Đêm Tịch Mịch Của Vợ Chồng SonTô Y mơ mơ màng màng trừng trừng cầm lấy điện thoại di động để vào bên lỗ tai, “Alô ——”
“Tại sao không gọi điện thoại cho anh? Có phải đã ngủ rồi hay không?” Tô Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, Tiểu Quai Quai nhà anh lúc này mới 9 giờ đã ngủ rồi! Xem ra là anh không ở nhà, một mình cô quá rãnh rồi. Đúng là ép buộc!
Tô Y dụi dụi mắt, lật người hàm hồ trả lời: “A, em không có ngủ, em chỉ là mệt mỏi nên nằm nghỉ một chút.”
“Mệt mỏi? Em đang làm cái gì?” Anh không ở nhà em cũng mệt mỏi? Ông xã nào đó lại bắt đầu CJ~~
= =
Cô vợ ngốc nào đó gãi gãi tóc thành thật khai báo. “Em tổng vệ sinh nhà, anh không ở nhà em cảm thấy thật là khó khăn, đầy đầu đều là anh. Cho nên em muốn dùng công việc nhà phân tán sự chú ý, nhưng mà mệt ૮ɦếƭ ta!”
Đầy trong đầu đều là anh —— Lời này thật xuôi tai. Tô Nhiên vui vẻ cũng lên tiếng: “Em nhớ anh như vậy? Tối hôm nay em phải nghỉ ngơi thật tốt dưỡng tinh thần, sau đó ngày mai chờ ông xã về phục vụ ông xã thật tốt!”
“A, vậy có phải em còn phải uống chút canh con ba ba? Ha ha ha” Cô vợ nào đó cũng bắt đầu không đứng đắn —— Vừa nhắc tới chuyện như vậy mà cô đã lên tinh thần rồi.
Giọng Tô Nhiên vừa đầy tính lại tự hào, “Ha ha! Vậy cũng không cần, em phải tin tưởng anh. Nói! Hôm nay thiếu anh đốc thúc có nghiêm túc ăn cơm hay không?”
“Không có! Ha ha! Anh mau trở lại đốc thúc em đi —— Nếu không em ăn không vô nha —— Trà nước không màng, ăn ngủ không yên ——”
“Được rồi, đừng làm anh ghê tởm. Chờ anh về sẽ thu thập em thật tốt. Em gửi tin nhắn anh đã xem rồi, không tệ, nội dung cùng số chữ rất hợp cách, ngày mai tiếp tục giữ vững. Khoảng 2 giờ chiều mai anh có thể về đến nhà. Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh, nếu anh về nhà không thấy em em liền xong đời!”
“Này làm sao có thể chứ? Em không ở nha còn có thể đi chỗ nào đây! Ngày mai là một ngày quan trọng, anh phải làm cho em vui mừng cả đời khó quên.”
“Không phải là đăng ký thôi sao? Chỉ là hình thức mà thôi.”
“Nói cái gì! Anh lập lại lần nữa em nghe coi! Cả đời này của em không thể liền dễ dàng bị anh lừa gạt như vậy. Em không cho phép!” Tô Y nói xong cũng bắt đầu phát cáu lăn lộn khắp giường, lăn nửa ngày mới phát giác hai người đang không ở cùng nhau. Ai ··· = =
“Ha ha!” Tô Nhiên ở đầu bên kia điện thoại cười đến nhanh muốn rút gân. Sao cô lại ngốc như vậy, đùa với cô một chút mà cũng tin? “Được rồi, đừng làm rộn. Coi chừng chút nữa té xuống giường. Chỉ cần tối nay em nằm mơ thấy anh, ngày mai anh sẽ cho em vui mừng bất ngờ.”
Tô Y ngừng lăn lộn, khuôn mặt mừng rỡ tươi cười. “Thật không? Anh nói phải giữ lời đó. Vậy hiện tại em liền nằm mơ về anh. Hắc hắc~~. Anh cũng nằm mơ về em đi, cùng lắm thì em cũng cho anh một bất ngờ có được không?”
“Ha ha —— Được. Ngoan, ngủ đi!” Giọng Tô Nhiên dịu dàng khác với bình thường. Bà xã nhỏ còn làm nũng nữa, tiến bộ không ít!
“Anh suy nghĩ một chút anh còn muốn nói câu gì nữa —— Tỷ như ba chữ cái ——” Tô Y run rẩy bả vai cười hì hì có lòng tốt nhắc nhở.
“A ——” Tô Nhiên làm như có lời muốn nói thật, “Thật đúng là có ba chữ phải nói, ngủ ngon nha!”
“Ai nha không phải! Tô Nhiên anh thật đúng là không biết nói lời ngon tiếng ngọt!”
“Lời ngon tiếng ngọt đều là giả, tiểu ngu ngốc!”
“Mặc kệ, giả em cũng muốn nghe!”
“Nếu đầu là giả rồi mà em còn tin, thật khờ!”
“A a a! Anh lại mắng anh! Tô Nhiên, có phải anh ở bên ngoài có Tiểu Tam, trừ thời gian ở trên giường anh nói yêu em thì bình thường ngay cả nửa chữ cũng không chịu nói.” Tô Y chỉ vào ảnh chụp chung hai người trên đầu giường, nhỏ giọng mắng TÔ Nhiên là đại côn trùng!
Tô Nhiên dĩ nhiên đều nghe được, chỉ có thể nhịn cười thở dài, “Ai, không nói thì không yêu em sao? Ngu ngốc! Nghe lời anh đừng suy nghĩ lung tung, ngủ sớm một chút. Bằng không anh sẽ không thương em. Haha.”“Hì hì —— Nếu không anh hôn em một cái cũng được.” Một tay Tô Y giơ điện thoại di động, một tay cầm khung hình. Không nói, rất có loại ảo giác đang đối mặt nói chuyện cùng anh ~~~ khụ khụ!
Đầu bên kia điện thoại, sói xám lớn bắt đầu giả bộ ngu trêu chọc Tô Y, “Lại không nhìn thấy em, làm sao hôn?”
“Anh cứ như vậy, em dạy cho anh.” Tô Y nói xong, hướng mặt kính điện thoại di động hung hăng hôn xuống một cái. Tô Nhiên bên kia nghe được, trong lòng một trận gợn sóng kích động. “Rất tốt, hôn phải lớn tiếng nha, lần tới tiếp tục giữ vững.”
“À! Tô Nhiên anh lại trêu chọc em! A a a a —— Ở xa như vậy mà anh còn khi dễ em! Em muốn về nhà mẹ đẻ ——”
“Được rồi, đừng làm rộn. Ngủ sớm một chút, ngày mai em muốn kiểm tra em có ngủ ngon hay không.”
“Thôi đi, nghỉ ngơi tốt hơn nữa thì có lợi ích gì? Bị anh lăn qua lăn lại tỉnh luôn rồi, còn không phải bị anh làm hại? Lão xử nam thật là đáng sợ —— Em muốn tố cáo anh với mẹ!”
“Ha ha ha —— Y Y, em thật đáng yêu! Anh thật sự muốn ngay lập tức trở về nhà ăn em một bữa thật ngon, tối nay chỉ có thể nhịn gặp.”
“Không sao, nếu anh thật sự nhịn không được thì tìm một ——”
“Câm miệng!”
“Ha ha, anh hiểu lầm. Em là nói, nếu hiện tại anh không nhịn được thì tìm một nơi không có người tự mình giải quyết —— ha ha ha ha ——”
......
Tô Nhiên: Tác giả vô lương, cô dạy hư bà xã tôi!
Thanh Đình: Tôi ——
Tô Nhiên: Cô câm miệng! Bà xã của tôi là bị cô làm hư, cô cút qua một bên đi!
Thanh Đình: Hình như cậu là do tôi tạo ra? Thật ủy khuất mà ——
……….
2 giờ chiều Chủ Nhật, Tô Y đi xuống siêu thị dưới lầu mua về một đống đồ ăn vặt cho Tô Nhiên. Nhưng thật ra là do cô muốn ăn. Lấy cái cớ thật không chỗ chê.
Sau khi Tô Y ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa ra vừa chuẩn bị mở cửa nhà, lại nhìn thấy một bóng lưng thẳng tấp đứng trước cửa, bước chân đột ngột ngừng lại.
Sau khi biết được thân thế từ trong bệnh viện, ông rốt cuộc tìm đến cô.
Nhớ tới lần đó bởi vì Lạc Vũ giải phẫu ở bệnh viện mới gặp được ông. Lúc đó ông đứng trước mặt cô, vẻ mặt phức tạp hỏi cô: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi? Tên gọi là gì?” Khi đó cô còn tưởng rằng ông không phải là người đứng đắn, cũng không nhìn kỹ ông.
Bây giờ nhìn cái người vừa quen thuộc lại xa lạ, cũng không xoay người lại nhìn cô. Người đàn ông này là cha cô, là người cô ước mơ được gặp mặt nhất. Bây giờ ông đang đứng ở trước mặt cô, chân thật như vậy. Ngũ quan ông thâm thúy, mặt mũi tiều tụy, khóe mắt đã hằn nếp nhăn, nước mắt trong mắt cũng tuôn ra......
Tô Y thật ra rất là muốn chạy lại ôm lấy ông, lên tiếng gọi ông một tiếng cha. Nói cho ông biết 22 năm qua cô cỡ nào mong muốn có một người cha. Là cỡ nào khát vọng có thể giống như những đứa trẻ khác được ngồi trên vai cha vui vẻ ca hát. Là cỡ nào hy vọng nghe được cha chính miệng gọi cô một tiếng “Y Y”......
Nhưng mà, khi ngày này thật sự tới, bước chân lại nặng nề không bước ra. Trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè ép, ngột ngạt đến mức thở không nổi.
Ba —— Con không biết là nên yêu ba hay nên hận ba!