Nhà có chó dữ - Chương 73

Tác giả: Thiên Thảo

"Gấu gấu!" (Lúa mì!) đã hiểu ý tứ của em, lập tức quay lại với thân thể mình.
An Chi Huyến kinh ngạc nhìn A Kim nhắm mắt ở phía sau, quay đầu qua Tư Nam, "Nó, cứ như vậy mà ngủ?"
"Uh, tôi không cho cục cưng tỉnh lại, nó sẽ không tỉnh đâu." Tư Nam đạp mạnh chân ga phóng nhanh đến khách sạn Tư Thịnh.
Uông Phong Lân mở mắt, ngạc nhiên nhìn Tỉnh Thượng Đan đang ra tay với mình, đã lột mất áo của mình.
"Cô đang làm gì vậy?" Uông Phong Lân lạnh lùng hỏi.
"Cho dù không thể ở chung với anh, tôi cũng muốn phải có được anh!" tiếng của Tỉnh Thượng Đan lí nhí như muỗi kêu.
"Cô cảm giác bây giờ tôi có năng lực làm chuyện đó sao?" Uông Phong Lân cười lạnh.
Tỉnh Thượng Đan sửng sốt: "Anh..." Lập tức tiếp tục tuột quần Uông Phong Lân ra, "Tôi không cần, tôi chỉ cần có đứa con của anh..."
"Tôi không thể có con." Uông Phong Lân lắc đầu, "Cô hết hi vọng đi!"
"Anh nói như vậy có ý gì?" Tỉnh Thượng Đan mờ mịt nhìn Uông Phong Lân, không thể có biện pháp nào tin được người đàn ông mà mình yêu lại... "Anh lừa tôi!"
"Có tin hay không thì tùy cô!" Uông Phong Lân không có bất kì hành động gì.
"Không cần lừa tôi, cái danh phong lưu của anh nổi như cồn ai mà chẳng biết?" Tỉnh Thượng Đan cười khổ, "Thời gian con nhỏ người mẫu Châu Âu tên gì Hồng kia, tôi phải tốn bao nhiêu biện pháp mới làm cho nó không tiếp tục dây dưa với anh. Nó đối với kĩ thuật của anh khen không ngớt miệng.
"Đó là trước tai nạn xe hơi, cô quên rồi sao?" Cái gì người mẫu hắn đã sớm không còn ấn tượng nữa, bây giờ ngoại trừ Tư Nam thì chẳng còn bất kì ai có khả năng khơi gợi thú tính của hắn.
"Anh nói là..." Tỉnh Thượng Đan há miệng, "Tai nạn xe khiến anh không thể..."
"Không thể lên giường với đàn bà." Uông Phong Lân nói rất tự nhiên, không có biện pháp bởi người hắn yêu là đàn ông mà!
"Em còn do dự cái gì nữa? Anh ta còn tác dụng gì với em nữa chứ?" Một giọng khác đột ngột nói chen vào.
Uông Phong Lân thuận thế nhìn lại, không đoán được là Tằng Khải Trữ từ trong toilet đi ra.
"Nhìn thấy tao không ngờ được sao?" Tằng Khải Trữ cười lạnh, "Trịnh Thụ Thần nói không sai, tai nạn xe không có khả năng không làm cho mày bị bất kì thương tổn nào. Mày ngay cả đàn ông cũng chẳng phải rồi, mày còn làm phách được cái mẹ gì nữa? Cái này cũng nên thuộc về tao đi!"
"Anh yêu cô ta?" Uông Phong Lân nghiêng người lại, nhìn thẳng Tằng Khải Trữ, "Nếu vậy thì theo đuổi đi! Anh tại sao lại vô dụng như vậy? Yêu một người mà lại không dám nói, còn định đổ thừa tôi ςướק đi cô ta? Tôi vứt bỏ anh cũng không cầm đi, huống chi là torng tay tôi có gì đây?"
"Mày!" Tằng Khải Trữ phẫn nộ siết tay lại, "Ai nói là tao không chiếm được?" Vừa nói liền lấy một tay kéo Tỉnh Thượng Đan vào lòng, hung hăng hôn lên môi cô ta.
"Ghê tởm!" Tỉnh Thượng Đan ra sức đẩy Tằng Khải Trữ ra, tức giận chửi, lấy mu bàn tay quẹt môi của mình.
"Hai người rất hợp nha!" Uông Phong Lân cười ha hả, đổi lấy hai con mắt trừng lên.
Rầm rầm! Tiếng cười của Uông Phong Lân còn chưa thu lại, cửa đã bị đẩy mạnh ra.
"Uông tổng!" Mạnh Ba đứng ở cửa.
"Cậu tại sao lại vào đây vậy?" Uông Phong Lân làm bộ thất vọng nhìn Mạnh Ba.
"Tôi nghe thấy tiếng gã ta!" Mạnh Ba chỉa chỉa Tằng Khải Trữ, "Quấy rầy các người? Cái đó không cố ý mà!"
"Nếu không, cậu đỡ tôi ra ngoài, để chỗ này chừa cho bọn họ đi?" Uông Phong Lân cười.
"Mày mơ đi!" Tằng Khải Trữ đột nhiên xông lên trước mặt Uông Phong Lân, trong tay lúc nào đã có thêm một con dao, "Đứng im!"
"Xem ra, tôi đến chậm rồi!" Giọng nói ôn nhu vang lên ngoài cửa, Tư Nam ưu nhã tựa lưng vào, "Ông Tằng, nhớ là cắt cái gì cũng được, đừng rạch mặt anh ấy nha!"
"Cái gì?" Tằng Khải Trữ lặng đi một chút.
"Người kia, cũng chỉ có khuôn mặt là dễ coi một chút!" Tư Nam bĩu môi, "Những bộ phận khác cơ bản không có tác dụng.
Uông Phong Lân thở dài, tựa hồ bị Tư Nam nói trúng tâm sự của mình.
"Có ý gì?" Tỉnh Thượng Đan chưa từ bỏ ý định nhìn Tư Nam.
"Uh, thật đáng tiếc!" Tư Nam nhún nhún vai, "Ông Tằng à, đợi hai tháng cũng chẳng được sao?"
Mạnh Ba cúi đầu, tựa hồ rất bi thương.
An Chi Huyến trợn mắt há hốc mồm miệng đứng ở phía sau Tư Nam, đây là ý gì? Uông Tổng chỉ sống được hai tháng thôi sao?
"Cái này không có khả năng!" Tỉnh Thượng Đan gào thét
Kiệt Nhĩ, Tỉnh Thượng Bình cùng Ken đã xuất hiện ngoài hành lang đi tới đây.
"Gi*t anh ta thì được cái gì?" Tư Nam lạnh lùng cười, "Cuộc sống trong tù! Ông Tăng à, loại người như tôi và ông, nên đến nơi đó thì tốt hơn!"
"Mày..." Tằng Khải Trữ nhìn về người đang ưu nhã dựa vào cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười như có như không, hai con mắt trong veo thoạt nhìn rất thuần khiết, nhưng mà lại nhìn không ra đến tột cùng y đang suy nghĩ cái gì.
"Hai tháng cũng chẳng thể chờ?" Tư Nam thở dài một tiếng, chuyển qua Mạnh Ba, "Quên đi, tôi còn phải đi! Tôi không thích hình ảnh máu tanh. Nhớ báo cảnh sát nha." Nói xong xoay người ưu nhã, cất bước chuẩn bị bỏ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc