mang đến sự thanh lịch và sang trọng giống như nữ thần Athena, không một ai có thể xâm phạm đến. Cô cũng không để ý người khác bàn tán hay nhìn cô như thế nào, dưới làn váy lay động từng bước một uyển chuyển từ từ đi xuống, giống như tiên nữ xuống trần, công chúa ra ngoài đi diễu hành, lễ phép mà như xa như gần mỉm cười như có như không, là một người được nuôi dạy đúng mực. Không hổ là tiểu thư Hồ Điệp được người người tranh giành nhìn xem.
Mặc dù bị ít nhiều ánh mắt nghi ngờ đánh giá, nhưng cô vẫn giữ vững được phong cách của mình, thản nhiên như nước ở trong hồ không hề gợn sóng. Phạm Ngự liếc nhìn cô ở bên cạnh thu hút ánh nhìn của mọi người trong hội trường, trong lòng sinh ra cảm giác buồn bực nhưng khoé miệng vẫn hiện lên một nụ cười thoả mãn.
An Tuyết Thần di động từng nhịp bước theo bước chân của Phàm Ngự, tao nhã giống như công chúa. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh, xinh đẹp thoát tục. Bất cứ phụ nữ nào cũng không thể sánh bằng cô.
Giống như sự trong sáng của thuỷ tinh làm xao xuyến trái tim của mỗi người đàn ông trong hội trường. Nhưng không một ai có thể chạm vào, bởi vì cô là người phụ nữ của Phàm Ngự.
Đứng ở bên cạnh Phàm Ngự không cần biết là an tâm hay lo lắng, mặc kệ ánh mắt mê luyến của đàn ông, cái nhìn ghen ghét của phụ nữ, cô chỉ cần bình tĩnh, yên lặng là được.
Phàm Ngự nói nhỏ bên tai An Tuyết Thần “ Bảo bối, tôi đi sang chào hỏi một tiếng em không cần theo, ăn một chút gì trước đi.” Nói xong liền rời đi.
An Tuyết Thần gật gật đầu, sau đó ngồi vào bàn trong góc khuất. Thật là một thế giới giả dối, tuy trên người họ mặc những trang phục lộng lẫy xa hoa, nâng ly chúc mừng, hỏi thăm nhau nhưng chẳng có câu nào thật lòng cả.
Vào giờ phút này, cô đang ngồi trong một buổi tiệc đính hôn nhưng chỉ biết chào hỏi buôn bán , thật buồn cười vì chẳng thấy một câu chúc mừng nào cho chủ bữa tiệc. Mọi người gặp nhau vẫn là những câu hỏi khuôn mẫu lặp đi lặp lại. Đây là một khách sạn cao cấp năm sao, trần nhà được lợp bằng thuỷ tinh trong suốt, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy trên bầu trời với hàng ngàn vì sao và ánh trăng khuyết.
An Tuyết Thần đang cúi đầu ngắm nhìn chiếc vòng ngọc, bất chợt thấy một đôi giày da màu đen. An Tuyết Thần từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là một người Mỹ.
An Tuyết Thấn đứng lên nhìn người đàn ông nước Mỹ kia không nói.
Người đàn ông ấy quan sát An Tuyết Thần, sau đó nói bằng tiếng anh “ Beautifullady, hello.”
Ngay tức khắc, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang An Tuyết Thần, ai cũng biết người đàn ông nước Mỹ kia tên là John, con trai của Bộ trưởng Bộ Tài Chính nước Mỹ.
An Tuyết Thần chỉ đáp lại “ Hello sir, hello.”
Tiếng anh của An Tuyết Thần rất tốt nhưng cô chỉ chào lại một cách nghiêm chỉnh, mặc dù cô đã học qua rất nhiều ngôn ngữ.
Người đàn ông nước Mỹ thấy tiếng anh của An Tuyết Thần tốt như vậy .Gật đầu một cái, trong mắt có vẻ gì đó bẩn thỉu nhìn qua An Tuyết Thần.
“ Feelshy, I go to the barthroom.” [ không tiện, tôi phải đi nhà vệ sinh].
Người đàn ông nước Mỹ nhìn bóng lưng rời đi của An Tuyết Thần, trong mắt toát ra sự chiếm đoạt.
An Tuyết Thần đi vào ngồi ở phòng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương cô tự hỏi đây là cô sao?. Sau khi rửa tay xong cô bước ra ngoài,vừa xoay người đã nhìn thấy người đàn ông nước Mỹ khi nãy đứng ở cửa ra vào nhà vệ sinh. Trên mặt An Tuyết Thần thoáng qua một chút bối rối, nhưng rất nhanh đã biến mất không dấu vết. Người đàn ông ấy gật đầu khi thấy cô từ từ đi đến, sau đó giống như muốn cùng đi theo cô ra ngoài.
Nhưng mới vừa đến ngoài cửa, tay cô liền bị hắn ta nắm lấy rồi kéo lại. Trong lòng An Tuyết Thần cảm thấy rất khó chịu nên quay đầu nhìn hắn.
Khi người đàn ông nước Mỹ nhìn thấy khuôn mặt An Tuyết Thần biểu hiện sự tức giận. Hắn ta bước lên, đẩy cô vào tường giang hai tay chống lên tường giam giữ cô rồi nói.
“ Người đẹp đêm nay, tôi muốn em theo tôi.” An Tuyết Thần nhìn người đàn ông nước Mỹ đang nói chuyện trước mặt. Trên mặt cô xẹt qua một tia sửng sốt nhưng rồi nhanh chống mất đi.
An Tuyết Thần cố gắng thoát khỏi hắn ta nhưng không có tác dụng, An Tuyết Thần đã không còn bình tĩnh, trong giọng nói có phần hơi run rẩy.
“ Tiên sinh, xin mời ngài tránh ra tôi không phải loại phụ nữ kia, tôi chỉ theo bạn đến dự tiệc. Cho nên, mời ngài tôn trọng tôi được chứ.”
Người đàn ông nước Mỹ nhìn thấy sự kiên cường trên gương mặt An Tuyết Thần, lại thoang thoảng ngửi được mùi hương bách hợp trên người cô.
“ Ưm, thật thơm. Đúng là hương thơm của người đẹp. Nếu như ở bên dưới tôi càng thêm mê người.” Hắn ta nhìn An Tuyết Thần nói một cách lộ liễu trắng trợn.
Phàm Ngự đang nói chuyện với một quản lí công ty ở Hàn Quốc, quay đầu lại không thấy An Tuyết Thần , liền sai người đi tìm cô. Một người đàn ông đi đến bên cạnh không biết chủ động nói gì bên tai hắn, liền thấy sắc mặt Phàm Ngự thay đổi. Sau đó bảo người đàn ông ấy rời đi.
Người đàn ông nước Mỹ chuẩn bị hôn An Tuyết Thần thì từ trong nhà vệ sinh nam, một người đang ông đang say khướt loạng choạng đi đến, giống như muốn nôn mửa, thấy thế An Tuyết Thần liền thoát khoải hắn mà rời đi.
Người đàn ông nước Mỹ thấy An Tuyết Thần thoát khoải hắn rời đi liền tức giận mắng “ Mẹ kiếp, cút ngay cho tao.” Rồi đuổi theo cô ngay.
Người đàn ông té trên nền nhà, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo rồi cũng rời đi. Trở lại hội trường, An Tuyết Thần liền tìm kiếm bóng dáng Phàm Ngự. Xảy ra chuyện vừa rồi, cô nghĩ chỉ có Phàm Ngự mới là người có thể bảo vệ cô và cho cô sự tin tưởng.
Rốt cuộc, ở một góc nhỏ thấy Phàm Ngự đang nâng ly nói chuyện cùng một người nào đó. Khi nhìn thấy hắn, cô liền an tâm đến lạ thường. Đang chuẩn bị đến chỗ hắn, thân thể cô giống như bị ai đó dùng lực kéo.
“ Mẹ nó, người phụ nữ hư hỏng này, cô có biết tôi là ai hay không hả? Coi trọng cô là số phần may mắn cho cô rồi, tối nay cô nên theo tôi qua đêm thôi.” Người đàn ông nước Mỹ tức giận mà lôi kéo An Tuyết Thần nói. Thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh nhìn đến chỗ cô và hắn ta. Chắc chắn chút nữa sẽ có chuyện hay để xem, bởi vì bọn họ ai cũng đều biết cô gái này là người đi theo Phàm Ngự đến đây.
An Tuyết Thần thấy hắn ta cứ lôi kéo tay mình, muốn hất cánh tay hắn ta ra, nhưng căn bản hắn ta không chịu buông tay cô. An Tuyết Thần đã sớm tức giận, gương mặt của cô cũng trở nên trắng bệch .
“ Tiên sinh, mời ngài buông tay, làm ơn tôn trọng người khác một chút.” An Tuyết Thần dùng giọng ôn hoà mà nói. Bởi vì, cô biết ở trong trường hợp này cô cần phải giữ thể diện cho Phàm Ngự.
Đang lúc An Tuyết Thần nói, hắn ta tiến lên ôm lấy eo cô, cúi đầu môi hắn ta tiến gần môi cô. Hành động ấy làm cô hoảng sợ , khi cô gần kêu ra tiếng thì rơi vào một vòng иgự¢ quen thuộc.
Là Phàm Ngự, An Tuyết Thần ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hai tay ôm chặt láy hông của hắn không buông ra, có chút run sợ nhìn người đàn ông đang giận dữ đối diện.
So với sự tức giận của đối phương, trên mặt Phàm Ngự vẫn thản nhiên , bình tĩnh như không có việc gì. Chỉ là dùng hơi sức ôm chặt người đang run sợ trong lòng hắn, đây là biểu hiện hắn đang tức giận.
“ Ông John, con trai của Bộ trưởng Bộ tài chính nước Mỹ. Người phụ nữ của tôi có làm điều gì khiến ngài không vui sao?” Phàm Ngự vẫn ôm An Tuyết Thần nãy giờ vẫn còn run rẩy trong иgự¢ hắn.
Ngay khi Phàm Ngự nói An Tuyết Thần là người phụ nữ của hắn, thì kia đã sớm hết tức giận mà chỉ là đang do dự. Trươc kia cha hắn ta có nói không nên ᴆụng đến người đàn ông có tên là Phàm Ngự. Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta không thể để mất thể diện. Liền nhắm mắt lại nói:
“ À thì ra là người phụ nữ của ngài Phàm, tôi nói tại sao lại trùng hợp đến thê.” Nói xong ánh mắt của hắn ta con nhìn chầm chầm An Tuyết Thần, An Tuyết Thần ở trong lòng Phàm Ngự tránh né ánh mắt của hắn ta.
Trán Phàm Ngự đã nổi gân xanh, hừ còn già mồm giả bộ.
Phàm Ngự buông An Tuyết Thần ra đi đến bên cạnh hắn ta nói nhỏ “ Nếu như muốn sống mà rời khởi Trung Quốc, không muốn cha anh đột ngột bị cắt chức thì lập tức biến cho tôi, tôi sẽ không nói hai lời đâu.” Khi nghe thấy lời khuyên của Phàm Ngự, cơ thể hắn ta có một chút rung động. Người đàn ông trước mặt này không thể xem thường, lời nói của hắn không cho phép từ chối. Hắn ta quay sang giận dữ nhìn An Tuyết Thần, sau đó bước đi.
Phàm Ngự từ biệt mọi người một cách đơn giản, rồi ôm An Tuyết Thần rời khỏi bữa tiệc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc