Nhà có chó dữ - Chương 46

Tác giả: Thiên Thảo

"Khi mà em thích cái người tên Uông Phong Lân, ngoại trừ A Kim, em không dám nói với bất kì ai. Ngày qua ngày, mỗi chút tích trữ lại chỉ có A Kim mới có thể biết." Lại hít hít cái mũi, "Mới vừ rồi nhìn thấy nó bị người ta Ϧóþ cổ, mặc dù đã biết nó không có cảm giác gì, A Kim của em đã ૮ɦếƭ rồi, mà anh cũng không có trong cơ thể A Kim, không việc gì phải lo lắng cả. Nhưng mà em vẫn không nhịn được, vẫn cứ khóc, rất không có khí phách gì cả?"
"Tiểu Nam, bây giờ em muốn A Kim với em hay là anh?" Uông Phong Lân đưa tay kéo em lên giường, ôm vào trong иgự¢.
"Dạ?" Tư Nam nghiêng đầu nhìn anh.
Ôn nhu liếm đi giọt nước mắt đọng trên mặt em: "Từa dịp bây giờ em còn có thể lựa chòn. Nếu không chờ anh khỏe lại, em sẽ không thể chọn A Kim, chỉ có thể chọn anh thôi. Cho dù em không muốn để anh chăm sóc, cũng không thể được nữa!"
Tư Nam chớp chớp mắt: "Tại sao lại không muốn để anh chăm sóc chứ?"
Uông Phong Lân làm bộ ai oán: "Lỡ đâu có một ngày, em giận anh, cảm giác thấy anh già, không còn đẹp trai, không có mị lực. Hoặc là anh không có tốt như em đã tưởng tượng, em sẽ không muốn anh ở bên cạnh em nữa, khi đó anh còn làm phiền em, em sẽ nghĩ rằng A Kim còn tốt hơn nhiều so với người này!"
"Ha ha," rốt cuộc cũng bị vẻ mặt ai oán của người này đánh bại rồi, quẹt nước mắt mỉm cười, "Đúng vậy, anh phải cẩn thận nha, đừng để cho ngày đó tới nhanh quá."
"Uh, anh sẽ hết sức chú ý!" Khi anh thâu hương thành công trên đôi môi mọng, Uông Phong Lân lộ ra nụ cười tươi rói.
"Lân," Tư Nam nhìn ra ngoài cửa, "Mới vừa nãy em chạy vào chỗ anh, sau đó lại chạy đi cứu A Kim! Cái này rất dễ khiến cho người khác nghi ngờ."
"Đúng vậy!" Uông Phong Lân chau mày, "Lúc đó chỉ lo tìm người đi cứu A Kim, cái này rất dễ bị bại lộ rồi!"
"Bây giờ phải làm sao?" Tư Nam nhìn A Kim vẫn nằm im không nhúc nhích ở trên ghế, lại nhìn sang người đang ôm mình.
"Có cách rồi!" Uông Phong Lân đưa tay rút cọng lông cánh thiên sứ nhét dưới gối.
"Hi hi..." Tư Nam đột nhiên phì cười.
"Cười cái gì hử?"
"Nhìn anh cầm cái này, em đột nhiên nhớ đến một câu thành ngữ không hay ho cho lắm."
"Thành ngữ gì?"
"Cầm lông gà làm cờ lệnh!"
"Đó là thành ngữ sao?" Uông Phong Lân cũng phì cười.
"Không phải sao?" Tư Nam chun chun mũi, "Anh cầm cái này ra làm gì?"
"Tìm thiên sứ nhờ hỗ trợ đó!" Uông Phong Lân nhìn cọng lông kêu to, "Mini, ra đây!"
Sau đó ba giây.
"Làm gì nữa?" Mini xuất hiện giữa không trung, nhìn thấy Tư Nam, "Hả? Cậu sao lại ở đây?"
"Cô biết em ấy?\\\' Uông Phong Lân cảnh giác nhìn Mini.
"Ta là thiên sứ nha, quen biết con người không phải rất kì quái à?" Mini bĩu bĩu môi, "Tìm ta có việc gì?" Nhìn thấy Uông Phong Lân nằm trên giường khá yếu ớt, tâm tình Mini thật sự là rất tốt đẹp.
"Cô giúp tôi gấp một chuyện!" Uông Phong Lân nói.
"Cái gì gấp?"
"Cô giúp tôi làm cho A Kim sống lại một chút!" Uông Phong Lân chỉa chỉa thân thể con chó nằm trên ghế salon.
"Có ý gì?" Mini không rõ ràng ý định của hắn.
"Tôi nghĩ, chuyện Phong Lân biến thành chó, các người hẳn là không hi vọng toàn bộ thế giới này đều biết chứ?" Tư Nam nhìn Mini, thiên sứ này mới nhìn qua chẳng khác gì mấy cô bé mới mười bảy mười tám tuổi.
"Đúng vậy! Tốt nhất là không ai biết, nhưng cậu là ngoại lệ!"
"Tại sao tôi lại là ngoại lệ?"
"Bởi vì hai người vốn là một đôi..." Mini nói được nửa câu liền dừng lại, "Bí mật!"
"Được rồi, tôi không hỏi nữa." Tư Nam nhún nhún vai không có gì, "Chúng tôi lo lắng người khác có thể nghi ngờ đến quan hệ giữa Phong Lân với A Kim, cho nên, hi vọng lúc Phong Lân tỉnh cũng để cho người khác nhìn thấy A Kim cũng tỉnh, cái đó chỉ có thể nhờ cô hỗ trợ, để cho A Kim sống lại một chút."
"Như vậy à!" Mini suy nghĩ một chút, "Được rồi! Tôi hiểu rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc