Nhà Tù Nóng Bỏng - Chương 08

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Dịu Dàng Chịu Phạt
Nghe giọng nói Phàm ngự vô cùng lạnh lẽo, lần này cô thật sự cảm thấy hoảng sợ.
Nhìn thấy hắn từng bước đi về phía mình, cô liền lui lại phía sau, thời điểm sắp té nhanh xuống giường Phàm Ngự kéo cô một cái, một tay ôm lấy eo còn một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, cự ly của hai gương mặt ở sát gần nhau, có thể cảm giác được hô hấp lẫn nhau
Hô hấp của An Tuyết Thần bắt đầu hỗn loạn, không bởi vì cái gì khác mà bởi vì cô quá sợ hãi.
Cảm thấy An Tuyết Thần lo lắng, Phàm Ngự nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên bắt đầu phun khí nóng lên mặt cô.
“Bảo bối, cô nói xem ta nên trừng phạt cô như thế nào đây?” Vừa nói hắn vừa ngắm nghía gương mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng, đây là điềm báo hắn bắt đầu nổi giận, thật sự khiến cho người ta lạnh rùng mình.
An Tuyết Thần nhìn hắn, tự nhiên hết ý kiến không biết nên nói gì, thật ra là cô đang run sợ.
Phàm Ngự như rất hài lòng trước phản ứng của An Tuyết Thần, độ cong khoé miệng hắn càng lúc càng lớn.
“Thế nào, chịu thua nhanh như vậy sao? Sợ? Làm thế nào đây? Kịch hay vẫn còn chưa diễn mà.” Giọng điệu âm trầm vô cùng tốt.
“Anh… Anh muốn làm gì?” Thật lâu cô mới có thể nói ra một câu.
“Còn có thể nói chuyện cơ à? Tôi còn tưởng là cô sẽ không dám” Hắn cười quỷ quyệt
“Bảo bối, không có gì phải sợ, tôi chỉ là muốn cô nhớ” nói được làm được, hắn liền cắn liếm lỗ tai của An Tuyết Thần “Để cho cô nhớ, cô là hoan lạc ở phía dưới người nào”
Nói xong cũng không dịu dàng như trước xé tan váy của An Tuyết Thần, y phục tản mạn rơi xuống đầy đất, Phàm Ngự đè An Tuyết Thần xuống dưới thân.
# Đã che giấu #
Hôm nay Phàm Ngự hung hăng muốn cô, tựa hồ muốn xỏ xuyên qua thân thể của cô, ᴆụng chạm đến tận linh hồn lẫn nhau.
Rốt cục đến thời điểm trời tối thì hoan ái mới kết thúc.
“A” Phàm Ngự gầm nhẹ một tiếng phóng ra mầm móng của mình, giống như đã chiếm được thoả mãn cực độ, đem đầu mình chôn ở trong cổ cô, nặng nề hô hấp.
An Tuyết Thần đã ngủ mê man, người bình thường sao có thể chịu đựng được sự giày vò của Phàm Ngự, cả một buổi tối buộc phải làm những tư thế bất đồng, biến mình thành người phụ nữ dâm đãng.
Nhìn An Tuyết Thần đang ngủ mê man, Phàm Ngự liền hôn cô một cái.
“Cô vì cái gì phải mà chọc giận tôi?”
Ở Lại Cùng Ăn Bữa Tối
Khi tỉnh dậy lần nữa thì cũng là lúc trời đã tối. An Tuyết Thần mặc vào bộ quần áo thể thao mùa hè đơn giản.
Nhìn xuống dưới lầu, cô thấy Phàm Ngự cũng đang mặc trên người bộ quần áo màu xám ở nhà thoải mái. Hắn đang ăn bữa tối. An Tuyết Thần từ tầng 2 bước xuống. Phàm ngự thật anh tuấn. Cách hắn ta ngồi ăn cơm cũng thật cuốn hút. Đây chính là cuộc sống của người có tiền sao? Từ nhỏ hắn ta đã được giáo dục như thế nào? An Tuyết Thần mang một tâm trang vừa lẫn lộn cũng vừa thương tiếc.
Nhớ lại bản thân mình lúc nãy, cô không biết từ lúc nào mình biến thành như vậy? Gặp phải Phàm Ngự cô không biết lên vui hay lên buồn. Phàm Ngự vừa lau miệng vừa nhìn An Tuyết Thần
“Cô dậy rồi ak. Qua đây dùng bữa tối với tôi”. Phàm Ngự một nàytay châm điếu thuốc, một tay nhẹ nhàng gõ lên bàn ăn. Hành đông này sao thật quen thuộc.
Cô lại nhớ đến anh Giản của mình, ăn xong bữa cơm đều hút một điếu thuốc, cũng sẽ gõ bàn giống như vậy. Nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi. Lại nhớ đến sợi dây chuyền, An Tuyết Thần không tự nhủ mà rớt nước mắt. Phàm Ngự thấy cô khóc, lông mày anh nhăn lại nhìn An Tuyết Thần ngây người nhìn mình, đó là ánh mắt của sự say mê, chìm đắm, nhưng tại sao cô lại dùng ánh mắt đó nhìn mình? Chẳng nhẽ.....
“Sao, không muốn ăn, hay là không đói?”. Phàm Ngự vẫn giữ dáng vẻ bất cần nhưng trong ngữ điệu có chút nhẹ nhàng.
Thấy bản thân quá thất thần, nhanh chóng lau những giọt nước mắt, rồi bước xuống cầu thang, đến bên bàn ăn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhìn những món ăn trên bàn, cô phát hiện đây đều là những món mà cô thích ăn mà không phải những món ăn tây cô không thích ăn như ngày trước.
Nhìn bát cơm của Phàm Ngự, sao hắn ta lại ăn ít vậy? Chẳng nhẽ là do ăn không quen ? Hơn nữa lúc nãy nhìn hắn ta cầm đũa cũng không đúng cách.An Tuyết Thấn liếc nhìn Phàm Ngự.
“Anh. Buổi tối vẫn phải ra ngoài sao?” An Tuyết Thần cúi thấp đầu, chầm chậm găp từng miếng thức ăn đưa vào miệng. Thanh âm cô nhỏ đến mức dường như chỉ có mình anh nghe được.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần cúi đầu thấp đến mức chạm vào bát cơm trước mặt, kinh ngạc nghe thấy lời cô nói, trong lòng cảm thấy có chút gì đó thật bất ngờ, cô ấy nói như vậy là không muốn mình rời khỏi sao?
Phàm Ngự tỏ ra thật thoải mái, cầm lấy điện thoại nói với người đang nghe máy:” alo, hủy bỏ mọi hoạt động của buổi tối ngày hôm nay”. Không đợi đối phương trả lời anh liền cúp máy.
Nhưng khi anh gọi điện thoại. Anh mắt anh luôn nhìn thẳng vào An Tuyết Thần. An Tuyết Thầnnghe thấy anh ta nói rằng hủy bỏ toàn bộ hoạt động, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, không ngờ hắn ta lại.....
Nhìn An Tuyết Thần ngạc nhiên nhìn mình như vậy, Phàm Ngự đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.
An Tuyết Thần đặt đũa xuống giải thích: “Này, không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi. Tôi không có ý đó”. An Tuyết Thần hoa tay múa chân giải thích. Nhìn An Tuyết Thần hoảng loạn như vậy
"không phải cái gì?. Hôm nay tôi mệt, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút thui”
Mặc dù nghe hắn ta nói vậy nhưng vẫn thấycó chút ngại ngùng. Nhìn thímTrương không ngừng mang thức ăn lên
“Thím Trương, phiền bà làm cho tôi một suất ăn tây”. An Tuyết Thần rất lễ phép khi nói với thím Trương.
“Vâng, An tiểu thư, tôi đi làm ngay đây”. Phàm Ngự một ngày ba bữa đều là ăn các món do đầu bếp 5 sao chế biến, mỗi ngày hắn đều dùng bữa rất đúng giờ.
Nghe An Tuyết Thần nói vậy, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần với ánh mắt kì lạ.An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự nhỏ giọng nói
“Anh có thế giúp tôi cùng ăn được không?”
Phàm Ngự cũng nhìn cô: “Được, tôi giúp cô, chúng ta cùng nhau ăn”.
Cứ như vậy hai người cùng nhau ăn hết bữa tối, Phàm Ngự mặc dù không đến công ty nhưng vẫn còn rất nhiều công việc anh cân giải quyết, vì thế ăn xong bữa liền đi vào thư phòng.
An Tuyết Thần ngồi xem phim ở phòng khách, tay cầm điều khiển không biết bật kênh nào. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào hướng cửa thư phòng. Cô muốn lấy lại chiếc dây chuyền, cô nghĩ trước hết nên để hắn ta cảm thấy vui vẻ. Vì vậy cô liền pha một tách cafe mang vào thư phòng.
Bức Ảnh Trong Thư Phòng
Sáng sớm, An Tuyết Thần pha một tách cafe, nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng, không thấy có tiếng động, cô liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra cũng nhìn thấy bóng dáng Phàm Ngự đâu cả, chỉ nhìn thấy đèn phòng tắm đang bật, chắc là đi tắm thôi. Cô nhẹ nhàng đi tới bên bàn học, đặt ly cafe xuống,nhìn thiết bị lắp đặt cùng kết cấu của thư phòng này, thật là đẹp, đợi chút, hình như là cô đã gặp qua ở đâu rồi, đúng rồi, là phòng làm việc của hắn, nhưng tại sao hắn lại muốn bố trí thư phòng giống phòng làm việc?
An Tuyết Thần đến bên cạnh gía sách, cô đang chọn sách, thì nhìn thấy
một quyển photo album. Tên gọi tình yêu Tường Vi. Tên thật đẹp, đây là điều đầu tiên mà An Tuyết Thần cảm nhận được, cô từ từ mở ra,tấm ảnh khiến cho An Tuyết Thần vô cùng kinh ngạc. Là một cô gái, tóc dài như sóng biển, tất cả đều cùng một người, nhìn quen quen, giống như mình, mình cũng có tóc dài như vậy, hình dáng mắt, rất nhiều rất nhiều điểm đều giống nhau. Ngay cả nụ cười đều không có một chút khác biệt. An Tuyết Thần đang lật tới tờ cuối cùng, một thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai An Tuyết Thần.
"Cô đang làm cái gì." Phàm Ngự nhanh chóng đi tới bên cạnh An Tuyết Thần, đoạt lấy photo album, đẩy An Tuyết Thần ra, không có điểm tựa An Tuyết Thần lập tức té lăn quay trên đất.Mình tại sao lại giống cô gái này như vậy. Khi nhìn Phàm Ngự dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình. Cô dường như đã hiểu.Phàm Ngự, ngồi xổm xuống, nâng cằm của cô lên, khuôn mặt tức giận. "Ai cho cô vào phòng, tôi không phải đã nói trước khi
đi vào phải gõ cửa sao? cô ai cho cô chạm vào cô ấy." Hắn dường như là hét lên với An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần nhìn bộ mặt tức giận của Phàm Ngự cuối cùng mở miệng nói: "Chúng ta bề ngoài giống nhau như vậ, anh là vì cô ấy mới giữ tôiở bên cạnh. Tôi chỉ là thế thân của cô ấy thôi." An Tuyết Thần thanh âm run rẩy, tại sao biết mình là thế thân lại cảm thấy mất mác.
Phàm Ngự nghe An Tuyết Thần nói như vậy, cũng không nói lời nào, bởi vì cô nói đúng. Chờ đợi câu nói tiếp theo của cô”
"Nếu là như vậy, vậy anh nên để tôi đi, đem bản thân cô ấy giữ ở bên người chẳng phải là tốt hơn." ánh mắt kiên định nhìn thẳng Phàm Ngự.Phàm Ngự nghe An Tuyết Thần yêu cầu mình thả cô, tức giận càng sâu hơn. Nắm cằm cô càng dùng sức hơn.
"Thả cô, cô phải biết rằng cô là do ta dùng tiền mà mua được, còn có một năm, cho nên cô vẫn phải thay thế cô ấy sống ở bên cạnh tôi, không có ý đồ chạy trốn, nếu không tôi sẽ chôn sống cô cùng với người thân của cô, cô biết? Tôi có khả năng làm được như vậy."
Đúng vậy, hắn quả thật có thể làm được như vậy, hắn có thể quyết định người ta sống hay ૮ɦếƭ. Cô chính là một ma quỷ như vậy.
Đúng, mình là do hắn mua về, có ký tên. Làm sao có thể sẽ thả mình. Diệp Đàn nằm mộng cũng nói như vậy.
Nhìn phàm ngự nhếch miệng cười, An Tuyết thật sự rất đau lòng, nếu đã như vậy còn không bằng vò đã mẻ lại sứt. Hướng tới hắn phải đòi lại dây chuyền.
An Tuyết Thần ngăn không cho nước mắt tiếp tục rớt xuống. Nhìn thẳng hắn nói.
"Anh trả lại dây chuyền cho tôi có được không." Cô là người cả gan nói ra những điều hoàn toàn chọc giận tên Dã Lang này.
Mắt Phàm Ngự đỏ lên giống như một con sói đang đói bụng, tản ra hơi thở nguy hiểm.
"An Tuyết Thần, cô thật là biết chọc giận tôi đấy, cô thật không sợ ૮ɦếƭ sao?”
"Sợ, đương nhiên sợ. Nhưng phải làm thế nào, tôi còn phải sống cùng anh một năm."
Phàm ngự nhìn ánh mắt bình tĩnh giống như mặt hồ tĩnh lặng, hắn giận ghê gớm, ánh mắt của cô tại sao có thể không có bất kỳ gợn sóng nào. Hắn không cho phép cô nhìn hắn như vậy.
"cô luôn cố ý chọc giận tôi." Phàm Ngự nghiến răng nghiến lợi nói,dáng vẻ giống như muốn ăn cô vào trong bụng. Nhưng An Tuyết Thầncũng không sợ, bởi vì cô đang vì anh Giản của mình mà cố gắng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc