Người Đàn Ông Định Mệnh★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Ganh đua so sánh ★☆※☆★★☆※☆★
Hạ Vũ Hiên cùng Tô Nhiên tranh giành người yêu, ganh đua so sánh với nhau.
Hạ Vũ Hiên: Tôi trẻ tuổi hơn anh!
Tô Nhiên: Tôi thành thục hơn cậu!!
Hạ Vũ Hiên: Vóc người tôi cao hơn anh!
Tô Nhiên: Tôi có sức hấp dẫn hơn cậu!!
Hạ Vũ Hiên: Tóc tôi đỏ hơn anh!
Tô Nhiên (mồ hôi): Này, này thì giống cái gì? Ngây thơ!!
Hạ Vũ hiên: Tôi yêu Tiểu Y hơn anh!
Tô Nhiên: Vậy thì có ích lợi gì? Em ấy không yêu cậu! Người em ấy yêu là tôi!!!
Tô theo (lộ vẻ háo sắc): Anh, dạy em làm thế nào theo đuổi soái ca bên kia đi! Ai, anh, sao lại ngất đi rồi? (⊙_⊙?)
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Thời điểm gần tối, ông xã mẫu mực ở trong phòng bếp rửa rau cắt rau, vội đến kinh khủng, mà bà xã ngốc bị lừa gạt lại chẳng hay biết gì lại đang nhốt mình trong phòng Tô Nhiên, nói cho oau là: Dọn dẹp lại phòng cho anh trai.
Thật ra thì, cô đang làm chuyện không thể gặp người!
Điện thoại di động của Tô Y đúng lúc này vang lên. Bởi vì di động của cô để trên bàn trà trong phòng khách, Tô Nhiên nghe thấy chuông reo liền hướng về phía phòng anh mà gọi: “Y Y, có điện thoại.”
”A —— Anh nghe máy giúp em đi ——” Từ bên trong cửa phòng đóng chặt truyền đến giọng nói hàm hồ của Tô Y.
Lông mày Tô Nhiên nhíu lại, biết cô lại đang trộm cái gì. Chờ nghe điện thoại xong lại đi thu thập cô.
Tô Nhiên lau tay đi tới lấy di động màu hồng nhạt của Tô Y, nhìn thấy một dãy số lạ, “Xin chào, xin hỏi ai đang gọi vậy?”
Bên đầu điện thoại kia lập tức truyền đến một nam trong trẻo vui mừng, “Tôi là bạn của Tô Y, cô ấy có ở đây không?”
Hừ! Có ở đây cũng nói không có! Thằng nhóc này chắc là “Hạ Vũ Hà” trong miệng đầu gỗ kia đi? Trong lòng Tô Nhiên tuy rằng không vui nhưng ngoài miệng giọng nói lại như cũ nho nhã lễ độ. “Là bạn của Y Y sao? Cậu tên là gì? Cậu tìm Y Y nhà tôi có chuyện gì? Em ấy đi ra ngoài rồi, tôi có thể chuyển lời lại cho em ấy.” Nghe thấy không, là nhà tôi ——
Trong giọng nói của Hạ Vũ Hiên lộ ra một chút ý cười. “Là như vầy, buổi chiều cô ấy ăn có chút nhiều, anh nói với cô ấy uống chút thuốc tiêu hóa đi, bằng không dạ dày sẽ khó chịu.”
”A, thật là làm phiền cậu quan tâm Y Y nhà tôi, đúng rồi, bạn học, cậu tên là gì?” Lúc này lại xem mình như người giám hộ —— đổ mồ hôi!
”Tôi tên là Hạ Vũ Hiên.”
”A, chị ngươi gọi Hạ Vũ Hà phải không?”
”?”
Tô Nhiên không đợi Hạ Vũ Hiên nói tiếp liền cúp điện thoại. Bà xã của tôi không cần cậu phải quan tâm! Hạ Vũ Hiên đúng không? Đi Thịnh Hạ ăn cơm, còn họ Hạ. Chẳng lẽ là ——
Tô Nhiên đè xuống nghi ngờ trong lòng, đi vào phòng của mình tìm đơn bào nói dối kia tính sổ. Nhưng anh đẩy cửa ra, liền thấy bóng lưng khom khom của người nào đó, sau đó lại nhìn thấy hai cái móng vuốt đặt ở trên miệng không ngừng lau lau.
Tô Nhiên đi tới kéo ngăn kéo ra, quả nhiên nhìn thấy một hộp Dove đã bị mở ra, bên trong còn thiếu vài cục.
Tô Y theo phản xạ có điều kiện bật dậy, giấu đầu hở đuôi bắt đầu nói dối: “Em chưa ăn!”
Tô Nhiên đau đầu, điên với cô ngốc nào đó. “Trong nhà này chỉ có hai người anh và em, không phải em ăn chẳng lẽ là anh sao?”
Ngốc ૮ɦếƭ được, trên khóe miệng còn dính chocolate kìa ——
Tô Y nhất thời biến đổi ra một khuôn mặt lòng đầy căm phẫn, nắm chặt nắm tay đi tới ngưỡng cửa, vừa đi vừa mắng: “Đàn cá ૮ɦếƭ tiệt, dám ăn vụng chocolate anh trai mua cho tao, xem tao đem bọn mày ném vào chảo chiên.”
-_- |||
Sau khi Tô Y ngủ, Tô Y đi vào phòng cô đóng cửa sổ, rót nước xong, sau đó liền trở về phòng bản thân bắt đầu lên mạng tra tư liệu.
Mười giờ tối, Lục Hàn Tịch trở về, đi đến bên cạnh Tô Nhiên lẩm bẩm vết thương đau trên người. Lão mẹ tính tình nóng nảy nhà anh không hổ là quán quân loạn đánh. Đánh cho anh hiện tại thắt lưng không thể đứng thẳng được.
Tô Nhiên mở ra một tấm hình, nói với Lục Hàn Tịch: “Cậu đến đây xem, là cậu ta đẹp trai hay là tôi đẹp trai?”
Lục Hàn Tịch đi tới nghiêm túc nhìn nhìn, sau đó vô lại cười nói: “Tôi đẹp trai! Hắc hắc!”
”Nghiêm chỉnh mà nói, không phải chuyện của cậu.”
Lục Hàn Tịch vuốt mũi suy nghĩ, “A, hai người không cùng một phong cách, không thể so sánh được. Cậu ta trẻ hơn so với cậu, cậu xem, tóc đỏ thật nhiều sức sống. Nhưng mà cậu cũng không kém cậu ta. Nói thật, lực lượng tương xứng ngang nhau. Thế nào, tình địch xuất hiện?” Lục Hàn Tịch còn không hiểu rõ Tô Nhiên, khẩn trương như vậy vừa nhìn là biết gặp phải tình địch rồi.
Chỉ là, thật đúng là kình địch nha. Tấm hình dưới tài liệu cá nhân anh cũng thấy, con trai tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hạ, chậc chậc, lúc này Tô Nhiên xong đời rồi.
Tô Nhiên không để ý câu hỏi của Lục Hàn Tịch, trực tiếp lấy ảnh chụp đi ra ban công tiêu hủy.
Lục Hàn Tịch biết, Tô Nhiên tối nay xác định chắc chắn không ngủ được, anh sẽ nghĩ tất cả biện pháp đến trấn áp tên nô tài muốn tạo phản kia —— Ha ha ha!
Ngày hôm sau, buổi chiều Tô Y theo thường lệ không có lớp, nhưng Tô Nhiên lại có. Tuy nhiên anh đã xin nghỉ phép rồi. Bởi vì anh có việc quan trọng hơn phải làm.
Tô Nhiên nhìn Tô Y ngoan ngoãn ăn sạch cơm trưa anh làm xong, một bên dọn chén đũa, một bên vẻ mặt ôn hòa đề nghị với cô đơn bào nào đó, “Y Y, buổi chiều đi ra ngoài tản bộ với anh đi.”
[P/s: Kể từ sau khi sói xám lớn đổi tính, việc trong nhà từ lớn tới nhỏ đều do anh tiếp nhận ——]
”Không đi.” Tô Y phun ra lời cự tuyệt từ trong miệng, bên ngoài trời quá nóng, cô muốn ở trong phòng nghỉ ngơi.
”Em cứ nghẹn ở trong nhà thiếu vận động, vừa vặn cùng đi ra ngoài dạo với anh.” Tô Nhiên đổ nước rửa chén vào trong bồn rửa chén, rửa mâm đũa, vẫn như cũ ôn hòa khuyên nhũ.
”Không đi!” Tô Y lười biếng nằm trên ghế sô pha nheo mắt lại chợp mắt.
Làm phản rồi! Tô Nhiên hung dữ tiêu sái đi đến trước mặt cô xuất ra đòn sát thủ. “Nếu em không đi ra ngoài, 5 giờ sáng mỗi ngày anh liền làm cho em tỉnh!”
Tô Y mở to mắt, người như lò xo bật ngồi dậy, một bên dáng vẻ lo lắng. “Em thích nhất là đi tản bộ sau khi ăn cơm xong. Đi mau đi mau!”
Tô Nhiên thoả mãn mà gật gật đầu, “Không vội, trước chờ anh rửa chén xong đã.”
Lúc hai người đi ra vừa vặn nhìn thấy một đám nhân viên của công ty chuyển nhà đã chuyển một số đồ vật này nọ vào căn nhà của mẹ Vương cách vách. Tô Y nhịn không được tò mò chạy tới kéo lấy tay áo của một ông chú hỏi: “Xin hỏi, chủ nhân nhà này là ai vậy?”
Ông chú thật thà cười một tiếng. “Chúng tôi chỉ phụ trách chuyển nhà, những thứ khác không biết.”
Tô Y thất vọng buông tay, bị Tô Nhiên kéo đi xuống lầu. May mắn hôm nay trời đầy mây, bằng không tháng chín, sau giữa trưa mặt trời chói chang cũng đủ làm cho người ta chịu khổ. Ra khỏi tiểu khu, Tô Nhiên dẫn cô đi đến công viên gần nhà. Hai bên đường có rất nhiều quầy mua bán hàng hóa cùng trái cây, còn có mấy quầy hàng xem tướng, xem bói.
Hai người đang đi về phía trước, bỗng nhiên một bà cô trung niên từ bên cạnh Tô Nhiên chạy tới một quầy hàng của một ông cụ xem tướng gần đó. Bà cô trung niên chạy đến trước mặt ông cụ, cực kỳ cảm kích nắm lấy tay ông, biểu cảm khoa trương, nước mắt giàn giụa, còn kém quỳ xuống. “Ngài thật sự là thần tiên hạ phàm. Ít nhiều gì cũng nhờ ngài mà đứa con gái lớn của nhà tôi tìm được một người chồng tốt. Ngày mai bọn họ liền kết hôn, tôi cũng không biết nên cảm ơn ngài như thế nào.”
”Kỹ thuật diễn thực là quá thật.” Tô Nhiên liếc nhìn khinh thường nói.
Tô Y rất đồng cảm, “Đầu năm nay làm gì cũng đều phải có kẻ lừa gạt.”
Lời Tô Y vừa dứt, phía sau liền vang lên một giọng nói hùng hậu già nua, “Xin hai vị dừng bước.”
Tô Nhiên quay đầu lại, nhàn nhạt nói với ông cụ, “Tôi cũng không tin tưởng những thứ kia có hay không đầu được.”
Tô Y cũng xoay người. Chỉ thấy một ông cụ chừng sáu mươi tuổi, râu bạc, tự nhiên ngồi trên một băng ghế, trong tay còn cầm một cây quạt lông màu đen. Nhìn qua cũng có chút tiên phong đạo cốt*. Tô Y nghĩ đến đây không khỏi cười nhạo.
*Thần tiên
Ông cụ chú ý tới cử chỉ của Tô Y, ngẩng đầu hỏi: “Cô gái nhỏ đang chê cười ông lão tôi sao?”
Làm sao ông biết? Ngoài miệng Tô Y lại nói: “Nào có, cháu chê cười ông làm gì, ha ha.”
Tô Nhiên kéo kéo cánh tay Tô Y. “Đi thôi, đừng ở chỗ này dong dài cùng ông ấy.”
”Xin chờ một chút ——” Ông cụ lần nữa gọi lại, phe phẩy quạt lông không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi thật rõ ràng là hai vị không tin ông lão, không tin ông lão cũng không sao, nhưng lại ở trước mặt người khác nói ông lão dùng kẻ khác gạt người. Vì chứng minh ông lão là có tài thật sự, hôm nay ông lão tôi nhất định phải cho hai vị tâm phục khẩu phục.”
Tô Y cảm thấy hứng thú, trực tiếp ngồi xổm xuống, cười nói với ông cụ, “Ông như thế nào lại dễ dàng tưởng thật như vậy. Ông là thực tài hay là giả bộ, lại không có quan hệ với chúng cháu. Chúng cháu còn có việc, không thể chơi đùa cùng ông được.”
”Trong dòng họ cô gái có một chữ Thảo đúng không?” Ông cụ nói thẳng.
Tô Y sợ hết hồn, “Cái này cũng có thể nhìn ra?”
”Ha ha, từ trong tướng mạo của cô gái, ông lão còn có thể nhìn ra họ của mẹ cô. Ông lão còn biết cô năm nay hai mươi tuổi; phải học lại một năm mới thi lên đại học; thuở nhỏ không có cha, thế nào, còn muốn ông lão chứng minh thêm không?”
Lúc này Tô Y hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn Tô Nhiên, nhìn thấy anh cũng hơi hơi ngẩn ra, khó tin nhìn ông cụ.
”Vậy ngài có thể nói một chút chuyện của ba cháu hay không?” Tô Y tiến lên một bước khẩn trương hỏi. “Ngài có thể nói cho chúng cháu biết ông ấy ở đâu? Ông ấy còn có thể trở lại tìm chúng cháu hay không?”
Tô Nhiên nghe xong trong lòng đau xót, lại nhìn thấy ông cụ có vẻ suy tư, nhân cơ hội nhìn anh một cái. Sau đó tỉnh tụi nhìn về phía Tô Y nói: “Này, trước mắt còn không đến lúc đó, nhưng cũng sẽ nhanh thôi. Ông lão chủ yếu là xem nhân duyên, nhìn tướng mạo của cô gái, gần nhất hẳn là có một đóa hoa đào muốn nở, hơn nữa đóa hoa này là một đóa hoa cao cấp, có thể nói là đối tượng lý tưởng của cô. Nhưng mà ông lão cần phải nhắc nhở cô, người này không phải là người hữu duyên của cô, người đàn ông định mệnh của cô cùng họ với cô. Là một người cô tuyệt đối không ngờ được. Ngoại trừ người này, gặp được người khác phái mặc kệ là người nào đều là hữu duyên vô phận, mong rằng cô gái không cần uổng phí tình cảm.”
Ông cụ một hơi nói nhiều như vậy, làm cho Tô Y nghe đến ௱ôЛƓ muội rồi. Trong lòng cô chỉ có một giọng nói đang không ngừng vọng lại: Thật sự là, ngay cả cô lên một năm thứ tư cũng đều biết.
Ông cụ phe phẩy cây quạt, nở một nụ cười hiền lành với Tô Y. “Cô gái rất là may mắn, người cùng họ với cô thật sự là rất yêu rất yêu cô. Cần phải biết quý trọng duyên phận ——”
Sau khi ông cụ rời đi, Tô Y luôn luôn mất hồn mất vía suy nghĩ về lời ông cụ vừa nói. Vốn là cô chưa bao giờ tin những thứ này, nhưng kỳ quái là những lời ông cụ kia nói đều đúng. Lại tính ra được bạch mã hoàng tử của cô, nhưng mà người đàn ông cùng họ với cô, một người cô cũng không biết nha.
Tô Nhiên thấy bộ dáng ngu ngốc của cô mà trong lòng buồn cười, thúc thúc cánh tay của cô. “Này, lạc mất linh hồn nhỏ bé đi đâu rồi hả? Em đến băng ghế dưới hàng cây phía trước chờ anh, anh trở lại cho ông ấy tiền quẻ.”
Tô Y không yên lòng trả lời. Tô Nhiên trở lại chỗ ông cụ xem bói, trên bảng viết mỗi quẻ bói đưa cho ông cụ 200 đồng.
Ông cụ nhận tiền, cười nói: “Thế nào nhóc con, kỹ thuật diễn vừa rồi của lão rất thành công đúng không?”f