"Mẹ chỉ biết, Tư Lại lại vừa mới lấy cá đưa cho A Kim ăn!" Đường mẹ lại bưng thêm cá lên, ngồi xuống bên cạnh, "Tư Nam à, con đừng có nói là mẹ trù ẻo con nha, con xem anh của con cường tráng bao nhiêu, còn con thì mỏng te như tờ giấy rồi, nếu mà còn gầy nữa, không khéo biến thành nấm lùn luôn."
"Sặc..." Uông Phong Lân đem canh Tư Nam cho mình sặc hết ra ngoài. Nấm lùn? Mẹ Đường à, bác có biết là nấm lùn còn có ý nghĩa sâu xa khác không vậy, nó chính là để nói cái kia kia của đàn ông nha?
"Nhìn đi kìa, nó thậm chí còn biết mẹ nói cái nấm..." Đường Tư Viễn nói được một nửa, ý nghĩa của cái nấm, hay là đừng nói trong lúc ăn cơm.
"Anh Hai à, anh hôm nay thiệt tình là lúc nào cũng nhằm vào A Kim nha!" Tư Nam ôn nhu vuốt ve lưng A Kim giúp cục cưng hít thở, "Ôi, A Kim già quá rồi, ngay cả ăn canh mà cũng bị sặc nữa."
"Được rồi, Tư Viễn, A Kim có thể thật sự sắp không xong." Đường Chính Sâm đồng tình liếc mắt nhìn A Kim một cái, "Tập trung ăn cơm đi, ăn sớm nghỉ ngơi sớm. Mai vô công ti có thể sẽ rất bận đó."
"À đúng rồi, ba, hôm nay ba có đi thăm tổng tài công ti ba không?" Tư Nam làm như lơ đãng hỏi.
"Có." Đường Chính Sâm thở dài, "Từ sáng sớm đưa đến bệnh viện thì đã bị hôn mê sâu rồi." Bác sĩ tuy đã làm kiểm tra toàn diện nhưng mà không có phát hiện ra bất kì điều gì bất thường.
"Không phát hiện bất thường?" Đường Tư Viễn hỏi, "Không có bị thương gì sao? Con nghe nói anh ta bị đập hết mặt vào vô lăng mà không phải sao?"
"Cho nên mới rất kì quái chứ! Bác sĩ nói trên người không hề có một vết thương, thậm chí ngay cả dấu bị mảnh kính cắt vào cũng không có. Trạng thái cơ thể giống như là đang ngủ say vậy đó. Đang nghi ngờ không biết có phải là bị chấn thương sọ não dẫn tới chèn ép lên hệ thần kinh hay không nữa."
"Gấu!" (Cũng may không có làm bị thương khuôn mặt anh tuấn của ta.)
"Cái này mày cũng hóng hớt à?" Đường Tư Viễn nhìn A Kim, lúc lão cha nói chuyện nó nghe hết sức chăm chú, giống như là khi nghe thấy người kia không bị thương thì liền trở nên rất an tâm, kì quái hết chỗ nói rồi.
Ăn cơm xong thì theo Đường Tư Nam trở về phòng, sau đó bò lên giường của y, tứ chi xoạc rộng, ngủ! Làm chó hóa ra lại có thể hạnh phúc tới như vậy sao! Chỉ cần ăn với ngủ, cái gì cũng chẳng cần phải quan tâm.
"Cục cưng muốn ngủ trên giường của Nam à?" Tư Nam nhìn bạn chó già to con A Kim nhưng lại rất không có bộ dạng của chó, chẳng trách anh Hai cứ soi nó, hành vi quả thật rất cổ quái.
"Gâu!" (Uh!) còn phải hỏi? Ta nằm chung với người này sao! Không hề gì, dù sao mi cũng thơm thơm mềm mềm đảm bảo ôm rất thích, ta là ta không có ngại ngủ chung một giường với mi đâu! Mi hẳn là phải cảm thấy rất vinh hạnh, đây chính là lần đầu tiên ta ngủ chung một giường với đàn ông nha.
Tư Nam chỉ cười cười, không có nói cái gì nữa, chỉ lại bàn ngồi đọc sách.
Bộ dáng chăm chú của y thật sự là rất đẹp! Uống Phong Lân nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn bàn. Ngón tay lật sách, cảm giác tiếng sách sột soạt như là tiếng kêu hạnh phúc. Lần đầu tiên Uông Phong Lân phát hiện bản thân mình hóa ra lại rất tán thưởng đối với một người đàn ông khác như vậy; hơn nữa, bản thân mình cũng lần đầu tiên có ý niệm muốn chiếm hữu một người hiện lên trong đầu. Không giống như là đối với những người phụ nữa đã từng lên giường với mình, chỉ là nhu cầu phát tiết Dụς ∀ọηg, hoàn toàn không có dục niệm phải giữ lấy. Nhưng mà đối với thiếu niên trong sáng đang ngồi trước mặt này, thế nhưng lại rất muốn giữ chặt không bao giờ buông ra, muốn tất cả những điều tốt đẹp của y chỉ được bày ra cho một mình mình nhìn thấy. Vô tình nhìn qua móng vuốt của mình một cái: Ôi, bây giờ chính là chỉ muốn để cho một con chó xem thôi!
Tư Nam gập sách lại đứng lên, quay đầu lại nói với A Kim: "Được rồi, cục cưng ngủ trước đi! Nam đi tắm."
"Gấu?" (Đi tắm?) Ta muốn nhìn nha! Ta muốn nhìn! Ta muốn nhìn ngươi ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ nha!
"Cục cưng làm gì đó?" Tư Nam cởi bỏ quần áo, quay đầu lại nhìn A Kim đang ngó mình chằm chằm, "Cục cưng mới tắm xong mà, đừng có đòi tắm tiếp chứ. Tắm cho cục cưng, Nam chẳng có cách nào giữ cho mình khô được."
"Ô ~" (Không muốn cho ta nhìn còn bày đặt ngụy biện nữa, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy mi ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ hà, không chỉ muốn nhìn thấy mi ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, còn muốn đem mi ăn sạch sẽ.)
Tư Nam đi vào phòng tắm, bên trong vọng ra tiếng nước chảy ào ào, quấy rối Uông Phong Lân đang nằm trên giường tâm tình chẳng thể yên tĩnh được, hắn thế nào cũng xịt máu mũi nữa cho coi. Y muốn vào làm trong công ti, không bằng sẽ giúp y hoàn thành! Sau này có thể thường xuyên nhìn thấy y, cũng sẽ dễ dàng hơn cho chuyện của mình. Không bằng ngày mai quay lại công ti, miễn cho bản thân hôn mê không biết tới lúc nào. Chờ một chút, Mini thiên sứ kia không có nói cho mình làm sao mới có thể tỉnh lại nha? Ngày mai phải tranh thủ lúc không có ai tìm Mini kia hỏi lại một chút mới được.
Tư Nam sau khi tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy con chó vàng vừa to vừa già A Kim đang ngủ khò khò trên giường của mình, mà tư thế thật sự là chẳng giống chó chút nào. Cưng chiều xoa xoa đầu của cục cưng, bản thân cũng bò lên giường nằm xuống.
Woa ~ Thơm quá đi! Uông Phong Lân trong mộng nghe được hương vị ngọt ngào của cái người ấm hủm bên cạnh, không khỏi dựa ra sau, tìm một vị trí thoải mái mà cuộn tròn trong lòng y.
"A Kim!" Tư Nam nhỏ giọng gọi một chút! Đây là như thế nào? Mặc dù trước kia A Kim cũng leo lên giường y ngủ, nhưng đều giữ một khoảng cách nhất định với y, có đôi khi chỉ co lại thành một nhúm ở góc giường. Mà hôm nay, không chỉ bò lên giữa giường ngủ thẳng cổ, lại còn dụi đầu vào trong khuỷu tay mình! Quên đi! Có lẽ là bởi vì mọi ngày không có làm như vậy, cho nên mới thấy khác thường thôi!
Thật sự là thoải mái quá đi! Uông Phong Lân ra sức dựa vào người bên cạnh sát thêm miếng nữa, hơi thở của y, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của y, tự nhiên lại cảm thấy một cảm giác dễ chịu cùng an toàn cực kì. Từ khi biết nhớ tới lúc này thì hình như bản thân chưa bao giờ ngủ chung giường với một người nào cả, phụ nữ lên giường cùng với hắn cũng lắm sau khi ℓàм тìин xong thì cũng chỉ nằm nghĩ ngơi một lúc rồi ngay lập tức sẽ bắt buộc người ta đi chỗ khác, không được qua đêm với hắn. Nhưng mà hôm nay, biết rõ người kia là đàn ông, lại đi có cảm giác an toàn lạ thường. Trong hơi thở vững vàng của y còn có thể cảm nhận được mùi vị ấm áp...
Chương 1.4
Sáng sớm.
Tư Nam giật mình tỉnh ngủ, nhìn thấy A Kim quen thuộc đang cuộn trong lòng mình ngủ say sưa không khỏi lộ ra nụ cười ôn nhu. Kì quái, đêm qua tự nhiên lại nằm mơ thấy A Kim biến thành một người đàn ông anh tuấn, lúc mình đang bị thương thì kéo mình ôm vào trong lòng, còn nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."
Thật sự là suy nghĩ miên man rồi! Tư Nam đứng dậy, đi vào trong toilet.
Ôi ~~ Cảm giác ấm áp bên cạnh tự nhiên mất đi, Uông Phong Lân mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là móng vuốt của một con chó vàng, xem ra mình đúng là phải làm chó hai tháng rồi, không phải là đang gặp ác mộng rồi! Nhìn quanh một chút, muốn đi rửa mặt ghê! Quay đầu lại nhìn thấy Tư Nam vừa mới đi vào toilet, vì vậy liền nhổm người dậy, nhảy xuống giường cũng theo y đi vào.
"A Kim?" Tư Nam bị con chó vồ lấy từ phía sau giật hết cả người, "Cục cưng muốn làm gì vậy?"
"Gâu!" (Tắm rửa.)
"Cục cưng sao vậy, đi ra ngoài nào!" Tư Nam vuốt vuốt đầu A Kim trấn an, "Nam chỉ rửa mặt một chút thôi, xíu nữa là mẹ sẽ gọi chúng ta ăn cơm rồi."
"Gâu gâu!" (Ta cũng muốn rửa mà!) xem ra y không biết được mình "nói" cái gì rồi! Uông Phong Lâu đơn giản tự mình đi tới phía dưới vòi sen, ngồi xổm xuống chờ.
"Cục cưng tắm rửa à?" Tư Nam nhìn hắn đầy kinh dị.
"Gâu!" (Đúng vậy!) rồi gật đầu, chỉ có gật đầu y mới hiểu được.
"A Kim, cục cưng thiệt là rất quái lạ nha! Làm gì có con chó nào buổi sáng lại đi tắm chứ? Bình thường ba ngày tắm cho cục cưng một lần, cục cưng còn buồn phiền!" Tư Nam ngồi xổm xuống đối diện với A Kim, cẩn thận nhìn nó, chó cưng của mình rốt cuộc có chỗ nào không đúng ta?
"Gấu gấu!" (Mi dựa lại gần như vậy để làm cái gì?) nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, đôi môi đỏ mọng kia, thật là muốn hôn một cái quá đi! Kì cục quá, mình bị làm sao vậy, tại sao lại nổi lên thú tính mãnh liệt với một người đàn ông vậy! Nhất định là do hormone của con chó tác oai tác quái rồi, không liên quan gì tới mình. Bất quá, đôi môi này...
"Óe!" Đôi môi đột nhiên bị chó cưng đưa lưỡi liếm tới, Tư Nam vô thức nhảy ra sau chạy trốn, cả người ngồi bệt xuống đất, nhìn A Kim trước mặt không thể tin nổi, sau đó tức giận thấp giọng la: "A Kim! Cục cưng sao lại có thể quá đáng tới như vậy hả? Nụ hôn đầu tiên của Nam nha, cục cưng tại sao lại có thể trộm đi như vậy..."
"Gấu?" (Nụ hôn đầu tiên?) Uông Phong Lân nhìn khuôn mặt trắng trắng mềm mềm như bánh bao trước mặt đang bối rối, hai mươi ba tuổi, mà lại là nụ hôn đầu tiên sao. Há há há há há, khó mà đào được người ngây thơ như vậy nha! Nhưng mà, tại sao trong lòng mình tự nhiên lại có cảm giác mừng như điên vậy.
"Cục cưng... đang cười hả?" Tư Nam nhìn chằm chằm vào mặt A Kim, rất quỉ dị nha? Con chó già nhà mình đúng là đang cười nha! Chẳng lẽ là cười mình tới tận hai mươi ba tuổi mới có nụ hôn đầu tiên sao?
"Gầu gâu!" (Không có cười mi mà!) Uông Phong Lân đem nụ cười nuốt lại trong bụng, nghĩ lại cũng biết một con chó lại lòi ra vẻ mặt cười vui mừng như điên thì đúng là muốn bao nhiêu khủng bố liền có bấy nhiêu, tốt nhất là phải khống chế tâm tình một chút. Bất quá, người trước mặt này, đúng là có thể làm cho tâm tình của mình thay đổi mà, hơn nữa cũng không định giấu diếm, "Gấu gâu!" (Chờ đi, ta nhất định sẽ cho mi nụ hôn đầu tiên một cách chính thức nha!)