"Trong lòng cậu nếu bỏ qua được những oán hận này đối với anh ta, tập trung vào chuyện đua xe của cậu, tôi nghĩ cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn rất nhiều so với bây giờ." An Chi Huyến lựa lời khuyên bảo.
"Đừng nhiều lời!" Tằng Khải Trữ rống giận, "Cậu chỉ cần giúp tôi làm xong vụ này, bao nhiêu nợ nần, tôi đều trả lại cho cậu!"
"Được! Một lời đã định." An Chi Huyến trả lời, "Nếu như mọi chuyện cậu đều không chịu tính toán, tất cả những chuyện cậu làm, Uông tổng cũng sẽ biết!"
"Hừ! Thì tính sao? Hắn ta sẽ Gi*t tôi sao?" Tằng Khải Trữ không cho là đúng, "Cậu cũng không sợ những chuyện cậu làm hắn ta cũng sẽ biết sao? Đắc tội với người của hắn ta, chưa có một ai có kết quả tốt đẹp! Hắn ta vì sao lại thâu tóm Tông Thụ? Bất quá là bởi vì Trịnh Thụ Thần trong một bữa tiệc rượu đã vô tình đắc tội hắn mà thôi.
Tư Nam nghi hoặc nhìn bạn chó to nằm trong lòng, phát hiện Tư Nam đang nhìn mình, lập tức lắc đầu, loại chuyện đồn nhảm kiểu này, cứ lấy sai truyền sai, khiến cho ai ai cũng làm như đúng rồi, chắc hình tượng ác nhân thất đức trong lòng nhiều người sợ rất khó phai nha! Ác nhân? Nhìn thấy mình vừa lông vừa móng, bây giờ chính là ác khuyển đó nha!
"Cái đó tôi không cần biết!" Lời An chi Huyến lạnh như băng, "Tôi chỉ cảnh cáo cậu, không được làm tổn thương đến Tư Nam, nếu không cho dù tôi có thân bại danh liệt cũng không bao giờ bỏ qua cho cậu!"
A Kim ngẩng đầu nhìn Tư Nam, lời tên kia nói cũng chính là ý tứ của mình, người nào làm tổn thương Tư Nam, anh cũng sẽ không tiếc bất kì giá nào mà đòi lại!
Một trận im lặng, tiếp theo là tiếng mặc quần áo...
"Tôi đi! Chuyện hôm nay, tôi sẽ không cảm ơn cậu!" Tiếng An Chi Huyến vang lên lần nữa.
"Ngày mốt tôi tìm cậu." Là tiếng Tằng Khải Trữ, "Cũng đừng thất bại đó!"
"Tôi sẽ cố gắng." Tiếp theo tiếng An Chi Huyến là tiếng mở cửa, sau đó là đóng cửa.
Tư Nam cùng A Kim vội vã nhảy từ trên giường xuống, lặng lẽ hé cửa ra, nhìn theo bóng lưng của An Chi Huyến rời đi.
Phòng bên đã không còn tiếng động, Tư Nam đem hạt nút đen kia chuyển qua lại vách bên này.
"Hỗn đản, nhẹ chút coi!" Là tiếng của A Kha.
"Ai bảo em ngon miệng như vậy!" Tiếng của Tu!
Vẫn thấy ngon miệng? --- Tư Nam dựa đầu vào thành giường che miệng cười, A Kim dứt khoát bò lên đầu gối của em, hai chân trước đè lên иgự¢ Tư Nam, ý đồ vươn đầu lưỡi ra liếm mặt Tư Nam.
"Đừng quậy!" Tư Nam đẩy ra.
Nhưng mà A Kim rất kiên nhẫn lại quay đầu lại: "Gấu!" (Hôn nhẹ!)
"Còn quậy nữa em đá anh xuống giường đó!" Tư Nam chun mũi uy Hi*p.
"Ô..." Ăn Hi*p người khác! Không đúng, là ăn Hi*p chó cưng! Nghe sát vách vang lên tiếng thở dốc đứt quãng của A Kha, lại nhìn vào Tư Nam đang ngửa đầu tựa vào thành giường, tại sao Tu lại có thể sướng như vậy, bản thân mình làm thú cưng lại có nguy cơ bị đá bay xuống giường.
"Ngoan nào, đừng quậy nữa!" Tư Nam giống như là đang dỗ trẻ con, đem đầu của bạn chó to sắp sửa chảy nước miếng nhiễu nhão ôm vào trong иgự¢ mình, ngón tay chuẩn bị gãi gãi lên cổ anh, tay kia cũng vòng qua ôm lấy lưng, ý đồ chặn anh lại.
Nhuyễn ngọc ôn hương sờ sờ ngay trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn. A Kim oán niệm a, oán niệm a! Chờ đến khi mình khỏe lại đi, nhất định sẽ mang cả vốn lẫn lời gói về nhà.
"Đang nghĩ gì đó?" Tư Nam nheo hai mắt lại, nhìn anh uy Hi*p: "Anh đếu ở đây dám can đảm nghĩ bậy bạ gì đó, tối nay em liền nhốt anh trong toilet."
"Gấu gâu!" (Đừng vậy mà!) nếu như anh không nghĩ bậy, cái đó chẳng khác gì nói anh bị bất bình thường?
Cách vách vang lên tiếng ՐêՈ Րỉ đứt quãng của A Kha, trong đó ngẫu nhiên vang lên tiếng gầm nhẹ của Tu.
"A..." A Kha cùng Tu đồng thời kêu to, tiện đà là tiếng quát tháo của A Kha, "Hỗn đản, anh lại dám bắn bên trong tôi hả!"
Tư Nam cắn môi dưới chịu đựng cơn cười nhìn A Kim trong lòng, nếu lúc này nếu như là cơ thể của Uông Phong Lân, mình sẽ bị biến thành cái gì nhỉ? Nghĩ đến đây, không khỏi đỏ mặt lên.
"Gấu gấu!" (Em cũng muốn hả!) nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Tư Nam, bạn chó to con nhà chúng ta cũng đoán được em đang nghĩ cái gì, trong lòng tự nói với em: Bảo bối, anh nhất định sẽ làm cho em thật thoải mái.