Cô Bé Quàng Khăn Đỏ Bị Hôn
Cuối cùng đã tới!
Ngồi xe lửa cả đêm cuối cùng đã tới!
Cái trấn nhỏ này đối với Tô Y mà nói cũng không xa lạ gì, bởi vì năm sinh nhật mười tám tuổi năm đó, mẹ Tô đã từng mang cô tới đây.
Khi đó, mẹ nói, mang cô đến thăm một người bạn cũ của mẹ thời còn trẻ. Mẹ nói bạn mẹ tên là Tuyết Vi. Tô Y lôi kéo tay mẹ Tô nói cái tên này thật là dễ nghe.
Tuyết Vi, Tuyết Vi, thì ra đây là tên của mẹ ruột cô. Thì ra mẹ ruột của cô sau khi sinh cô ra liền qua đời.
Thì ra tất cả, tất cả, đột nhiên như vậy, bi thảm như vậy!
Tại sao mỗi lần tới nghĩa địa ông trời đều rất phối hợp với tâm trạng mà chuyển âm u? Giống như ánh mắt của Tô Y lúc này, điên cuồn bắt đầu đổ mưa.
Muốn ngừng cũng không ngừng được.
Nước mắt mãnh liệt tuôn trào, theo gương mặt chảy xuống, chảy qua đôi môi mím chặt, nhỏ xuống đền đá sân cỏ dưới chân.
Không biết đã đi trên đường núi bao lâu, Tô Y rốt cục nhìn thấy cái tên mơ hồ đó. Cái tên xinh đẹp ở chỗ này dãi nắng dầm mưa 22 năm! Cô đơn tịch mịch 22 năm! 22 năm này, đã nản lòng thoái chí, bi ai mờ mịt như thế nào?!
Bởi vì nơi này là một công viên tưởng niệm đơn giản, trên bia mộ cũng không có hình. Nhưng mà Tô Y nhận ra cái tên đó, thì ra bốn năm trước cô đã từng thấy qua, nhưng mà khi đó cô cũng không biết tất cả mọi chuyện.
Trái tim cùng đôi chân giống nhau đều nặng nề, cổ họng bị nghẹn sắp hít thở không thông, “bùm” một tiếng, Tô Y đột nhiên quỳ gối trên nền cỏ trước mộ phần.
Cô chỉ mặc một cái quần rất mỏng, lúc quỳ xuống đá sỏi bén nhọn cấn vào đầu gối. Tô Y cũng không hề động đậy thân thể, mà vẫn thẩn thờ, cứng ngắc quỳ ở đó. Đau! Giống như lòng của cô bây giờ. Đau tận xương cốt. Tâm tê phế liệt.
Tô Y há miệng, một chữ vừa xa lạ vừa quen thuộc nghẹn ở trong cổ họng rốt cuộc thoát ra khỏi miệng. "Mẹ —— Mẹ ——, Y Y tới thăm mẹ. Y Y bất hiếu, tới trễ nhiều năm như vậy!"
Trong núi thỉnh thoảng có chim bay qua, phốc phốc lạp lạp mang theo mấy miếng lá cây. Sau đó, trong núi lại khôi phục lại tĩnh mịch, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước mắt rơi.
"Mẹ, là Y Y hại mẹ! Nếu không phải bởi vì mang thai con, ba cũng sẽ không hiểu lầm mẹ, mẹ cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà họ Lạc. . . . . ."
"Thật xin lỗi, Y Y vẫn luôn không có ——" Tô Y nắm thật chặc quả đấm, khóc không thành tiếng, móng tay khảm sâu vào trong da thịt, cơn đau truyền đến trong lòng. “Mẹ, mẹ có trách con không?”
. . . . . .
"Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ Tô đối với con rất tốt. Người là đại ân nhân của chúng ta, Y Y sẽ thay mẹ báo đáp nhà họ Tô thật tốt. Về phần di nguyện của mẹ, ngày hôm qua ở ngoài cửa nghe được còn có người đó, là ba của con. Cho nên mẹ có thể an tâm.”
Không khí đã ươn ướt, quả nhiên ông trời cũng đi theo mưa xuống. Gió lạnh quất vào mặt, thổi qua khuôn mặt tràn đầy nước mắt, đau giống như kim châm, dao cạo.
Tô Y không có lau nước mắt, hai chân cũng sớm quỳ tới mất đi tri giác. Chỉ thấy chung quanh trên mặt đất ướt một mảng lớn, nhưng mà tóc và quần áo của cô vẫn khô ráo, cũng không có dấu vết bị ướt mưa.
Tô Y chợt ngẩng đầu lên, nước mắt nhất thời lại vỡ đê. Cái dù này, cô nhận ra. Lần đó thừa dịp siêu thị giảm giá, đặc biệt mua tặng cho anh trai một cây, anh trai…… tới?!
Tô Nhiên từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh cô, trong mắt chứa đầy nước mắt, trong lòng tràn đầy thương tiếc.
Ngày hôm qua từ trong bệnh viện đuổi theo cô đi ra đã không thấy bóng dáng cô đâu, gọi điện thoại lại không bắt máy, sau lại dứt khoát tắt máy. Tô Nhiên về nhà trước, thấy Tô Y không có ở nhà, lại đến nhà An Tiểu Nhược, An Tiểu Nhược nói cô vốn không có ghé qua. Anh luống cuống, cô một thân một mình, lại đang là ban đêm có thể đi chỗ nào? Có thể không thể lập tức tiếp nhận sự thật tàn khốc này hay không? Sẽ không! Y Y của anh tuyệt đối sẽ không yếu ớt như vậy! Như vậy cô sẽ đi đâu đây? Anh chợt nghĩ tới một chỗ, vì vậy cả đêm chạy tới trạm xe lửa.
Quả nhiên, anh và cô có cảm ứng tâm linh, bởi vì rốt cuộc anh đã nhìn thấy cô ở chỗ này.
Vươn tay, đau lòng lau đi nước mắt trên mặt Tô Y, mỗi một giọt nước mắt như là đang cầm lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim anh. Đau đến rỉ máu. Đau đến co rút.
Tô Nhiên vuốt ve gương mặt lạnh như băng của Tô Y, trong mắt hiện lên đầy thương tiếc. “Y Y, em trách chúng tôi sao? Trách anh cùng mẹ đã không nói cho em biết chân tướng sự thật sao?”
Trên thực tế, Tô Nhiên chỉ biết Tô Y không phải là em gái ruột của mình, chỉ biết mẹ ruột của cô đã qua đời. Những chuyện khác, 26 năm qua Tô Tâm Chỉ chưa từng nói một chữ với anh.
Tô Y nâng đôi mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung nhìn Tô Nhiên một lát, sau đó úp sấp trong иgự¢ anh, hai tay vòng quanh thắt lưng anh thật chặc, măng theo nồng nặc giọng mũi nói: “Anh, nguyện vọng của em rốt cuộc đã thực hiện rồi! Em rốt cuộc tìm được ba!” Nước mắt nóng bỏng thấm ướt quần áo trước иgự¢ Tô Nhiên, thấm ướt ánh mắt của anh, cũng thấm ướt trái tim vốn rất đau của anh.
Tô Nhiên khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Tô Y, dùng sức ôm chặc cô. Đúng vậy, rốt cục thực hiện rồi. Vẫn như cũ nhớ lại buổi chiều hè chạng vạng ở bờ sông năm đó, cô bé gái ngây thơ dùng giọng điệu rất thấp nói: “Giấc mơ của em, ừ, có một, người cha. . . . . ."
Y Y của anh, Y Y anh yêu nhất, rốt cuộc tìm được ba.
Nhưng mà, thân thể trong иgự¢ anh lại đang kịch liệt run rẩy. Tô Y nắm quần áo Tô Nhiên không ngừng nức nở, “Anh, em tìm được người ba em rất muốn, nhưng mà người ba em rất muốn lại hại ૮ɦếƭ mẹ em, hơn nữa tất cả đều bởi vì em ——"
"Y Y, đó là ân oán đời trước, không có quan hệ gì với em."
"Nhưng mà, em làm hại mẹ Tô cùng anh phải sống khổ cực như vậy —— Thì ra em cũng không phải là con gái ruột của mẹ ——"
Một tay Tô Nhiên che dù, một tay không ngừng vỗ nhẹ lưng Tô Y, trái tim muốn vỡ nát. “Y Y, anh không cho phép em suy nghĩ như vậy! Anh cùng mẹ đều vô cùng yêu em, hơn nữa sinh hoạt bây giờ của chúng ta rất tốt, chúng ta là người một nhà. Trước kia là, bây giờ là, sau này cũng là, vĩnh viễn đều là! Cho nên em vĩnh viễn cũng không thể rời đi anh cùng mẹ, chúng ta phải ở chung một chỗ đến suốt cả cuộc đời! Em biết em bỏ đi lần này, mẹ lo lắng cho em bao nhiêu hay không?”
Tô Y nghe đến đó bỗng dưng buông lỏng tay, ngẩng đầu mang đôi mắt tràn đầy sương mù nhìn Tô Nhiên, nước mắt ào ạt rơi, "Thật xin lỗi, —— Lúc ấy em không suy nghĩ nhiều như vậy ——"
Ngón tay hơi lạnh đặt lên cánh môi mềm mại của cô, Tô Y cảm thấy nhịp tim đột nhiên đập nhanh. “Đừng nói, em chỉ cần nhớ, bất kể em chạy đến đâu, anh cũng sẽ tìm được em. Bởi vì em có chạy như thế nào cũng không chạy ra khỏi trái tim anh.” Tô Nhiên lôi kéo tay cô áp vào trên иgự¢ anh, tình ý liên tục, nhu tình như nước. Tô Y lập tức liền ù tai, rất không đúng lúc, trong lòng có loại cảm giác khác thường đang đấu đá lung tung, quậy đến cô không thể suy nghĩ bình thường.
Tô Y vốn là tính toán ở lại cái trấn nhỏ này một chút, đợi cô dọn dẹp lại suy nghĩ trong lòng, đợi cô suy nghĩ thông suốt đón nhận tất cả, cô sẽ quay trở về. Nếu không cô không biết nên đối mặt như thế nào với những người đó…… Mẹ, không phải là mẹ ruột của cô. Anh trai, không phải là anh trai ruột của cô. Mà người thân duy nhất, ba, đã có gia đình mới, có vợ, có con của ông. Còn cô thì sao? Có phải không ai muốn cô hay không? Cô là một người dư thừa, nên đi đâu bây giờ?
Tô Y cho là sẽ không ai biết cô đến nơi này. Không nghĩ tới, cô vừa đến, anh trai liền tìm tới. Nhớ tới một đêm nóng sốt kia, anh trai ôm cô nói: Em nhớ kỹ cho anh, sau này không cho phép để cho anh không tìm được em!
—— Mặc kệ em chạy đến đâu, anh cũng sẽ tìm được em. Bởi vì em có chạy như thế nào cũng không chạu ra khỏi trái tim anh. Tay trái Tô Y không tự chủ được sờ mặt mình, nóng quá! Đây là đang xảy ra chuyện gì?
Tô Nhiên vẫn kiên nhẫn đợi Tô Y phát giác không sai biệt lắm, cười yếu ớt 乃ún nhẹ trán cô một cái. “Nghe lời, đứng dậy nào, chào tạm biệt mẹ rồi chúng ta về nhà.”
Tô Y muốn đứng đây, nhưng đôi chân đã quỳ đến ૮ɦếƭ lặng. Tô Nhiên đưa cây dù vào trong tay cô, trực tiếp ôm ngang cô. Thân thể Tô Y ¢ươиg ¢ứиg một chút, rất nhanh ý thức được động tác này quá mức mập mờ, vì vậy đẩy bờ vai của anh, cậy mạnh nói: “Không sao, buông em xuống đi, em có thể tự đi.”
Tô Nhiên làm bộ không vui lườm cô một cái. “Ngu ngốc, cầm chặt cây dù cho anh, không được để mưa ướt anh.” Tô Nhiên trêu chọc người yêu xong, ôm Tô Y đi đến trước mộ bia, cung kính trịnh trọng nói: “Mẹ, xin người yên tâm, con nhất định sẽ không để cho Y Y bị ủy khuất. Con sẽ làm cho em ấy vui vẻ cả đời. Y Y, nói chào tạm biệt với mẹ đi!”
Tô Y vùi trong иgự¢ Tô Nhiên, thò đầu ra, cắn cắn môi: “Mẹ, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ. Hiện tại con phải về nhà, mẹ Tâm còn đang lo lắng cho con.”
~~~~~~~~
Mưa vẫn còn rơi, gió vẫn rất lạnh, chẳng qua là nơi nào đó trong lòng, nong nóng ấm áp, tràn đầy một loại hơi thở, gọi là hạnh phúc.
Tô Y vẫn đắm chìm trong hủ mật hạnh phúc, không để ý làm cây dù nghiêng. Những hạt mưa không lớn không nhỏ thẳng tấp rơi xuống đầu cô, cũng rơi xuống trên đầu Tô Nhiên. Ách, gây họa rồi ——
Cánh tay Tô Nhiên đang ôm Tô Y bỗng nhiên buộc chặc, người cũng đứng nghiêm bất động. Tô Y cảm thấy quanh thân tràn ngập hơi thở nguy hiểm, nhất thời liền hối hận xanh ruột. Vội vàng lên tinh thần, thành thật nghiêm túc che dù cho anh trai. Đầu gỗ nhìn nửa ngày, làm sao mới có thể làm cho anh trai không bị mưa ướt đây? Cuối cùng đầu gỗ ngu ngốc tìm được một vị trí thích hợp, vì vậy hai tay vòng qua cổ Tô Nhiên, nghiêm túc che dù. Chỉ có như vậy, che tán dù xanh trên đỉnh đầu anh trai, mới có thể đảm bảo không bị mưa làm ướt nhẹp, mà bản thân cô, không quan trọng.
Vì vậy —— Động tác cả hai vốn đã rất thân mật lại càng thêm thân mật.
Vì vậy, anh trai sói xám lớn ngụy quân tử của chúng ta rốt cục không nhịn được thưởng cho cô gái nhỏ ngốc của anh!
Phần thưởng chính là đôi môi mềm mại thuần khiết của Tô sói xám!
Đại não của Tô Y co rút một cái!
Mới vừa rồi, anh trai lấy khí thế không kịp bưng tay, cúi đầu, thật nhanh hôn cô một cái. Nhưng mà, không nên xem thường nụ hôn này. Nụ hôn này không phải nụ hôn tầm thường. Nụ hôn này rất đặc biệt. Bởi vì chỗ anh hôn, chính là miệng của cô!!!