Nhà có chó dữ - Chương 31

Tác giả: Thiên Thảo

Tư Nam dìu Uông Phong Lân ngồi lên cạnh bồn tắm: "Anh tự ૮ởเ φµầɳ áo nha! Em đi lấy đồ ngủ cho anh."
"Uh!" Biết em thẹn thùng, Uông Phong Lân cũng không có yêu cầu em ở lại cùng tắm, thong thả cởi bỏ áo sơ mi, đến lúc định ૮ởเ φµầɳ dài, mới phát hiện thì ra chân mình thật sự suy yếu, sợ là muốn đứng lên ૮ởเ φµầɳ thì cũng sẽ té nhào cả người vào trong bồn tắm luôn, chỉ có thể bất đắc dĩ gọi, "Tiểu Nam!"
"Sao vậy anh?" Tư Nam cầm đồ ngủ đi vào, lập tức hiểu rõ anh cần gì, "Xem ra, em không muốn nhìn cũng không được rồi!"
"Em luôn muốn xem à!" Uông Phong Lân dứt khoát duỗi hai cánh tay, chờ đợi Tư Nam đến phục vụ cho mình.
"Thật là, A Kim không thể tự làm thì không tính đi, anh lớn như vậy mà cũng không được là sao!" Tư Nam đi tới, giúp anh ૮ởเ φµầɳ, ánh mắt tận lực tránh tiếp xúc với bộ phận khiến cho người ta cảm thấy mắc cỡ, sau đó dìu anh ngồi vào trong bồn tắm, nửa ngồi vào cạnh bồn: "Anh có thể tự tắm không?"
Uông Phong Lân gật đầu" Em muốn xem không?"
"Anh có gì để coi chứ?" Tư Nam trừng mắt với anh.
"Chẳng lẽ anh xấu sao?" Uông Phong Lân nhìn Tư Nam ra sức chớp chớp mắt phóng điện lung tung.
"Được rồi, em biết anh đẹp rồi!" Tư Nam dựa vào thành bồn tắm ngồi xuống, "Anh tự tắm phía trước đi, em giúp anh."
"Tiểu Nam, chỉ cần có em bên cạnh, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất."
"Anh còn muốn tiếp tục làm thơ à?" Tư Nam nghiêng mắt nhìn anh, "Anh bây giờ rất gợi cảm, không cần làm thơ nữa!"
"Thật vậy sao?" Uông Phong Lân cúi đầu nhìn cơ thể của mình một chút, "Như vậy anh gợi cảm chuyển động ở chỗ này, chẳng lẽ em không muốn..." Câu nói kế tiếp kèm theo mười phần điện quang kẹp chung với ánh mắt bắn ra.
"Hi hi," Tư Nam buồn cười nhìn anh, làm da màu lúa mạch không bởi vì nằm trên giường hơn nửa tháng mà xuống sắc, cơ thể rắn rỏi cũng không bị nhão, anh quả thật rất gọi cảm, bước ra từ trong nước, một ít nước đọng trên làn da chảy dọc theo cơ thể, dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn lộ ra vẻ mị hoặc vô cùng. Tư Nam đưa tay chọt chọt lên cơ иgự¢ rắn chắc của Uông Phong Lân, "Thích thật! Tại sao các anh ai cũng tập được như vậy, còn em thì không chứ?"
"Các anh? Còn có người nào?" Nghĩ đến em hóa ra đã từng sờ qua người khác, Uông Phong Lân liền nhíu nhíu mày.
"Anh Hai của em," Tư Nam lắc đâu, "Anh cũng biết, mẹ em lúc nào cũng oán giận nói em rất gầy, không có rắn chắc như anh hai."
"Uh, đúng vậy đó!" Ánh mắt Uông Phong lân hướng đến xương quai xanh của Tư Nam, "Em chính là nấm lùn khiến người ta mê mẩn!"
"Này, anh còn nói nấm lùn!" Tư Nam cúi đầu, "Lần trước khi ăn cơm mẹ nói em như nấm lùn, em đã cảm thấy kì cục, anh Hai biết cái nấm có ý gì còn chưa nói, A Kim hóa ra cũng biết!"
Thì ra em đã sớm nghi ngờ rồi?
"Anh còn tưởng rằng mình làm chó rất thành công sao?" Tư Nam bĩu môi, "Có rất nhiều điểm đáng nghi, anh biết không?" Chỉ bất quá, chân tướng rất kinh dị, rất khó tưởng tượng thôi!"
"Nhưng mà Tiểu Nam thông minh vẫn nghĩ ra, thật là giỏi nha!" Uông Phong Lân chân chó tán dương.
"Hi hi." Tư Nam chỉ cười cười, không muốn nói với anh bất quá chỉ là một suy nghĩ xẹt qua trong đầu mình, tùy tiện nói đại. Ai mà ngờ lại đúng chứ? Hơn nữa, rất kì quái là bản thân mình tại sao cũng không hề khi*p sợ, giống như là cho tới bây giờ gặp phải bất kì chuyện gì kì cục mình cũng chưa từng khi*p sợ vậy đó.
"Nhưng mà, Tiểu Nam, em biết không? Anh cũng rất sợ em sau khi biết sự thật thì không thể tiếp nhận được! Uông Phong Lân ngồi trong bồn tắm nói.
"Tại sao lại không thể tiếp nhận hả?" Tư Nam tò mò nhìn anh, "Bởi vì anh vừa là Uông tổng vừa là A Kim?"
"Đúng vậy! Mặc dì làm A Kim, anh biết em thích người tên Uông Phong Lân," cúi đầu kì cọ thân thể của mình, "Nhưng khi làm Uông Phong lân, anh lại không thể biết em đến tột cùng thích anh đến mức nào, em có thể tiếp nhận anh được bao nhiêu? Thậm chí, có thể, sự thích thú của em đối với Uông Phong Lân chỉ là một loại mê luyến khi còn nhỏ, không phải là thích thật sự."
"Vậy à." Tư Nam chờ anh tiếp tục nói.
"Ban đầu, anh sắp xếp em trở thành trợ lí tổng tài, chỉ là muốn thông qua em thuận lợi giúp anh hoán đổi thân thể," Uông Phong Lân thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, "Bởi vì biết em thích anh, anh cũng muốn em ℓàм тìин nhân của anh, dù sao em cũng rất đẹp."
"Hứ, xinh đẹp!" Tư Nam bĩu môi, đường đường đàn ông hàng thật giá thật bị gọi là xinh đẹp thì cũng không phải là chuyện đáng để cao hứng.
"Nhưng mà, anh không thể khống chế được, anh phát hiện ra bản thân ngày càng mê luyến em, vô luận khi làm A Kim hay là khi trở lại thân hình của Uông Phong Lân, cũng chỉ cần có thể bên cạnh em là liền cảm thấy được hạnh phúc cùng vui sướng." Uông Phong Lân giương mắt nhìn Tư Nam đang cúi đầu bên ngoài bồn tắm, "Anh biết bản thân mình muốn em, muốn cả đời được ở cùng một chỗ với em. Cho nên, vô luận là A Kim hay là chính anh, đều muốn đối với em thật tốt, thương em, yêu em."
Tư Nam không nói gì, chỉ cúi đầu.
"Bởi vì càng quan tâm, cho nên lại càng hoảng sợ phải không?" Uông Phong Lân bấc đắc dĩ cười cười, hoặc là đây chính là lần đầu tiên trong đời biết cái gì gọi là hoảng sợ? "Cho nên, anh thật sự sợ nếu em biết được A Kim chính là anh. Em vẫn nói không muốn phá hoại cuộc sống của anh, anh biết muốn em tiếp nhận người tên là Uông Phong Lân, sợ rằng sẽ chẳng thể dễ dàng gì, huống chi còn thêm A Kim nữa?"
"Hoặc là khác với anh, em cuối cùng cũng cảm thấy được cuộc sống không hề nằm trong sự kiểm soát của mình" Tư Nam sâu kín thở dài, "Cho nên đối với emma2 nói, hết thảy thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Rất nhiều năm trước khi bắt đầu thích người gọi là Uông Phong Lân, em cũng đã biết trái tim mình bị luân hãm rồi, không cần vùng vẫy, cũng không nghĩ đến cái gì gọi là đáp trả."
"Tiểu Nam..."
"Sau bao nhiêu năm, có thể ở gần người mình thích như vậy, cho dù vĩnh viễn kì tích không xuất hiện, em vẫn cam tâm tình nguyện. Huống chi, có vận mệnh an bài, em có thể cùng anh một chỗ. Như vậy, vô luận phát sinh tình huống như thế nào, gặp gỡ phải tao ngộ quái dị ra sao, có thể cùng người mình thích ở bên nhau là quá đủ rồi." Tư Nam ngẩng đầu nhìn vào mắt Uông Phong Lân, tự nhiên đưa tay vuốt ve tóc của anh, "Dù cho anh có biến thành chó thì cũng có quan hệ gì đâu?"
"Tư Nam..." Cho nên lời nói chính là cũng đã trở nên dư thừa, chỉ có nụ hôn thật sâu, trao nhau mùi vị của nhau, nước bọt thậm chí là máu thịt của nhau.
Tự nhiên dìu anh ra khỏi bồn tắm, thay anh lau khô thân thể, giúp anh mặc đồ ngủ. Không hề giống như là lần đầu tiên trần trụi trước mặt nhau, hết thảy đều tự nhiên như đã ở bên nhau rất nhiều năm. Tư Nam đỡ Uông Phong Lân đến ngồi trước giương, thay anh sấy khô tóc, sau đó đưa anh nằm lại trên giường thật ngay ngắn.
"Tốt rồi," chỉnh chăn mền thẳng thớm, "Anh ngủ đi! Hôm nay anh đã tỉnh lại nhiều rồi!"
"Thật hi vọng hai tháng này nhanh chóng kết thúc!" Uông Phong Lân thở dài, hi vọng thân thể mình có thể hồi phục nhanh một chút, sau đó có thể an tâm ôm em vào lòng.
"Sẽ qua nhanh thôi." Tư Nam xoa xoa tóc anh trấn an, "Em phải đi tắm rửa cho A Kim đây."
"Uh, được!" Ôi, dù sao đều là mình, như vậy thì cứ hưởng thụ đi! Uông Phong Lân nhắm mắt lại, "Gạo lức."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc