Lời nói của Trình Minh quá ngoài dự liệu của Lâm Mục.
Cậu đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm vào Trình Minh, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc.
Thật ra…. cậu vốn chỉ là thuận miệng nói vài câu, cậu cùng Trình Minh dù sao cũng là lâu ngày gặp lại, giữa hai người lại có nhiều ngăn cách, chắc chắn sẽ không phát triển đến bước đó nhanh như vậy.
Ngày hôm đó cậu cũng chỉ là thử Trình Minh nên mới có thể cố ý trêu chọc anh ta…. Cậu cũng không phải cái loại người không biết giữ mình trong sạch này.
Bất quá…. không nghĩ tới, Trình Minh vậy mà thực sự có thể thỏa hiệp vì cậu…
Còn thỏa hiệp đến loại tình trạng này…
Trình Minh cắn răng lập lại: “Chỉ một lần…. Anh có thể đáp ứng em.”
Lâm Mục nhanh chóng lấy lại tinh thần sau khi bị giật mình, nhếch miệng cười: “Được, tôi cũng không phải là thuận miệng nói, hy vọng anh cũng không phải.”
Trình Minh không hề ngần ngại gật đầu: “Anh là nghiêm túc!”
“Chỉ hy vọng là như thế.” Lâm Mục rất có thâm ý mà cười cười, hơi dùng lực một chút giãy cánh tay đang bị nắm chặt của mình ra, xoay người đến phòng bếp tiếp tục chuẩn bị cơm.
Trình Minh ở phía sau cậu muốn nói lại thôi, rất muốn nói kỳ thực năng lực trên phương diện kia của anh căn bản không hề bị ảnh hưởng, thế nhưng, để có thể khiến Lâm Mục cảm động mà ở bên cạnh anh một lần nữa, hy sinh một chút cũng đáng.
Mà thôi mà thôi, dù sao cũng chỉ có một lần, coi như là bù đắp.
Lúc Trình Minh nghĩ thông suốt rồi cũng không xoắn xuýt nữa, trong lúc Lâm Mục làm cơm, anh cố ý mở một chai rượu đỏ quý giá, sau đó bố trí phòng ăn rất là ấm áp lãng mạn hữu tình.
Trong nhà có thêm thêm một người, quả nhiên không còn trống vắng lạnh lẽo nữa.
Đây mới là cảm giác nhà chứ.
Trình Minh nghĩ, có lẽ anh có thể hiểu được vì sao lúc Lôi Nghị gặp được Cố Dương lại hoàn toàn rơi vào tay giặc như vậy.
Bởi vì cái loại cuộc sống có người bầu bạn này, thật sự khiến cho người ta không có biện pháp dứt bỏ.
Lâm Mục làm xong thức ăn thì bày biện ra, nhìn hết sức đẹp mắt, mùi cũng rất thơm, thật sự là sắc hương vị đầy đủ, khiến cho người khác lập tức muốn động đũa.
Cậu thấy Trình Minh cũng chuẩn bị rượu xong rồi, nhịn không được cười cười, chẳng lẽ ngày hôm nay người này muốn lấy thân báo đáp sao?
“Lâm Mục, anh mời em một ly trước. Cho anh xin lỗi khởi đầu sai lầm năm đó của anh, xin lỗi.” Thái độ Trình Minh thành khẩn, nâng ly mời rượu trước, một hơi uống hết gần nửa ly rượu đỏ.
Này cũng coi như là anh chính thức xin lỗi, chính thức nói rõ chuyện trước đây.
“Anh biết bây giờ em không có lòng tin đối với anh, vẫn còn trạng thái phòng bị, nhưng anh sẽ cố gắng dùng hành động để chứng minh anh nghiêm túc.”
Lâm Mục thấy có chút đau lòng, chất lượng loại vang đỏ này không tệ đâu, Trình Minh lại cứ cố chấp uống như vậy?
Trình Minh thấy Lâm Mục không nói lời nào, trong lòng có chút lo lắng, nhưng anh không có biểu hiện ra ngoài, mà là tiếp tục rót rượu, hướng Lâm Mục nâng ly: “Từ hôm nay trở đi, anh chính thức theo đuổi em!”
Lại uống cạn một hơi.
Lâm Mục nhíu mày: “Rượu đỏ không nên uống như thế….”
Trình Minh: “…..” (Á há há há há, tội anh, 1 phút mặc niệm cho anh vì có 1 ng vợ cố chấp vì mỹ thực, A men!)
“Loại rượu này, phải uống chầm chập mới có mùi vị….” Lâm Mục tự mình làm mẫu, động tác ưu nhã, sau đó cậu lại nhìn về phía Trình Minh cười, thấp giọng nói, “Anh không phải là khẩn trương vì chuyện tiếp theo chứ?”
Nụ cười trên mặt Trình Minh có chút cứng ngắc, bất quá anh vẫn kiên trì nói: “Làm gì có, đây là anh đáp ứng em, anh sẽ không đổi ý.”
“Em chưa nói anh sẽ đổi ý a, em chỉ nói là anh đang khẩn trương.” Lâm Mục nhàn nhã nhấp rượu đỏ, nở nụ cười yêu mị, “Yên tâm, em sẽ rất dịu dàng rất săn sóc, giống như anh làm năm đó vậy….”
Trình Minh nhìn Lâm Mục cười yêu mị như vậy, trong lòng lại nổi lên một luồng khí lạnh, năm đó…. động tác của anh cũng không tính là dịu dàng săn sóc….
Lúc còn trẻ quá xúc động, chỉ muốn mau chóng hưởng thụ loại vui sướng mình chưa thử qua, nào có nhớ tới cảm thụ của đối phương? Cho nên, hiện tại Trình Minh đã dự liệu được thống khổ sắp tới…..
Phong thủy luân phiên chuyển, câu nói này thật đúng là không sai. (Câu này nghĩa là nước và gió thay phiên luân chuyển, trên đời này không có gì là bất biến, vận may sẽ không mãi mãi theo ai, cũng không có ai mãi mãi xui rủi cả)
“Nếm thử món em làm xem.” Thanh âm dịu dàng của Lâm Mục kéo Trình Minh ra khỏi dòng suy nghĩ, Trình Minh vội vàng gật đầu phụ họa, đưa đũa gắp thức ăn ăn.
Tay nghề của Lâm Mục tuyệt đối không thể chê, nếu không lúc trước Cố Dương cũng sẽ không tìm mọi cách để Lâm Mục đến nhà ăn cơm, nếu may mắn còn có thể ăn một bữa cơm cậu làm.
Trình Minh rất là bất ngờ, giơ ngón tay cái lên: “Có thể so với bếp trưởng a! Anh thật có phúc!”
“Em cũng không có nói là sẽ nấu cơm cho anh ăn hàng ngày….” Lâm Mục cố ý nói.
“Đúng đúng đúng, anh phải nỗ lực nâng cao tay nghề nấu nướng để hàng ngày làm cơm cho em ăn.” Trình Minh bây giờ hết sức tuân theo lời Lâm Mục nói, cậu ấy nói một anh tuyệt đối không nói hai.
Lâm Mục nở nụ cười, lần này là nụ cười phát ra từ nội tâm: “Nhanh ăn đi, một hồi nguội đó.”
Bữa cơm này hai người ăn cũng coi như vui vẻ, cũng uống không ít rượu.
Có lẽ giữa bọn họ chỉ còn thiếu một cơ hội như vậy, im lặng ngồi xuống ăn một bữa cơm, nói chuyện phiếm, lúc trước cũng hiểu nhau không ít, sau khi ở chung tâm trạng ổn định lại giống như trở về quá khứ.
Cảm giác của hai bên với nhau cũng đang từ từ tăng lên lại.
Trình Minh nếu đã quyết định trả giá một lần, cũng không có vặn vẹo nhăn nhó, trực tiếp nói với Lâm Mục bảo cậu buổi tối ở lại.
Hai người thuận lý thành chương cùng nhau lăn giường.
Chỉ có điều ở trong quá trình hôn môi, Trình Minh nhận được điện thoại, bệnh viện có một ca cấp cứu muốn anh đến đó một chuyến.
Tiếng thở gấp dần dần hạ xuống, quần áo đều đã rơi rải rác đầy đất, di động của Trình Minh mở loa ngoài, cho nên Lâm Mục cũng có thể nghe được lời của đối phương, trầm mặc trong chốc lát, liền đẩy Trình Minh ra.
Lâm Mục biết Trình Minh là bác sĩ cứu người, loại sự tình này là khó tránh khỏi, chỉ là không nghĩ tới trùng hợp như vậy, hết lần này đến lần khác trong lúc cậu và Trình Minh âи áι thì lại xuất hiện loại chuyện này, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận.
Trình Minh thế nhưng lại nói vào điện thoại: “Xin lỗi…. Hôm nay tôi uống rượu, không có biện pháp giải phẫu, nếu không tìm bác sĩ Vương đi, thực sự là xin lỗi…”
Lồng иgự¢ Lâm Mục phập phồng nhìn về phía Trình Minh, kỳ thực cậu cũng không phải là phải muốn có được anh một lần thì mới có thể tha thứ cho anh, Trình Minh hoàn toàn có thể mượn lý do này để đến bệnh viện, không nghĩ tới, anh lại cự tuyệt cơ hội lần này.
Tuy rằng thực sự anh cũng đã uống rượu, không thích hợp làm phẫu thuật.
Người ở đầu dây bên kia cũng sửng sốt một chút, dặn dò Trình Minh hai câu về sau tốt nhất đừng uống rượu nữa rồi nhanh chóng cúp điện thoại tìm bác sĩ khác.
Kỳ thực lúc Trình Minh đang trong ca trực đúng là cần phải chú ý không nên uống rượu, để phòng có ca giải phẫu bất cứ lúc nào, có điều hôm nay không phải là ca trực của Trình Minh, thế nhưng chuyên môn của Trình Minh tốt, lại ở gần bệnh viện, dưới tình huống thông thường, mọi người có việc gì đều sẽ nghĩ tới anh trước, hơn nữa Trình Minh cũng rất dễ nói chuyện, gọi lúc nào đến lúc đó. Kể từ đó, tần suất tìm anh so với tìm bác sĩ khác cũng càng ngày càng cao.
Lâm Mục xoa nhẹ lên ngực Trình Minh, chăm chú hỏi: “Cứ như vậy mà mượn lý do này tránh được một kiếp, không phải rất tốt sao?”
Trình Minh ôm chầm lấy Lâm Mục, liên tiếp hôn lên môi của cậu, sau một lúc lâu mới nói: “Anh sẽ không chạy trốn khỏi em nữa… Hơn nữa… đây là anh đáp ứng em… Đến đây đi, chúng ta tiếp tục…”
Lâm Mục suýt nữa mềm lòng.
Nhưng cũng chỉ là suýt nữa.
Cậu không do dự nữa, cái loại đau đớn này nhất định phải để Trình Minh cũng hiểu một chút anh ta mới có thể nhớ kỹ.
Bất quá, biểu tình và động tác của Trình Minh ở bên dưới cậu thực sự làm cậu vô cùng cảm động.
Nguyên lai, cảm giác này thật không tệ….
Lâm Mục nếm được ngon ngọt, cũng giống như năm đó Trình Minh muốn cậu, cũng nghĩ muốn làm thêm mấy lần, nhưng Trình Minh lại thực sự chỉ thỏa hiệp một lần, thời điểm cậu muốn tiếp tục, Trình Minh xoay người đem cậu ngăn lại, thở dốc nói: “Lâm Mục, vì để cho em hiểu, anh tuyệt đối có thể cho em đầy đủ tính phúc, cho nên, anh cũng nên thẳng thắn cho em cảm thụ một chút, anh cũng không phải là người tàn tật, cũng không phải thiếu một quả thận thì sẽ mất đi năng lực đàn ông….. Đến lượt anh rồi….”
Con người Lâm Mục vốn không hề để tâm, nếu như Trình Minh không hi sinh một lần cậu cũng sẽ không miễn cưỡng anh, huống chi hai người đang cao hứng, Lâm Mục cũng muốn, qủa thật là nên tìm hiểu tình trạng thân thể của Trình Minh một chút, nếu như anh không được, cậu lại có thêm lý do để chủ động thêm mấy lần, làm bên cường thế.
Dĩ nhiên, nếu như anh rất lợi hại, vậy mình cũng không mất mát gì là được rồi…..
Dù sao, loại chuyện này, chỉ cần hai nguời đều thoải mái đến cùng, đó mới thực sự thoải mái.
Trình Minh vì chứng minh năng lực của mình nên toàn lực dốc hết sức, ngay cả đau đớn lúc nãy khi nằm ở thế yếu cũng nhịn xuống.
Có lẽ là mượn một chút cảm giác say, hoặc có lẽ là hai người muốn cố hết sức bù đắp tiếc nuối trong những năm tháng thiếu vắng nhau, lúc này đây cũng không cất giấu ân ái nữa, mà là hai bên đều nếm được tư vị đau đớn và sảng khoái.
Trong phòng tràn ngập mùi vị… tình, dục nồng đậm…
Hôm sau.
Trình Minh tỉnh lại trước tiên, thân thể có chút uể oải, nhưng không đến nông nỗi miệt mài quá độ, anh nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Lâm Mục vẫn rất tốt, tối hôm qua sau khi chính mình bỏ công một lần, cũng nhận được hồi đáp thực sự khá nhiều.
Nếu như hai người bọn họ vẫn có thể tiếp tục như vậy thì càng tốt….
Đại khái là ánh nhìn của Trình Minh quá mức mãnh liệt, sau khi anh tỉnh lại không lâu Lâm Mục cũng tỉnh, mở mắt ra vừa vặn đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Trình Minh, Lâm Mục nhếch môi cười, chìa tay nâng cằm Trình Minh lên: “Thế nào? Tối hôm qua chưa thỏa mãn? Sáng sớm muốn một lần nữa sao?”
Trình Minh cũng cười: “Còn nhiều thời gian, em mệt mỏi rồi, ngủ tiếp một chút đi, anh đi làm điểm tâm.”
“Thật sự không muốn?” Lâm Mục nghi ngờ nhìn Trình Minh, đường nhìn chậm rãi từ trên mặt Trình Minh dời xuống, sau cùng dừng ở nơi nào đó của Trình Minh, “Hay là hữu tâm vô lực?”
Trình Minh vốn định buông tha cho Lâm Mục, nhưng lại nhận được ‘hoài nghi’ táo bạo như vậy của cậu, thật sự cảm thấy anh vẫn là đừng nên mềm lòng.
Vì vậy, hai người lại cùng nhau lăn giường…
Sau khi đại chiến một trận, hai người mới ngừng công kích, ngược lại nằm ngay đơ ở trên giường.
“Khó chịu sao? Anh dẫn em đi tắm?”
“Được.” Lâm Mục vươn tay về phía anh, không chút nào ngại ngùng. (Lâm nữ vương sao?)
Trình Minh liền xuống giường, trực tiếp ôm người lên, đi đến phòng tắm.
Bởi vì hai người đều đã làm bên thừa nhận, cho nên ngày hôm nay không có kế hoạch gì khác, liền ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Trình Minh đi làm điểm tâm, hoặc nói đúng hơn là làm cơm trưa, mà Lâm Mục lại quấn áo ngủ của Trình Minh lắc lư ở trong phòng, ngoài ý muốn thấy được một cái khung hình ở trên bàn sách trong thư phòng, bên trong là ảnh chụp ghép nối lại, làm cậu hơi giật mình.
Bởi vì người trong hình là cậu.
Ảnh cả lớp tốt nghiệp cấp ba, Trình Minh cắt ra hình một mình cậu, sau đó cùng hình của Trình Minh hợp lại làm ảnh chung, khi đó hai người đều ở độ tuổi rất ngây ngô non nớt, Lâm Mục trong hình mang một gương mặt không cảm xúc, ánh mắt thoáng có chút trống rỗng, bởi vì khi đó cậu bị chuyện tình cảm đả kích rất lớn, sau khi lấy lại tinh thần mặc dù nỗ lực học tập, thế nhưng trong lòng cũng lặng yên không gợn sóng, giống như ao tù nước đọng.
Thử hỏi ảnh chụp của cậu như vậy, làm sao có cảm xúc gì đây?
Nhưng Trình Minh chỉ có thể tìm được ảnh chụp như vậy.
Lâm Mục đem khung hình đặt lại chỗ cũ, ánh mắt êm dịu thêm vài phần, khoanh tay tựa ở trên bàn sách, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Cứ bắt đầu lại như vậy đi!