Nhà Tù Nóng Bỏng - Chương 18

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Ảo Giác
An Tuyết Thần nhắm mắt, đứng dưới ánh nắng mặt mặt trời, nghĩ lại hành động sáng nay của mình. Mình đã làm cái gì, sao lại gây ác cảm với hắn, trước đây ngụy trang tốt lắm mà. Bởi vì hai cô gái kia sao? Sợ các cô ấy ở chung một chỗ với mình sao? Như vậy sao? Hay là, bởi vì mình kích động, sợ rằng nhất cử nhất động của mình sẽ làm hại cha mẹ mình. Không biết. Thật là không có đáp án. Có lẽ rằng, chỉ có thời gian mới có thể giải được câu đố này.
Lý Viện bước đến bên cạnh An Tuyết Thần, nhìn cô một cái. Cũng học theo cô, nhìn về phía ánh nắng mặt trời.
"Tuyết Thần, đi thôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm." Lý Viện nhắm mắt lại, cảm thấy ánh nắng chiếu rọi lên mặt mình.
An Tuyết Thần mở mắt ra, nhìn Lý Viện, sau đó, khẽ gật đầu, cười với Lý Viện. Sau đó kéo Lý Viện đi về phía đình nghỉ mát.
Lý Viện nhìn An Tuyết Thần. Thật ra, buổi sáng đã cảm thấy An Tuyết Thần có chuyện gì đó. Biết chuyện ở khe Tử Thanh, vậy mà, Phàm Cố lại đột nhiên chuyển đi. Phàm Ngự tự mình đưa cô ấy đến đây. Cô cũng biết, bọn họ có quan hệ không tầm thường. Cô biết rõ, nhưng mà cô không nói ra.
An Tuyết Thần quay đầu lại, thấy Lý Viện đang nhìn mình. Cô cười một tiếng.
"Sao vậy, trên mặt tớ có hoa sao?"
Lý Viện nhìn An Tuyết Thần, cười to.
"Không có gì? Chỉ là Tuyết Thần, bạn giống như là tiên nữ hạ phàm." Lý Viện nói lời thật lòng.
An Tuyết Thần nghe Lý Viện nói vậy, cô cười một tiếng, nhưng nụ cười này rất thảm thương. Cô cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng như vậy thôi.
"Tiên nữ hạ phàm gì chứ, phải là tiên nữ nghèo túng hạ phàm."
Trong đình nghỉ mát ——
Lãnh ngồi bên cạnh An Tuyết Thần, hắn vẫn cười như thế. Cô coi hắn giống như anh trai của cô. Có lẽ vậy, nên cô không để ý, ngồi thân thiết với hắn như vậy.
"Ăn đi." Lãnh mang thức ăn đã chuẩn bị xong, đặt vào tay An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần cầm hộp cơm, nhìn Lãnh, ánh mắt rất mơ màng. “Bất tri bất giác”, An Tuyết Thần đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt hắn. Hành động này, khiến Lãnh hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức bị hắn che giấu đi. Sau đó, hắn tiếp tục bày ra khuôn mặt mỉm cười như ánh mặt trời.
Khôi Ảnh nhìn thấy hành động của An Tuyết Thần, lông mày khẽ nhíu. Hành động đó là sao.
Ánh mắt của An Tuyết như bị sương mù che đậy. Coi người trước mặt mình là Giản Nam.
"Anh Giản, là anh thật sao? Anh đã quay về tìm Tuyết Thần sao?" Cô giống như nhìn thấy người anh từ nhỏ rất yêu thương mình. Trước đây, cô rất ỷ lại vào anh.
Nếu như, lúc trước, anh không xuất ngoại, hiện tại sẽ như thế nào. Nước mắt An Tuyết Thần chảy dài xuống hai gò má, rơi xuống. Giờ phút này, ai hiểu được lòng của cô đây.
Lý Viện không hiểu hành động vừa nãy của An Tuyết Thần, nắm lấy vai An Tuyết Thần, quay mặt cô lại đối diện với mình.
"Tuyết Thần, bạn làm sao vậy, tại sao lại khóc." Đôi mắt của Lý Viện mở to ra nhìn cô.
An Tuyết Thần nhìn thấy Lý Viện ở trước mặt mình, mở to hai mắt, quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy Lãnh đang mỉm cười. Nhìn về phía Lãnh, nhàn nhạt, nói.
"Lãnh, thật xin lỗi, tôi, tôi." Cuối cùng lại nghẹn lời. Không biết nên nói gì, hoặc là, không biết nói như thế nào.
Lãnh nhìn An Tuyết Thần, cười to.
"Không sao, trong lòng mỗi người luôn có một ai đó." Lãnh vỗ nhẹ vào đầu của An Tuyết Thần, giọng điệu cưng chiều, nói.
Bốn người ăn xong bữa trưa. Trở lại lớp học, một buổi chiều lại trôi qua.
Giờ tan học lại đến. Bốn người cùng nhau rời khỏi lớp học.
An Tuyết Thần nhìn thấy xe của lão Mã đỗ ở chỗ này, bước chân đột nhiên trở nên nặng chĩu. Cảm giác mỗi một bước, cũng nặng ngàn cân.
Lãnh và Khôi Ảnh nhìn thấy xe lão Mã đợi sẵn ở đó, để đón An Tuyết Thần, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt.
An Tuyết Thần quay đầu lại, nhìn ba người. Khuôn mặt ảm đạm.
"Tớ đi trước. Ngày mai gặp lại." Nói xong, nhìn về phía Lãnh, khẽ mỉm cười. Giống như một kỵ sỹ. Sau đó, xoay người, nhìn về phía chiếc xe kia, bước chân đến đó.
Máy Ghi Hình 

An Tuyết Thần bước đến bên cạnh lão Mã, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Bây giờ An Tuyết Thần rất tiều tụy. Lão Mã mở cửa xe cho An Tuyết Thần, sau đó chạy về vị trí tài xế, lái xe đi.
Khi ngồi xuống chỗ ngồi, cô nhắm mắt lại, dựa lên của kính, thoải mái ngủ.
Lãnh nhìn vào bên trong xe, thấy lông mày An Tuyết Thần nhíu lại. Lại bất chợt nghe thấy Khôi Ảnh nói.
"Tôi đi trước." Sau khi nói xong, cũng bước đi luôn.
Lý Viện nhìn theo bóng lưng của Khôi Ảnh, có chút thất vọng, quay lại nhìn Lãnh, nói.
"Vậy, tôi cũng đi trước.”
Lãnh nhìn Lý Viện, mỉm cười nói.
"Ừ, hẹn gặp lại." Nói với Lý Viện xong, cũng bước đi luôn.
Sau khi thấy những người khác cũng đi hết, một chiếc Maybach 62 dừng lại bên cạnh Lãnh. Tài xế bước xuống xe, cúi đầu nhìn về phía Lãnh, nói.
"Thiếu gia"
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lãnh đạm. Trên môi nở nụ cười lạnh. Sau đó, bước vào trong xe, nghênh ngang mà đi.
Trên đường, An Tuyết Thần cũng nhắm mắt lại, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại. Mở mắt ra, cô thấy mình quay trở lại chỗ lúc sáng mình liều mạng muốn đi khỏi.
An Tuyết Thần cười, cười đến bi thương. Lão Mã bước xuống xe, mở cửa cho An Tuyết Thần, cô cầm túi xách ra khỏi xe, nhìn tòa nhà trước mắt. Nhìn quanh bốn phía, ngôi nhà cao lớn, đồ sộ lại giống như nhà tù khổng lồ.
Lão Mã nhìn thấy An Tuyết Thần đứng ngẩn người ra. Khẽ nhắc, nói.
"Tiểu thư, chúng ta phải đi vào bên trong rồi."
An Tuyết Thần bước từng bước về phía cánh cửa lộng lẫy, xa hoa kia. Vừa bước đến cửa, cánh cửa tự động mở ra. Nhà tù này, cũng thật xa hoa.
Cô không thể hình dung ra được, tại sao trong nhà tất cả đều mặc áo đen. Không biết tại sao, một người bình thường như cô, sao có thế đến nơi như thế này được chứ.
An Tuyết Thần không nhìn thấy Phàm Ngự trong phòng khách, có lẽ hắn đang ở trong thư phòng. Ở đây, thậm chí ngay cả nữ người làm cũng mặc đồ đen. Vẻ mặt không chút biểu cảm, có thể nữ người làm đó cũng biết võ công.
Nữ người làm đặt dép xuống trước mặt cô, cầm lấy túi xách. An Tuyết Thần rất tự nhiên, đi lên tầng lầu. Ngày hôm qua, chẳng phải căn phòng này là phòng của cô sao.
Lão Mã nhìn hình dáng gầy gò của An Tuyết Thần khi đi lên tầng lầu, khẽ lắc đầu, sau đó bỏ đi.
An Tuyết Thần mở cửa ra, đồ vật bên trong, tất cả đều thay đổi. An Tuyết Thần bước đến bên cạnh giường, kéo màn che cửa sổ ra. Nhìn về phía chân trời, mặt trời vẫn còn đỏ, đang chờ khuất bóng.
Cô đứng ở trên lầu ba. An Tuyết Thần liếc nhìn đồng hồ - lịch điện tử treo trên tường. Cô ở bên Phàm Ngự đã được hai tháng rồi. Vẫn còn mười tháng nữa. Làm thế nào trôi qua đây.
An Tuyết Thần nhắm mắt lại, cảm thấy gió hơi lạnh, bao giờ cô cũng tĩnh lặng như vậy. Như thế nào lại sắp có bão rồi.
Một đôi mắt ở phía đối diện luôn nhìn vào An Tuyết thần. Nhìn thấy khuôn mặt cô đầy đau thương, buồn bã. Một cô gái mới chỉ 17 tuổi, đã phải chấp nhận số phận của mình. Hắn cứ tiếp tục nhìn cô như thế.
Đến khi, trong không gian tĩnh mịch này, sau lưng An Tuyết Thần xuất hiện một hình dáng cao lớn, nhưng cô lại hoàn toàn không biết.
Đầu PhàmNgự đặt nhẹ lên trên đầu của An Tuyết thần. An Tuyết Thần run nhẹ. Mở to mắt, nhìn về phía trước.
Cảm giác được người trong иgự¢ run rẩy, hắn ôm cô chặt hơn, ở bên tai cô, nhỏ giọng nói.
"Bảo bối, sáng nay, em đã làm tôi tức giận, bây giờ, có đúng hay không, em nên nghĩ cách làm tôi nguôi giận." Thanh âm của Phàm Ngự trầm thấp, bởi vì hắn đã xem máy ghi hình rồi. Chỉ là, hắn cố gắng nhẫn nại. Hắn rất biết ngụy trang, người khác không thể nhìn thấu, không biết hắn đang nghĩ gì.
Đôi tay nhỏ bé của An Tuyết Thần nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ nhàng gỡ bàn tay hắn đang ôm mình ra, xoay người, liếc nhìn nét mặt tà khí của Phàm Ngự.
An Tuyết Thần nhìn hắn chăm chú, Phàm Ngự cũng nhìn cô, muốn nhìn xem, cô sẽ làm gì.
"Phàm Ngự, anh muốn làm cái gì tiếp theo, tôi đều chấp nhận." Chợt nghe thấy lời nói của An Tuyết Thần, khiến cho Phàm Ngự cảm thấy khó tin.
Phàm Ngự vuốt ve khuôn mặt của An Tuyết Thần. Cười tà ác, nói.
"Tôi không muốn làm cái gì hết? Chỉ là muốn ở cùng một chỗ với bảo bối, xem cái này thôi." Nói xong, kéo An Tuyết Thần ngồi lên giường. Bật ti vi trên tường lên.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, thấy hắn nói vậy, hiểu lời hắn nói, cũng quay đầu nhìn về phía ti vi. Bên trong ti vi, là hình ảnh cô và bọn Lý Viện. Đầu óc cô nhất thời trống rỗng. Nhìn thấy hành động của mình ở trong đình nghỉ mát, đôi tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại.
Trên màn hình ti vi là hình ảnh thân mật của cô và Lãnh, bây giờ, cô cực kỳ căng thẳng. Cô không nghĩ đến Phàm Ngự sẽ cho người theo dõi cô. Thân thể cô càng run rẩy hơn.
Đôi mắt Phàm Ngự nhìn chằm chằm lên màn hình lớn. Ôm lấy cô gái bên cạnh mình, cảm thấy người trong иgự¢ đang run rẩy kịch liệt. Nhưng lửa giận trong lòng hắn cũng chưa hết.
Phàm Ngự quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của An Tuyết Thần, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh. Một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run lên của An Tuyết Thần, cả người cô đều run, đôi môi cũng trở nên trắng bệch, khẽ rung rung.
"Bảo bối, em có thể giải thích một chút cho tôi nghe, mối quan hệ của hai được chứ. Sáng nay, hình như hắn cũng là người đưa em đi học." Phàm Ngự nhẹ thổi hơi nóng lên khuôn mặt trắng bệch của An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần cầm điều khiển ti vi lên, hoảng hốt tắt màn hình ti vi đi. Sau đó, thở hổn hển, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng kịch liệt. Xoay người lại, nhìn Phàm Ngự, lần này, hắn cực kỳ hài lòng với biểu hiện của An Tuyết Thần. Cho nên, hắn không bộc phát tức giận trước nữa, mà ngược lại, có chút tò mò.
"Không, không phải như vậy. Sự thật không phải như thế. Chúng tôi chỉ là bạn học." Lần đầu tiên An Tuyết Thần chủ động nắm lấy tay của Phàm Ngự.
Phàm Ngự cũng không nói gì, vẻ mặt giống như không tin. Chẳng qua là, hắn lẳng lặng quan sát cô sẽ làm gì nữa.
An Tuyết Thần thấy vẻ mặt không tin của Phàm Ngự, lại muốn giải thích, nhưng cô sợ. Ở đây, cô chỉ có mấy người bạn, mà Phàm Ngự thủ đoạn độc ác, hắn sẽ tìm mọi cách để bọn họ cách xa cô ra.
"Chúng tôi thật sự chỉ là bạn học, chính xác là sáng nay đến muộn, hắn ta học cùng trường với tôi, Nên chúng tôi đi cùng nhau, trùng hợp lại là bạn học." An Tuyết Thần kích động giải thích.
Nhìn thấy hành động của An Tuyết Thần, gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự tối đen lại. Hắn rất muốn biết, tại sao cô lại kích động như thế. Nghĩ tới cô vì hắn ta mà kích động, trong lòng hắn càng thêm tức giận. Hắn nắm lấy cánh tay An Tuyết Thần, nhìn cô, quát khẽ.
"Cô quan tâm hắn ta sao? Mới quen nhau có một ngày mà đã như vậy sao? An Tuyết Thần, cô rất giỏi có phải không? Hử?" Phàm Ngự uy Hi*p cô nói. Hắn như muốn “cắn nuốt” cô vào trong bụng vậy. Hắn không đồng ý cho cô gặp người khác.
An Tuyết Thần nhìn phàm ngự, nhất thời không biết nói gì, chỉ im lặng, cô im lặng như vậy lại càng khiến cho Phàm Ngự tức giận hơn. Hắn xốc cô lên, ép người cô vào tường, hành động này, làm cho hai người đứng đối diện nhau.
Phàm Ngự nắm lấy cằm An Tuyết, nâng lên, một tay đỡ lấy gáy cô. Không để cho cô trốn tránh ánh mắt của mình.
An Tuyết Thần nhìn thấy đáy mắt Phàm Ngự tràn đầy lửa giận. Cô biết cô sẽ hắn bị xử phạt. Cô nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Phàm Ngự nhìn thấy cô nhắm mắt lại, làm cho hắn ảo tưởng, hành động này, là đang mời gọi hắn sao?
Tay Phàm Ngự vuốt nhẹ lên gương mặt của An Tuyết Thần. Ở bên tai cô, thổi hơi, nói.
"Lần sau, cách xa những người đàn ông khác, tôi không muốn đồ của tôi bị người khác làm bẩn, không thì tôi sẽ làm cho hắn ta phải biến mất. Em hiểu chứ. Bảo bối?” Sau đó, Phàm Ngự cầm tóc của cô đưa lên mũi ngửi, mùi hoa bách hợp thơm mát. Mùi hương này khiến cho lòng người bình tĩnh hơn.
An Tuyết Thần mở mắt ra, giương mắt lên nhìn hắn, hắn thật sự rất cao. Khoảng cách thật là xa.
"Tôi biết rồi." Cô nhàn nhạt nói một câu. Cô không muốn chọc giận hắn, cô phải học cách khoan nhượng, mới có thể bảo vệ được bạn mình, người nhà, bản thân và cũng vì người khác nữa.
Phàm Ngự nghe được câu trả lời của An Tuyết Thần, cảm thấy rất hài lòng, cười châm biếm. Sau đó đôi môi hắn trượt từ cổ cô xuống vai.
"Em phải vì hành động ngu ngốc hôm nay của mình mà trả giá đắt." Nói xong, bế ngang người An Tuyết Thần đi về phía giường lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc