Nhà có chó dữ - Chương 82

Tác giả: Thiên Thảo

"A Kim!" Tư Nam ôm chặt thân thể A Kim, nước mắt bất giác tuôn ra ào ào, máu đỏ không ngừng tuôn ra, ướt đẫm ngón tay trắng nhợt của Tư Nam, thấm ướt cả bộ lông vàng của A Kim, thấm cả vào vạt áo Tư Nam.
"Thả ra!" Tỉnh Thượng Đan gào thét, lúc này tay của ả đã bị A Kha vừa chạy tới bẻ gập ra sau.
"Thả ra? Để cho cô hại người lần nữa sao?" Tu hừ một tiếng, "Phiên Gia MM, đi tìm Lâm xem, xem có thể cứu A Kim được không!"
"Ô ~" thật sự đau quá, thật là phải xin lỗi con chó này rồi, thời gian cuối cùng thế nhưng lại phải bị thương nặng như vậy, A Kim hừ nhẹ, ngửa đầu liếm đi nước mắt trên mặt Tư Nam, "Gấu gâu, gấu gâu!" (Đừng lo lắng, không có việc gì đâu!)
Biết rõ, thời gian lập tức sẽ tới ngay, cho dù không bị một dao này, A Kim cũng sẽ rời đi khỏi mình, nhưng mà nhìn máu không ngừng chảy ào ào ra khỏi người A Kim, nước mắt Tư Nam chẳng thể kiềm được mà chảy ra: "A Kim, A Kim!"
"Gấu gâu!" (Đừng khóc mà!) nhìn đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng, bạn chó to con chỉ có thể lần nữa vươn đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt của Tư Nam rơi ra, mà bản thân mình có đau đớn nhưng chỉ cần nhìn thấy em đau lòng mà khóc thì chẳng còn quan trọng gì nữa.
"A Kim, không có việc gì, sẽ tốt nhanh thôi! Sẽ tốt nhanh thôi!" Tư Nam vừa khóc vừa nhỏ giọng thì thầm, nhìn anh đau đớn, giống như là mình cũng đang bị đau, gắt gao ôm chặt lấy cơ thể đó, "Không đau mà, không đau!"
"Trời ạ," Lâm đi theo Phan Già vào cửa, "Không để ý một chút, hóa ra lại đến mức như thế này, Tư Nam, để tôi xem A Kim!"
"Ô!" A Kim nhắm hai mắt lại, thân thể cuộn trong lòng Tư Nam, không nhúc nhích nữa.
Tư Nam ôm chặt A Kim, ngẩng đầu lên nhìn Lâm: "Tôi nghĩ không cần đâu!"
"Tư Nam!" Uông Phong Lân nằm trên giường cũng ngồi dậy, cũng bất chấp tình huống xung quanh, vươn hai tay ôm lấy Tư Nam cùng với A Kim vào trong lòng.
"Phong Lân!" Tỉnh Thượng Đan gọi ngọt ngào.
"Uh?" Uông Phong Lân đưa tay lau nước mặt trên khuôn mặt Tư Nam, "Không có việc gì đâu, đừng thương tâm, được không?"
Tư Nam nhìn anh, gật đầu, nhưng vẫn không nhịn khóc được, máu trong người A Kim vẫn không ngừng chảy ra, thấm đỏ cả vạt áo hai người.
Uông Phong Lân vỗ vỗ lưng Tư Nam: "Giao cho anh."
Tư Nam gật đầu tin tưởng, ngẩng đầu, lau nước mắt.
Uông Phong Lân thả Tư Nam ra, quay đầu nhìn Tỉnh Thượng Đan: "Này, nếu như cô cùng Tằng Khải Trữ an phận kết hôn với nhau, tôi còn định tặng các người một món quà lớn! Nhưng bây giờ thì không có khả năng rồi."
"Phong Lân!" Tỉnh Thượng Đan nói ngọt ngào, "Em có thai con của anh rồi!"
"Ha ha? Của tôi?" Uông Phong Lân cười lạnh, "Cô cho rằng Tằng Khải Trữ là anh em cùng cha khác mẹ với tôi, kiểm tra ADN sẽ cho thấy quan hệ với tôi có phải không? Tôi nói cho cô biết, cô sai lầm rồi. Tằng Khải Trữ cũng không biết, gã ta căn bản không phải là con của cha tôi! Cho nên, con của cô sẽ không có bất kì quan hệ gì với tôi cả."
Tỉnh Thượng Đan chỉ biết trợn mắt há miệng.
"Cha tôi thật ngu ngốc thay người khác nuôi con nhiều năm như vậy, hừ! Tôi cũng nghĩ Tằng Khải Trữ dù sao cũng giả bộ ngoan hiền trước mặt cha tôi nhiều năm như vậy, hai mẹ con họ cũng lừa được của cha tôi không ít, vốn không định bóc trần chuyện này! Nhưng mà, các người quá lắm rồi!" Uông Phong Lân nheo mắt lại, vẻ mặt nguy hiểm khiến cho trái tim Tỉnh Thượng Đan đóng băng luôn, "Cô đừng mong sửa được sai lầm này! Tôi sẽ sắp xếp cho cô kết hôn với Tằng Khải Trữ, các ngươi sẽ vẫn rất hạnh phúc!"
Hai chữ "Hạnh phúc" được Uông Phong Lân quăng ra một cách xa xỉ, Tỉnh Thượng Đan nghe thấy không khỏi run lên bần bật.
"Tu, Tỉnh Thượng Đan và Tằng Khải Trữ sau khi kết hôn sẽ di dân đến Brazil, thay tôi đi làm đi!" Uông Phong Lân dặn dò, đây mới là con người quen thuộc trên thương trường, là Uông Phong Lân chẳng khác gì ác ma.
"Biết rồi!" Tu gật đầu, nhìn A Kha một chút, hoàn toàn không hề biết thương hương tiếc ngọc kéo cánh tay Tỉnh Thượng Đan, "Đi thôi!"
Nhìn Tu cùng A Kha đưa Tỉnh Thượng Đan đi, Lâm cùng Phan Già mới quay qua xem Tư Nam và Uông Phong Lân.
"Cái kia," Phan Già chỉa chỉa Tư Nam, "Tư Nam, em tốt nhất là đi rửa mặt đi!"
"Hử?" Tư Nam không rõ ý của cô.
"Ha ha, mặt hoa da phấn!" Uông Phong Lân cưng chiều vuốt tóc Tư Nam, "Mặt toàn máu thôi, người không biết còn tưởng em là tên cuồng sát đó!"
Tư Nam dùng tay quẹt lên mặt, kết quả một đám máu tươi chỉ có thể càng lúc trây trét ra càng rộng.
Uông Phong Lân kéo tay em xuống: "Ngoan, anh ôm A Kim, em đi tắm rửa sạch sẽ, được không?"
Tư Nam mặc dù vẫn khóc như hoa lê trong mưa, nhưng khóe miệng lại cong lên cười một chút: "Còn nói em, chẳng lẽ bộ dáng của anh bây giờ nhìn tốt lắm sao?"
Uông Phong Lân cúi đầu nhìn lại mình, cả người cũng đầy máu.
"Đi thôi, không nhìn nữa!" Lâm giật nhẹ vạt áo Phan Già, hai người lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Tư Nam nhìn hai người đã đi ra ngoài, cúi đầu nhìn A Kim trong lòng: "Anh ngốc lắm, nhảy lên là cái gì? Em có thể né mà."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc