"Tư Viễn, em muốn nuôi con chó này!" Tiểu Thanh nhõng nhẽo lắc lắc Đường Tư Viễn.
"Được, được rồi!" Đường Tư Viễn bị cô lắc đến sắp bất tỉnh tới nơi, đành phải gật đầu, ôi, những lời mình vừa nói xem như cũng đã vô ích rồi.
...
Cảnh ba
Nhà họ Đường.
Mẹ Đường đem hoa quả để lên bàn phòng khách: "Chồng ơi, ăn trái cây."
"Uh." Đường Chính Sâm gật đầu.
"Anh ngẩn ngơ gì vậy?" Mẹ Đường hỏi.
Đường Chính Sâm ôm lấy vai vợ mình: "Em nói, chúng ta rõ ràng là có hai đứa con trai!"
Mẹ Đường đập ông một cái: "Nói nhảm!"
"Nhưng mà, tại sao lại có một đứa lập gia đình rồi?" Đường Chính Sâm thở dài, "Ôi, anh vốn còn nghĩ nếu Tư Nam lấy một cô vợ xinh đẹp, cháu của anh sẽ đẹp đến chừng nào chứ!"
"Hừ, nếu con anh không chịu chỉ muốn lấy chó, em coi anh còn muốn làm cái gì!" Mẹ Đường lại đập ông cái nữa, "Phong Lân cũng được mà, đối với Tư Nam thật là tốt, so với lúc đầu anh đối với em còn tốt hơn!"
"Vợ à, em nói như vậy không thuyết phục nha? Anh lúc đầu khi theo đuổi em, em muốn trăng trên trời anh cũng có thể hái xuống cho em!" Đường Chính Sâm thở dài lần nữa!"
"Hứ! Anh có lòng như vậy, nhưng mà đủ sao? Anh nhìn xem Phong Lân tặng Tư Nam một viên kim cương lớn như vậy." Mẹ Đường hâm mộ đến hai mắt sáng lòe lòe.
"Hừ, cũng chẳng phải giống nhau bị đứa con bảo bối của mình mắng là ngu ngốc!" Đường Chính Sâm hừ một tiếng.
"Em lúc đầu còn không phải luôn mắng anh ngu ngốc sao! Nếu không phải anh tình nguyện để bị mắng, anh nghĩ rằng em sẽ đồng ý gả cho anh sao?" Mẹ Đường bĩu môi, "Nếu không, lấy bộ dạng này của anh, xếp hàng tới thái bình dương cũng không tới phiên anh đâu!"
"Ha ha, không phải em cũng thích anh sao, ai cản trở cũng không ngăn được!" Đường Chính Sâm ôm lấy vai vợ mình, lùi vào sâu trong ghế salon, "Con mình cũng giống như em, thích cái gì cũng tốt cả!"
"Chỉ cần con vui là được rồi!" Mẹ Đường tựa đầu vào vai chồng, mỉm cười.
...
Cảnh bốn
"Vợ à, con mình đi du lịch tuần trăng mật rồi, em có muốn đi du lịch không?" Uông Thiên Đức đẩy xe lăn đưa mẹ Uông đi ra ngoài sân phơi nắng.
"Em bây giờ nhìn cái gì cũng mờ mịt, đi du lịch có lợi gì đâu chứ?" Mẹ Uông thở dài.
"Ngày xưa, anh chưa từng biết nâng niu quí trọng em, bây giờ con mình cũng thành gia lập thất rồi, anh nghĩ phải thật quí trọng thời gian bên e,!" Uông Thiên Đức vuốt ve bờ vai của vợ, "Mấy năm nay, em chịu ủy khuất rồi."
"Anh nói ngốc nghếch gì đó?" Mẹ Uông mờ mịt nhìn chồng, khuôn mặt của ông đã không còn nhìn được rõ ràng, "Bây giờ con mình hạnh phúc, chúng ta đã có thể an tâm rồi, không phải rất tốt rồi sao?"
"Đúng vậy!" Uông Thiên Đức gật đầu.
"Đúng rồi, chồng à," Mẹ Uông đột nhiên nhớ tới cái gì, "Ông dã nhìn thấy bộ dáng của con dâu chúng ta rồi phải không? Có phải rất đẹp không hả?"
"Đúng vậy, rất đẹp!" Uông Thiên Đức gật đầu, đúng là rất đẹp, con gái cũng chẳng thể đẹp bằng.
"Uh, em cũng nghĩ vậy. Phong Lân của chúng ta mắt đúng là tinh, em mặc dù không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng mà đôi mắt con dâu sáng lấp lánh em vẫn thấy được, vóc dáng cũng thật là cao." Mẹ Uông gật đầu hài lòng.
"Ha ha." Uông Thiên Đức cười khan hai tiếng, cứ như vậy đi! Con mình thích, vợ cho dù thế nào cũng sẽ không biết được sự thật, bản thân mình cần gì phải phản đối? Cuộc sống còn lại bao nhiêu thời gian thì dùng tình yêu để bù đắp lại sự thiệt thòi cho vợ thôi.
...