Cố Dương liếc mắt lườm Lôi Nghị, tiếp tục chuyên tâm đút con trai ăn vặt trước khi ăn cơm.
Trong lòng Lôi Nghị giật mình, có loại dự cảm xấu.
Sự thực chứng minh, dự cảm của y không sai.
Ăn cơm xong, tắm cho Thiên Thiên, pha sữa bột cho bảo bối nhỏ, Lôi Nghị đi đến phòng tắm, chuẩn bị kiếm chút ít phúc lợi.
Cố Dương cũng nhanh chóng từ trong bồn tắm đi ra, trùm khăn tắm trở về phòng mặc đồ ngủ.
Lôi Nghị: “….”
Thiên Thiên đang ghé vào bên cạnh giường trẻ em của em trai trêu chọc bé chơi, một hồi làm cái mặt quỷ, một hồi kể chuyện cổ tích, những chuyện cổ tích nhóc biết cũng đều là do Cố Dương Lôi Nghị kể cho nhóc nghe, trí nhớ của nhóc con kia không tệ, có thể nhớ rất kỹ, nói ra cũng rất có thứ tự.
Bảo bối nhỏ — cũng chính là Lôi Vạn Quân — lúc này cũng không ầm ĩ, cha đã cho ăn no rồi, anh trai kể chuyện cổ tích cho bé nghe, có cái gì có thể ầm ĩ đây?
Người ta trái lại là nhìn anh hai mình chằm chằm, tuy rằng nghe không hiểu, nhưng quả thực là một thính giả nhỏ rất nghiêm túc.
Chỉ là thính giả nhỏ này tinh lực có hạn.
Cố Dương thay xong đồ ngủ, đã nhìn thấy mí mắt bảo bối nhỏ đánh vào nhau, nhanh chóng ngủ thi*p đi rồi.
Thiên Thiên tự động im lặng, rón ra rón rén chạy đến phòng khách uống nước.
Bọn Cố Dương chuẩn bị cho nhóc một bình nước uống trẻ em chuyên dụng, trên cơ bản mỗi ngày đều để cho nhóc uống năm sáu bình.
Bây giờ dưỡng thành thói quen, chính nhóc cũng sẽ muốn đi uống nước.
Uống nước xong, Thiên Thiên lấy tập tranh từ trong cặp nhỏ của mình ra, vui vẻ mà chạy đến bên người Lôi Nghị, để cho y kể chuyện cổ tích cho mình nghe.
Lôi Nghị tự cảm thấy bị Đại Dương ghét bỏ, đang ngồi ở ghế sô pha tự kiểm, một lát nữa chủ động xin tha thứ như thế nào đây? Vạn nhất Đại Dương tính toán một tiếng xưng hô “Mẹ” này, để cho y ngủ sô pha thìs thảm.
Sự thực chứng minh, Lôi Nghị hoàn toàn lo lắng nhiều rồi, dẫu sao vẫn còn có Thiên Thiên ở đây, buổi tối Thiên Thiên ngủ cùng bọn họ, chen ở giữa hai người muốn nghe truyện cổ tích, quy luật bảo bối nhỏ khóc nháo vào buổi tối hai người cũng đều nắm giữ tốt rồi, cho nên không cần lo lắng bảo bối nhỏ sẽ ầm ĩ bảo bối lớn ảnh hưởng nhóc đi nhà trẻ.
Một điều nữa, bảo bối lớn lúc ngủ vẫn là ngủ rất say, tùy tiện ầm ĩ cũng không tỉnh. (nhóc được cái ngủ say như ૮ɦếƭ =))) vậy nên cha ẵm qua giường trẻ em cho hai ba ba hành sự mà còn không tỉnh nữa mừ)
Lôi Nghị rất tự giác cầm lấy quyển truyện cổ tích kể cho Thiên Thiên nghe, mắt luôn nhìn về phía phòng ngủ, Cố Dương ôm bảo bối nhỏ đi qua đi lại dỗ nhóc ngủ say.
Khóe mắt lướt qua ánh mắt nhìn lén của Lôi Nghị, Cố Dương trong lòng trộm cười, nét mặt lại thờ ơ.
Hắn ở chung với Lôi Nghị thời gian dài như vậy, có rất ít thời điểm cãi nhau đỏ mặt, quan điểm hay phương thức xử lý chuyện hoặc nhận thức này nọ của hai người bọn họ đều khá giống nhau, hơn nữa tình cảm của hai người cũng rất tốt, hơn nữa đã biết hai người đàn ông đi cùng nhau không dễ dàng, xây dựng tình cảm đều dùng hết mười phần tâm ý, bởi vậy, cuộc sống của hai người rất có tư vị, trong nhà vui vẻ không ngừng, chưa bao giờ phải suy nghĩ sẽ có một ngày buồn bực.
Chiến tranh lạnh đều là làm bộ, bởi vì không được nửa tiếng đồng hồ thì sẽ có người không chịu nổi.
Có đôi khi Cố Dương nghĩ, sau khi kết hôn có gia đình, tâm trí hắn đã trưởng thành, ngược lại Lôi Nghị này nhìn bên ngoài rất là chính nhân quân tử rất đáng tin thì càng ngày lại càng chạy xa trên con đường nhí nhố, thật sự là làm cho hắn không nói được gì….
Dĩ nhiên, ở trong mắt Lôi Nghị, Cố Dương kỳ thực cũng là một nhóc hề, nhất là thời điểm đối mặt với Thiên Thiên, chỉ số thông minh trong nháy mắt đã bị kéo xuống.
Trong phòng khách hai cha con một kể, một nghe, Thiên Thiên rốt cuộc mệt mỏi, ngáp một cái, ghé vào trên đùi Lôi Nghị, có chút muốn ngủ rồi.
Lôi Nghị để quyển sách xuống, ôm nhóc con lên, đi vào phòng ngủ.
Cố Dương cũng dỗ Quân Quân ngủ say rồi đặt lại lên giường trẻ em.
Lôi Nghị cũng muốn để Thiên Thiên lên chiếc giường trẻ em màu lam nhạt của nhóc, Thiên Thiên còn chưa ngủ say, đã nhận ra liền đưa tay dùng sức ôm lấy cổ của Lôi Nghị, trách móc không chịu ngủ trên giường nhỏ.
Lôi Nghị không thể làm gì khác hơn là đem nhóc ôm đến trên giường lớn, đặt nhóc nằm giữa y và Cố Dương.
— Không muốn đặt như vậy cũng không được, bởi vì nhóc này quá tinh ranh, có đem nhóc đặt bên cạnh nhóc cũng sẽ trực tiếp xoay người lăn một vòng, lăn đến chính giữa.
Kỹ năng này lúc nhóc hơn một tuổi đã biết rồi, mười lần như một.
Cố Dương lên giường trước, đắp kín mền cho nhóc, Lôi Nghị lại pha thêm một bình sữa dự bị, để phòng bảo bối nhỏ đói bụng. Sau đó mới tắt đèn bò lên giường.
Cố Dương còn chưa mở miệng, Lôi Nghị mở miệng trước: “Hôm nay là anh không tốt, gạt Thiên Thiên, em yêu đừng nóng giận a.”
Cố Dương: “…”
“Em biết không, ngày hôm nay anh đi nhà trẻ đón nó, nhóc con kia ủy khuất, hỏi anh vì sao nó không có mẹ… Phỏng chừng ngày hôm nay thấy bạn nhỏ khác có mẹ đến đón rồi, cho nên mới hiếu kỳ.” Lôi Nghị tiếp tục giải thích, “Anh sai rồi, anh hẳn là trực tiếp nói với nó, anh là mẹ của nó.”
Cố Dương: “….”
“Ngày mai anh liền nói với nó, nó gọi anh là mẹ cũng được. Có được hay không?” Lôi Nghị da mặt dày nói, “Cho anh hôn một cái đi, ngày hôm nay trở về em còn chưa cho anh nụ hôn tan làm và nụ hôn ngủ ngon.”
Cố Dương: “…”
Không nói nên lời, phúc lợi nên có, Cố Dương vẫn là không có keo kiệt.
Cách một nhóc quỷ tinh ranh kéo cổ áo ngủ của Lôi Nghị qua, chủ động hôn lên.
“Mẹ Đại Lôi, ngày mai nhớ kỹ nói với con trai…” Nụ hôn kéo dài vừa qua đi, Cố Dương tâm tình tốt mà trêu chọc y.
Lôi Nghị thỏa mãn rồi liền đáp ứng, về phần ngày mai có thực hiện hay không, đây còn không phải là y quyết định?
“Được rồi, ngày mai em đưa nó đi nhà trẻ đi, anh ở nhà chăm sóc Quân Quân.” Cố Dương nói: “Ngày mai em có hẹn với Lâm Mục, cậu ấy cùng Trình Minh cuối cùng cũng gạt được mây mù thấy trăng sáng tỏ rồi, người lớn hai nhà đều thả lỏng rồi, cậu ấy cùng Trình Minh chuẩn bị ra nước ngoài đăng ký kết hôn, thuận tiện hưởng tuần trăng mật. Trước khi cậu ấy đi, phải bàn giao chuyện của tiệm lẩu với em một chút.”
Đã nhiều năm làm ông chủ hờ, Cố Dương nghĩ hắn cũng cần phải ra sức vì tiệm lẩu một chút.
Thuận tiện nói thêm một câu, Cố Dương sau này đã bỏ thêm tiền vốn vào, đương nhiên là Lôi Nghị ra.
Hai nhà hùn vốn đem tiệm lẩu phát triển lớn gấp đôi, sau đó nhập về các loại nguyên liệu lẩu đa dạng, khẩu vị gì cũng có, cho dù là khách từ nam chí bắc chỉ cần vào tiệm, liền có thể tìm đến loại hương vị mà họ muốn.
Tiệm lẩu bỏ đi hình thức kinh doanh lúc trước, dùng kiểu hình thức kinh doanh mới, internet là νũ кнí lớn nhất.
“Ừ, được, ngày mai anh ở nhà trông Quân Quâns.”
“Ngoan.” Cố Dương thuận miệng khen.
Lôi Nghị như cười như không cười nhìn y: “Cố ý quyến rũ anh có đúng hay không?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, nhanh ngủ đi!”
“Có thể chuyển động không?”
“Cút.”
Về phần cút hay không cút, vậy chỉ có trời biết đất biết, Cố Dương biết Lôi Nghị biết.
Cố Dương đưa Thiên Thiên đi nhà trẻ, gặp phải một bạn nhỏ, đứa bé kia từ xa chào hỏi Thiên Thiên, Thiên Thiên cũng cùng nhóc bắt chuyện đáp lại, sau đó tạm biệt Cố Dương, kiễng chân lôi kéo Cố Dương khom lưng cho nhóc hôn một cái, lúc này mới chạy đi.
“Ba ba tạm biệt!”
“Bảo bối tạm biệt.”
“Thiên Thiên, ba ba cậu thật là đẹp trai a!”
“Đó là đương nhiên! Tớ còn có một người cha, cũng rất tuấn tú!” Thiên Thiên khoe khoang nói.
“Vì sao có hai người ba?”
“Tại vì nhà của tớ lợi hại a!” Thiên Thiên rất là hùng hồn lý lẽ nói.
“Vậy a, thực sự rất lợi hại….”
Thế giới của con nít, quả nhiên rất là thuần khiết.
Cố Dương vẫn chưa có lập tức rời đi, mà là nhìn theo hai đứa trẻ cười cười nói nói nhảy nhót đi về phía trước rồi mới đứng lên, không nhịn cười được.
Hắn cùng Lôi Nghị cũng không phải lo lắng năng lực tiếp nhận của con trai, bởi vì hắn cùng Lôi Nghị đều là người thản nhiên tiếp nhận loại sự việc này, bằng không hai người cũng sẽ không tiến tới với nhau được, còn có hai cục cưng, ánh mắt thế tục này nọ, cứ ra cửa lại phải để ý không phải là ràng buộc sự vui vẻ của bản thân mình sao, quan tâm cái này làm chi!
Bọn họ hy vọng loại gien thản nhiên không sợ hãi này có thể truyền đến trên người con trai.
Ít nhất, trước khi nó triệt để có được cuộc sống của chính mình, không phải bị người ngoài quấy rầy và thương tổn.
Thời điểm ngồi với Lâm Mục ở tiệm lẩu, Cố Dương vẫn là một trận thổn thức, từ lúc trước hai người ngồi chung một chỗ thảo luận cuộc sống tương lai đến bây giờ hai người đều đã tự gây dựng gia đình, cũng đã trôi qua bốn năm năm rồi, thời gian thực sự là thần kỳ, chớp mắt rồi biến mất, lại có thể thay đổi rất nhiều.
Lâm Mục vẫn ngạo kiều như cũ, thế nhưng ánh mắt không có lãnh ngạo như vậy, trong cặp mắt hoa đào đầy ngọt ngào, xem ra cuộc sống của cậu ấy cùng Trình Minh trôi qua rất tốt.
Cố Dương lười trêu chọc, bốn năm năm trôi qua, hắn cũng thành thục hơn rất nhiều, tuy với bạn cũ có thể không có gì giấu nhau, có thể tùy ý vui đùa, nhưng dù sao hắn cũng không có gì cho cậu, chỉ có chân thành chúc phúc.
Đồng thời cũng xin lỗi vì nhiều năm để cậu không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Có gia đình, có con, tinh lực Cố Dương có hạn, lại càng không có quá nhiều thời gian giúp đỡ Lâm Mục kinh doanh tiệm lẩu.
Cũng may Lôi Nghị xuất tiền xuất lực, nhiều ít đền bù được chút.
“Nhất định phải tiếp tục hạnh phúc.” Lâm Mục uống một ngụm rượu, chăm chú nói với Cố Dương.
Cố Dương không uống rượu, cũng trịnh trọng gật đầu: “Cậu cũng vậy, cuộc đời quá ngắn, phải nắm giữ vững vàng mới được.”
“Một chút phải đi đón Thiên Thiên?”
“Ừ.” Cố Dương cười hỏi, “Các cậu thì sao, có suy tính chuyện sau này không?”
“Đến lúc đó rồi lại nói, hiện tại hai người chúng tôi con chưa trải qua thế giới hai người đủ.” Nói đến đây, Lâm Mục cũng không chống đỡ nữa.
Cậu nhận con trai nhà Cố Dương làm con nuôi, mọi cử động của nhóc con đều làm cho Lâm Mục yêu thích không thôi.
Tuy rằng ý niệm muốn đem về nuôi chuyển động qua trong đầu, nhưng thấy nhà họ Lôi nuôi nhóc như bảo bối lớn nhất trong nhà, Lâm Mục cùng Trình Minh đương nhiên sẽ không nói ra cái ý niệm này, chợt lóe lên mà thôi.
Nếu bọn họ thật sự muốn, vẫn là muốn của chính mình đi, hoặc là nhận nuôi.
“Tôi phải đi rồi, sắp đến rồi.” Cố Dương nhớ kỹ trong đầu những chuyện Lâm Mục nói hắn cần chú ý, cầm sổ rời khỏi tiệm lẩu, lái xe đi đón con trai.
Trên đường mua hai cuốn sách tranh, truyện cổ tích lúc trước đã kể sắp hết rồi, nên mua vài quyển mới thôi.
Thiên Thiên thích nhất để Cố Dương tới đón nhóc, bởi vì bình thường thời điểm ở nhà lực chú ý của Cố Dương đặt trên người em trai bảo bối nhiều hơn, đó là lý do mà Cố Dương đưa nhóc đi nhà trẻ, Thiên Thiên vui vẻ nhất.
Cố Dương tâm tình tốt, từ nhà trẻ đi ra, liền ôm Thiên Thiên lên, để cho nhóc cưỡi ở trên cổ mình, chính mình nắm hai chân nhỏ của nhóc con kia, một đường chạy chậm, tiếng cười của nhóc con kia văng vẳng một đường.
Đây cũng là nguyên nhân nhóc thích ba ba nhất.
Ba ba có đôi khi sẽ điên cùng nhóc.
Về đến nhà, Thiên Thiên ôm tập tranh mới chạy đến trước mặt Lôi Nghị khoe khoang, Cố Dương đóng cửa lại, cởi áo khoác ra rồi treo lên móc áo, ngửi thấy mùi thức ăn ngon, nhìn nụ cười của một lớn một nhỏ, khóe miệng cũng nhếch lên.
Hắn đi đến bên cạnh giường trẻ em, nhìn bảo bối nhỏ đang ngủ say nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn cười toe, trong lòng càng cảm thấy ấm áp yên bình.
Được nhà được chồng, còn cầu gì nữa?
Chỉ nguyện cuộc đời này bình an vui vẻ.
( Chính văn hoàn)