Nhà có chó dữ - Chương 70

Tác giả: Thiên Thảo

Đưa Uông Phong Lân về nhà, dìu anh đến giường nằm xuống. Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ cũng quay lại phòng dành cho khách. Tư Nam nhìn đồng hồ một chút: "Đem A Kim cho em đi!"
Uông Phong Lân nắm tay em: "Anh có thể ngủ với em không?"
"Vậy A Kim phải làm sao bây giờ?" Tư Nam hỏi.
"Hứ, em chính là yêu A Kim nhiều hơn anh." Uông Phong Lân chu miệng.
"Anh tiết kiệm thời gian chút đi!" Tư Nam vỗ vỗ lưng anh. "Còn có vài ngày thôi, lỡ đâu ngày cuối cùng lại có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Ngoan đi, nghe lời em!"
Uông Phong Lân gật đầu, quay lại giường nằm, chỉ vào môi mình chớp chớp mắt nhìn Tư Nam: "Hôn nhẹ!"
"A." Tư Nam khom người hôn lên đôi môi cong cong của anh, "Ngủ đi, thụy mĩ nhân!"
"Uh! Gạo lức!" Uông Phong Lân nhắm mắt lại.
Tư Nam mỉnh cười nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, im lặng dùng ngón tay vẽ lại từng đường nét hoàn mĩ trên khuôn mặt anh: "Không biết khi anh khỏe lại có còn ngoan như bây giờ không nữa?"
"Gấu!" (Sẽ mà.) A Kim trốn trong tủ đồ của Tư Nam đã sớm chui ra, vừa đẩy cửa đã nghe được câu hỏi khẽ khàng của Tư Nam.
Tư Nam cúi đầu nhìn A Kim đang cọ cọ bên chân mình: "Đi thôi, đi rửa tay rửa chân rồi ăn cơm nào!"
"Gấu!" (Được thôi!) Vui vẻ lon ton phía sau Tư Nam.
Vừa mở cửa phòng, ngẩng đầu lên liền thấy Đường Tư Viễn đứng trước cửa rồi
"Anh Hai?" Tư Nam nhìn anh mình, "Có việc gì à?"
"Tư Nam, em với Uông tổng ruốt cuộc quan hệ như thế nào?" Đường Tư Viễn hỏi.
"Bạn tốt." Tư Nam trả lời.
"Các người rất thân mật nha!" Đường Tư Viễn cười đến ám muội.
"Có thân mật như em với A Kim không?" Tư Nam ngồi xổm người xuống, ngón tay vuốt vuốt cổ A Kim.
"Tư Nam!" Nụ cười mập mờ của Đường Tư Viễn hóa thành bất đắc dĩ, "Anh thật là hi vọng em với Uông tổng yêu nhau, dù sao vẫn tốt hơn là so với A Kim!"
"Tại sao ai cũng có thành kiến với A Kim vậy?" Tư Nam chợt nghiêm mặt, môi cong lên.
"Gấu!" (Đúng vậy!)
"Tư Nam, phải nói với em bao nhiêu lần em mới hiểu hả, A Kim chỉ là một con chó thôi!" Đường Tư Viễn thật là bị những lời trên chém tơi tả rồi.
"Vậy thì sao nào? A Kim đối với em rất tốt, hơn nữa còn rất ngoan." Tư Nam đem mặt áp vào lớp lông dài của A Kim.
Đường Tư Viễn thở dài một hơi: "Tư Nam, một ngày nào đó A Kim sẽ bỏ em mà đi! Nó đã mười ba tuổi rồi!"
"Chẳng lẽ nếu đổi thành người, sẽ không rời đi hay sao?" Tư Nam ngẩng đầu, hai mắt vô tội nhìn anh Hai đang nhíu mày.
"Anh cũng biết A Kim rất nghe lời em, nó rất thông minh. Nhưng mà, đó chỉ là tình cảm giữa thú cưng với chủ nhân, không phải tình yêu, em hiểu không?" Đường Tư Viễn cố hết sức giải thích.
"Nhưng mà, A Kim còn có thể ghen nữa!" Tư Nam đắc ý đứng dậy.
"Ôi, người có thứ muốn giữ, chó tất nhiên cũng sẽ có. Nó không thích em tốt với người khác, cũng là bởi vì nó cảm thấy được cái đó sẽ đe dọa đến vị trí của nó!" Đường Tư Viễn tiếp tục giải thích nghiêm túc.
"Anh Hai!" Tư Nam đứng dậy, "Anh thật sự là nghĩ nhiều quá rồi, em bây giờ có A Kim là đủ rồi! Đợi đến lúc A Kim không còn nữa thì bắt đầu một cuộc sống mới cũng không trễ mà!"
"Ôi, tùy em thôi!" Đường Tư Viễn lắc đầu, "Anh đi gọi Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ xuống dưới nhà ăn cơm!"
"Được thôi!" Tư Nam dừng một chút, nhìn Đường Tư Viễn xoay người đi, "Đúng rồi, anh Hai, lâu rồi hình như không thấy anh đi chơi đêm?"
"Anh tu rồi, mẹ ngày nào cũng thúc dục muốn có cháu kìa!" Đường Tư Viễn không có quay đầu lại, chỉ đưa tay quơ quơ.
"Ha ha, là Tiểu Thanh sao?" Tư Nam hỏi dồn.
"Em rất lém lỉnh a!" Đường Tư Viễn dừng lại ở cửa phòng của mình, "Đúng vậy thì sao?"
"Đâu có gì đâu? Tiểu Thanh thích A Kim như vậy, vậy thì không cần sợ sẽ có cảnh mâu thuẫn giữa chị em bạn dâu rồi!" Bộ dáng cùng vẻ mặt của Tư Nam rất nghiêm túc.
"Gấu gấu?" (Mâu thuẫn chị em bạn dâu?" người này đang nghĩ gì! Nếu như có thể A Kim nhất định sẽ dùng chân trước chụp lấy cái trán làm như ngất xỉu, đáng tiếc lại làm không được, cho nên dứt khoát nghiêng người ngã xuống, cảm thấy muốn ngất trước khả năng tưởng tượng vô hạn của Tư Nam với mình.
Tư Nam dùng một bên chân khẽ chạm vào anh: "Khoa trương, dứng dậy nào!"
A Kim hóa ra lại đứng dậy, Đường Tư Viễn thấy trên mặt con chó có một nụ cười mập mờ.
"Ôi..." Đường Tư Viễn lắc đầu, "Anh là anh sợ anh có mâu thuẫn với A Kim ấy! Hứng thú của Tiểu Thanh đối với nó có thể ngang bằng với anh"
"Ha ha, anh hai, vậy thì anh thừa nhật đi, anh không có mị lực như em với A Kim ha!" Tư Nam dùng chân cọ cọ cơ thể của A Kim, A Kim cũng quay lại cọ cọ vào em.
"Đủ rồi nha!" Đường Tư Viễn trợn tròn mắt liếc nhìn em trai một cái, lại trừng mắt liếc A Kim một cái, "Hai người cứ tiếp tục ám muội đi!"
"Uh, A Kim, chúng ta về phòng nào!"
"Gâu!" (Được!)
"Ôi..." Đường Tư Viễn thở dài một tiếng, xem ra bản thân mình thật sự không có cách nào thay đổi chuyện em trai đi yêu một con chó rồi!
Tư Nam cùng A Kim đi vào trong phòng, nhìn nhau cười.
"Anh Hai bây giờ nhất định rất buồn bực." Tư Nam cười.
"Gấu gấu!" (Anh ta tự tìm chớ bộ!)
"Nào, đi rửa tay, sau đó xuống nhà ăn cơm."
Đi theo Tư Nam rửa tay, sau đó xuống nhà ăn cơm, vững vàng trước ánh mắt bất mãn của ba Đường và mẹ Đường, không nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ, chỉ để ý hưởng thụ chiếu cố của Tư Nam, ăn kĩ ăn no ăn khỏe!
"A Kim, cục cưng thật ngốc!" Tư Nam cầm khăn ăn lau lau nước tương dính bên mép bạn chó to.
Năm người còn lại bất đắc dĩ cúi đầu, ăn cơm ăn cơm.
Chỉ có thể như vậy sao? --- Đường Chính Sâm, mẹ Đường, Đường Tư Viễn đều đặt câu hỏi trong lòng.
Chuyện của Lí Hoán cứ thế mà trôi qua! Tất cả mọi người giả bộ như không xảy ra bất kì chuyện gì, Lí Hoán vẫn tiếp tục công việc của gã bên bộ phận thu mua như trước. Thang máy chuyên dụng của tổng tài cũng không có bị đứt, bởi vì rất "vừa vặn" ngày đó toàn thang máy trong tòa nhà văn phòng Uông thị đầu được bảo trì định kì, kiểm tra thấy vấn đề, cũng liền theo đó mà sửa ngay.
Uông Phong Lân ngồi trong phòng, Tư Nam ngồi ở vị trí bình thường Phan Già hay ngồi gọt táo: "Chỉ còn có một ngày nữa thôi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc