Sói Xám Nói To: Ăn Em!—— Ông xã? Gân xanh trên trán Tô Y co rút mãnh liệt, âm thầm nắm chặt quả đấm nhỏ, bất đắc dĩ đứng lên nở một nụ cười miễn cưỡng, nói với Hạ Vũ Hiên “Tôi có thời gian sẽ trở lại thăm cậu.”
Hạ Vũ Hiên nhìn chằm chằm loa truyền thanh trên tường đang lập lại thông báo, lẩm bẩm: “Anh em có phải trong lòng biến thái hay không? Lại tới phá hư chuyện tốt của tôi. Còn nói là ông xã của em. Chờ thương thế anh ta lành tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta. Em có thể có thời gian rảnh hay không? Mới đi một lát liền vận dụng loa truyền thanh phát khắp bệnh viện tìm em, em lại không phải là của anh ta.”
Tô Y cảm thấy rất mất mặt, chỉ có thể cười khan thay Tô Nhiên giải thích, “Anh ấy không phải là trong lòng biến thái. Anh ấy chỉ là thích đùa giỡn với tôi. Không sao, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội tới thăm cậu. Đúng rồi, sinh nhật vui vẻ. Mặc dù bây giờ nói cái này không thích hợp, nhưng mà ——"
"Không sao, Tiểu Y, cảm ơn quà tặng của em, tôi rất thích.” Hạ Vũ Hiên vui vẻ cười, từ phía sau lấy ra một 乃úp bê nam tóc đỏ, chính là thứ mà Tô Y mua cho cậu. “Tiểu Tả mang tới cho tôi, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ ôm nó ngủ, liền xem nó như em.”
"Hả??” Khuôn mặt Tô Y mắc cở đỏ bừng, nghiêng đầu bỏ chạy, vừa ra khỏi cửa xém chút nữa là ᴆụng vào người khác. Tả Hộ Pháp làm như không có chuyện gì, cả người bình thản cười ha ha nói: “Tô tiểu thư phải đi rồi sao? Tôi đang muốn trở về hỏi xem cơm tối cô muốn ăn cái gì?”
Tô Y co rút khóe miệng, trong lòng nói: Đừng cho là tôi không biết anh đứng ngoài cửa nghe lén! “Cảm ơn lòng tốt của anh.” Một người đàn mà lại bà tám như vậy thật là có biết mất mặt hay không đây?
Người hầu nhỏ Tô Y nghe lời trở lại phòng bệnh 301, mới vừa đóng cửa lại, chỉ nghe thấy Tô Nhiên nằm một đống trên giường bệnh, kéo dài giọng nói giống như là đang oán trách, lại giống như làm nũng nói: “Anh đói ————"
Hừ! Đói ૮ɦếƭ đáng đời anh! Vì muốn cô trở lại phục vụ anh mà cái gì cũng có thể nói. Cũng không sợ để cho người quen biết nghe thấy mà cười chê. Tô Y oán niệm mở đèn trong phòng lên, đi tới trước giường Tô Nhiên, buồn buồn nói: “Muốn ăn cái gì?”
Tô Nhiên nhìn cô ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt mình, hài lòng cười. Như vậy thật là tốt, nên ở bên cạnh anh, chuyên tâm chăm sóc một mình anh. “Anh không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, không sạch sẽ.”
Tô Y lập tức nói: "Vậy em về nhà làm cho anh ăn."
Tô Nhiên nghiêng người sang, nhìn chằm chằm Tô Y, trong mắt toát ra ngọn lửa nhu tình mật ý, nhìn đến người Tô Y dựng đầy lông. “Sao vậy? Vậy anh muốn em như thế nào? Em cũng chưa có ăn cơm đâu.” Làm gì dùng loại ánh mắt đó nhìn cô? Thật là dọa người!
Tô Nhiên kéo tay cô qua, nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhẹ giọng nói: “Y Y nhà chúng ta hiểu chuyện rồi, anh muốn thưởng cho em.”
Tô Y theo bản năng rút tay ra, lui về phía sau, phẫn nộ nói: “Không cần thưởng, anh thay đổi biện pháp ђàภђ ђạ em là được!"
Mặt rồng Tô Nhiên cực kỳ vui mừng, tiếp tục ban phát ân trạch. “Anh luôn luôn thưởng phạt rõ ràng. Hôm nay em ngoan ngoãn như vậy, làm cho anh rất cảm động, cho nên anh chuẩn bị cho em một phần thưởng, đó là một ———— nụ hôn!"
Tô Y ghét bỏ, không ngừng lắc đầu. “Em còn tưởng là thứ gì tốt đâu, anh tự giữ lại phần thưởng này cho người khác đi. Một nụ hôn rách, ăn không được, dùng không được, em mới không hiếm lạ gì đâu.”
Khuôn mặt Tô Nhiên lập tực trầm xuống, trong giọng nói mang theo rét buốt, giá lạnh thấu xương: “Em có biết bản thân đang nói cái gì hay không? Em dám nói nụ hôn của anh rách?”
Tô Y không cách nào hiểu được, nhìn nhìn anh, đưa cho anh một khuôn mặt buồn khổ bất đắc dĩ. “Anh cuồng tự luyến đến điên rồi sao? Nụ hôn của anh giữ lại đưa cho bà xã của anh đi. Chúng ta không nên tranh cãi bàn về cái vấn đề vô vị này nữa, không phải anh đói bụng hay sao? Nói, muốn ăn cái gì?”
"Ăn em!" Lời ít mà ý nhiều!
Gì? Cô nghe nhầm sao? Đây là câu có nghĩa khác có được hay không? Tô Y giống như là bị Thiên Lôi đánh trúng, không thể tin vươn tay sờ sờ trán của Tô Nhiên, “Nóng đầu sao? Hôm nay như thế nào lại không bình thường như vậy?”
Tô Nhiên xệ mặt xuống giống như đuổi chó đuổi cô đi: “Đi đi đi đi! Anh nói là ăn thịt kho em làm.” Nhìn cô bị chấn động đến thần kinh sắp thác loạn, cũng không trêu chọc cô nữa. “Nhưng mà, suy tính đến phần hôm nay em ngoan ngoãn, hơn nữa lại chịu vì anh cả đời không lấy chồng, em không cần về nhà nấu cơm, đi xuống lầu mua đi. Mua cái gì tùy ý em.”
Linh hồn nhỏ bé của Tô y bị giật mình còn chưa có bay trở về. Cúi đầu “ồ” một tiếng liền bay đi ra ngoài. Đi xuống lầu dưới mua hai phần cháo thịt, một túi bánh bao, lại thêm hai chai nước suối, vẫn không quên đi mua đũa mới cùng cái muỗng. Sau đó, cô lại bay trở về cái Ⱡồ₦g nhỏ màu trắng kinh khủng đang nhốt Tô Nhiên.
Tô Y mở cửa thì ngoài dự liệu nhìn thấy trong phòng chứa đầy người. Người trước tiên quay đầu lại chính Lục Hàn Tịch diễn xuất cao siêu, không biết xấu hổ. “Em gái Tiểu Y trở lại rồi sao!"
Tô Y liếc anh một cái không thèm trả lời, sau đó nhìn về phía căn phòng đầy người. Thật tốt! Đội hình thế này, rất tốt, rất cường đại!
Định thần nhìn lại, đoàn người ba mẹ thân hữa nhà họ Lục cùng nhà họ An đứng một bên, mắt nhìn chằm chằm, giương cung bạt kiếm. Đương nhiên là người hai nhà tới chỗ này là để thương lượng chọn ngày lành.
"Xin chào các cô các chú, Haha” Tô Y vừa xông vào gật đầu vấn an bốn trưởng bối vừa đi đến mép giường đặt thức ăn lên bàn. Sau đó liền nhìn thấy An Tiểu Nhược đang nằm ở mép giường, mà bả vai đang run run, đang khóc!
"Tiểu Nhược, sao cậu lại khóc?” Khóc đến hoa lê đẫm mưa. An Tiểu Nhược nhào đầu vào trong иgự¢ Tô Y, gào khóc kêu to: “Tiểu Y, thật xin lỗi, đều tại mình. Nếu không phải là do mình nói cho anh cậu biết chỗ cậu hẹn hò thì anh ấy sẽ không đến đó. Nếu anh ấy không đến đó cũng sẽ không bị thương. Nếu anh ấy không bị thương sẽ không phải nhập viện. Đều tại mình, đều tại mình.”
Tô Y vỗ vỗ bả vai ôn nhu an ủi An Tiểu Nhược, “Nói ngu ngốc cái gì đó, chuyện này sao có thể trách cậu. Cậu cho rằng cậu không nói anh ấy sẽ không đi hay sao? Anh ấy vẫn có thể nghĩ ra những cách khác.”
An Tiểu Nhược khụt khà khụt khịt, lập tức dừng lại nước mắt, "Vậy cũng được."
"Cho nên nói, chuyện này không có liên quan gì với cậu.”
An Tiểu Nhược lau sạch nước mắt, nhất thời nở nụ cười rực rỡ như hoa. “Rốt cục mình cũng giải thoát! Ha ha!"
Trên đầu Tô Y rớt xuống N đường vạch đen ~~~~
Mẹ Lục vươn ma trảo kéo An Tiểu Nhược qua, đau lòng lau một chút “nước mắt” đã bị cô lau sạch sẽ. “Con dâu tốt, đừng khóc, mẹ nhìn thấy thật đau lòng.”
Mẹ An một tay đoạt lại con gái. “Đừng nhận loạn thân thích, con bé là con gái của tôi!"
Mẹ Lục dùng sức giữ lại, không chịu buông tay. “Con bé cũng là con dâu của tôi! Bất kể như thế nào, đứa nhỏ này nhà họ Lục chúng tôi chắc chắn muốn rồi"
Lông mày mẹ An dựng đứng. “Nhà chúng tôi đề xướng tự do yêu đương!"
Mắt hạnh mẹ Lục trợn tròn. “Nhà chúng tôi chuyên ép hôn!"
"Đủ rồi!" An Tiểu Nhược rốt cục không chịu nổi hai bên lôi kéo, dùng sức thoát khỏi hai cánh tay của hai bà mẹ. Sau đó nhìn về phía ba mẹ Lục, nói: “Dì Lục, thật ra thì dì đã hiểu lầm, con và con trai của dì bất quá chỉ mới gặp nhau vài lần. Không phải là loại quan hệ như dì nghĩ. Lần trước đến bệnh viện hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ, vừa lúc ᴆụng phải dì, con lại bị dì hỏi làm cho đần độn hồ đồ làm cho dì ngộ nhận là con dâu.”
An Tiểu Nhược nói xong làm như lơ đãng liếc mắt nhìn Lục Hàn Tịch cách đó không xa, thấy trong mắt anh thoáng qua một tầng sương mù mất mát, lại vẫn bình tĩnh cười như cũ, lần đầu tiên trịnh trọng nói chuyện với cô. “Thật xin lỗi, để cho em ủy khuất.” Lục Hàn Tịch nói xong liền cúi người thật thấp chào ba mẹ An, “Chú, dì, thật là có lỗi.”
Trong lúc nhất thời, không khí ngưng trệ! Tất cả mọi người không biết nên nói cái gì cho phải, vẫn là mẹ Lục phá vỡ cục diện trầm mặt bế tắc trước mắt, đi tới bên cạnh con trai, mãnh liệt đập một cái lên vai Lục Hàn Tịch. “Con trai, lần nàymẹ lại thay con chọn trúng một cô gái tốt.”
Lục Hàn Tịch nghe xong, khuôn mặt lộ vẻ khổ sở, giễu cợt nói: “Mẹ, người thật là rãnh rỗi!"
Lúc này An Tiểu Nhược không biết bị làm sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng giống như đã đánh mất một thứ gì đó.
Ba Lục đi tới bên kia của con trai, ngón trỏ duỗi ra chỉ về phía An Tiểu Nhược, “Tiểu tử ngốc! Mẹ con nói cô gái tốt không phải là con bé hay sao?”
Tâm hồn bé nhỏ của An Tiểu Nhược vừa nảy còn đang không ngừng rơi xuống, lập tức không chịu nổi cấp tốc bay về phía tầng mây, cũng không biết là xấu hổ hay sợ liền xoay người chạy ra ngoài. Tô Y nghĩ thầm cái người kia nhất định là trốn ra bên ngoài che miệng cười trộm.
Lại đột nhiên nghe tiếng hổ rống rồng gầm của mẹ Lục: “Còn không mau đuổi theo!” Một giây kế tiếp, Lục Hàn Tịch liền bị Phích Lịch Chưởng của mẹ Lục chấn cho bay ra khỏi phòng bệnh.
Ba Lục đi tới bên giường Tô Nhiên, vươn móng vuốt già ra thân thiết cầm lấy tay anh, nói: “Chúng ta sẽ không quấy rầy con nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt, tranh thủ sớm ngày xuất viện. Hàn Tịch nhà chúng ta vẫn chờ con làm phụ rễ đó.”
"Đúng vậy.” Mẹ Lục dùng Lăng Ba Vi Bộ, trong nháy mắt bay đến trước mặt Tô Y, vô hạn từ ái vuốt ve hai má cô. “Tiểu Nhược nhà chúng ta vẫn chờ Tiểu Y làm phụ dâu nha.”
Tô Nhiên cùng Tô Y còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy tiếng ba An hùng hậu tràn đầy giọng nam tình cảm: “Các người đừng mơ tưởng ςướק đi con gái của tôi!"
Mẹ An ở một bên dùng vẻ mặt sùng bái nhìn ba An, khích lệ dựng ngón tay cái lên “Ông xã thật có chí khí! Không hổ là người phát ngôn nhà họ An."
Sau đó ba An tiếp tục kích tình mênh ௱ôЛƓ lên tiếng: “Trừ phi các người cùng tôi đại chiến 3000 hiệp cờ tướng!"
Mẹ An ở giữa té ngã!
Ba Lục vừa nghe có hy vọng rước dâu, liền kích động cùng mẹ Lục cùng nhau vây quanh hai người già nhà họ An, cùng đi ra ngoài thương lượng khi nào thì bắt đầu.
Sau khi mọi người rời đi, trong phòng lại khôi phục an tĩnh. Tô Y nhìn hoa tươi cùng nước trái cây hai nhà mang tới thăm bệnh, cười đến trong mắt toàn đồ ăn. “Hắc hắc, một lần anh nằm viện, em liền có đồ ăn ngon rồi!"
"Không có lương tâm, đi ra ngoài mua cái gì?" Tô Nhiên lườm cô một cái, từ từ ngồi dậy, cầm lấy khăn ướt lau tay sạch sẽ.
"A, Lục Hàn Tịch nói anh phải ăn đồ ăn nhẹ, nên em đi mua cháo thịt cùng bánh bao. Anh trước chấp nhận ăn một chút đi, ngày mai em sẽ làm đồ ăn ngon cho anh. Ha ha, trước tiên tới ăn cháo.” Tô Y chần cái muỗng vào nước sôi, sau đó đưa cho Tô Nhiên, không ngờ thế nhưng anh lại không cầm.
Lông mày Tô Y nhíu lại, “Em rửa rồi, không có dơ.”"
Tô Nhiên nở nụ cười tự nhiên vô hại, giống như đứa trẻ nhỏ ăn vạ, nói: “Em đút anh ăn!"
"Anh không có tay sao?"
"Tay trái anh gảy xương!"
"Vậy tay phải anh cũng gảy xương sao?"
"Không có lương tâm! Anh như vậy còn không phải là bởi vì em sao? Sao em lại ác độc như vậy!"
"Được rồi được rồi, em là tội nhân! Được chưa!"
Tô Nhiên đột nhiên thu lại tiếng cười cợt. “Anh hỏi em, tiền viện phí em lấy ở đâu ra?”
Tô Y uống một hớp nước, “ực” một cái nuốt xuống, ho khan nói: “A, đều là anh Hàn Tịch cho em mượn. Hiện tại tiền trong túi em có cũng không đủ cho anh nằm viện một ngày. Hơn nữa tất cả thủ tục đều là anh ấy giúp em làm, lúc đó em cũng bị dọa cho phát sợ rồi.”
"Ngày mai em trở về nhà, lấy tiền trong ngăn tủ trước đầu giường anh trả lại cho cậu ta.”
Tô Y cứ thế ăn vài muỗng cháo thịt, hàm hồ nói: “A, nhưng mà em không biết mật mã.”
Đáy mắt Tô Nhiên tràn đầy một mảnh nhu hòa, vươn tay lau đi hạt cháo nơi khóe miệng cho Tô Y, ôn nhu nói: “Mật mã là ngày sinh nhật của chúng ta.”
Tô Y cầm muỗng, như kẻ trộm cười hì hì tới gần Tô Nhiên. “Thẻ ngân hàng của anh cũng không phải là dùng mật mã này chứ?”
Tô Nhiên cười hỏi ngược lại, "Em chuẩn bị làm cái gì?"
Tô Y cười xấu xa hai tiếng, giống như giặc cỏ ςướק được vàng bạc, bảo vật. “Lấy hết toàn bộ để em giữ! Thừa dịp cháy nhà hôi của. Ha ha ——"
"Cũng được, dù sao ngày cả em cũng là của anh, tiền của em, em giữ lại dĩ nhiên cũng là của anh."
"Anh là ai?!" Tô Y vội vàng húp một miệng cháo thịt, hốt hoảng cúi đầu, cũng không dám nhìn Tô Nhiên. A? Hôm nay cháo sao lại thơm như vậy nhỉ (⊙o⊙)?
Tô Nhiên thấy phản ứng này của cô từ vui mừng từ trong nội tâm, nghiêm túc nhìn cô một lát, lại phát hiện cô vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhét đồ ăn vào trong miệng mình. “Này, em đừng có tham ăn như vậy chứ, không nhìn thấy chỗ này còn có một bệnh nhân hay sao?”
Bên ngoài cửa phòng, Lạc Thành Phong một thân tây trang giày da, nắm cái vặn cửa, do dự thật lâu, cuối cùng nặng nề thở dài một tiếng, buông lỏng tay, xoay người rời đi.