Chuyện hai bác đắm chìm trong vui sướng không có biện pháp tự kiềm chế như thế nào tạm thời không đề cập tới.
Lại nói Lôi Nghị. Sau khi y được mẹ nhắc nhở thì tỉ mỉ suy nghĩ một phen, quyết định quán triệt thực thi thật tốt.
Dù sao lúc đầu y cùng Cố Dương cũng đang định ngày mai ra ngoài đi shopping, mua quà cho người lớn hai nhà ăn tết. Vừa vặn nhân cơ hội này cùng Cố Dương qua ngày lễ thật tốt, lại bày tỏ thật tốt một phen.
Bày tỏ cái gì, đương nhiên cần phải sửa lại cách thức một chút, thuận tiện lại ăn một bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến.
Về đến nhà, Cố Dương đang phơi quần áo, Lôi Nghị dỡ xuống một tảng đá lớn ở trong lòng, bước đi cũng nhẹ nhàng mấy phần, nhìn thân ảnh Cố Dương đã cảm thấy có cảm giác nhà.
Y tiến lên đem quần áo còn dư lại cầm qua phơi: “Sau này loại chuyện này giao cho tôi làm là được rồi.”
“Ở đâu mà cứ chiều hư như vậy, lại không phiền phức.” Cố Dương không có việc gì có thể làm, liền dựa vào cửa phòng bếp nhìn Lôi Nghị phơi quần áo, nhịn không được trêu chọc, “Đại Lôi có phải bây giờ anh đang đặc biệt đắc ý không?”
“A?” Lôi Nghị quay đầu, hơi thu lại nụ cười trên mặt một chút, nghiêm túc nói: “Cũng không có đặc biệt đắc ý nga, bình thường đi.”
Cố Dương lườm y một cái, xoay người quay về phòng ngủ.
Lôi Nghị phơi xong quần áo vội vàng đuổi theo: “Hôm nay việc này chính là ngoài ý muốn, tôi cũng không nghĩ tới mẹ tôi lại sẽ chạy tới, em cũng đừng tức giận nha!”
“Tôi là người dễ tức giận như vậy sao?” Cố Dương ngời bên giường, lui về phía sau dựa vào, nằm ở trên ổ chăn, hai người dậy quá muộn, chăn đều không xếp ni, “Hơn nữa cửa là tôi mở, có hậu quả gì tôi đều đã nghĩ qua. Bọn họ sớm muộn đều sẽ biết, nếu ᴆụng phải, vậy cũng không có biện pháp, chỉ có thể kiên trì tiến lên. Hoàn hảo, tính tình mẹ tốt như vậy, không có làm khó dễ tôi. Kỳ thực tôi cũng ra một thân mồ hôi ni, thế nào cũng sẽ khẩn trương.”
“Mẹ làm sao có thể sẽ làm khó dễ em, cảm kích em còn không kịp đâu! Em không thấy bà như vậy sao? Mừng rỡ đều nhanh không tìm ra hướng bắc rồi, tôi dám đánh cuộc, bà khẳng định cùng ba đắc ý việc này ni…” Lôi Nghị cũng tiến đến bên giường, nằm ở bên cạnh người Cố Dương, nghiêm túc nói: “Tôi cũng đặc biệt cảm kích em, cảm ơn.”
“Đều nói đứa nhỏ này cũng không phải của một mình anh, tôi giữ nó lại cũng là tôi cam tâm tình nguyện, không có suy nghĩ đến anh.” Cố Dương vỗ về bụng hừ nói.
Lôi Nghị bọn họ nếu như còn đem chuyện bé con nói, hắn còn thật có chút không được tự nhiên, bất quá trong lòng hắn kỳ thực cũng biết, cái này là không có biện pháp, bởi vì dù sao chuyện bé con cũng là một nhân tố quan trọng.
Về phần hắn người này, hẳn là thứ yếu đi?
Lôi Nghị thấy biểu tình của Cố Dương liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vội vàng nghiêm mặt nói: “Đại Dương, em cũng đừng suy nghĩ lung tung, tôi với em cùng một chỗ nhiều ngày như vậy em còn không có cảm nhận được thành ý của tôi sao? Tôi chính là thật sự muốn cùng em ở chung với nhau, vô luận em có thể chất đặc thù hay không, vô luận em có thể giữ lại cho tôi đứa bé hay không… Những thứ này vốn cũng không ở trong phạm vi lo lắng của tôi, nhớ kỹ chưa?”
Cố Dương hướng y cười: “Tôi không có suy nghĩ lung tung, rõ ràng là anh một mực chú ý.”
“Được rồi, không nói cái này nữa, em còn muốn uống tuyết lê Tứ Xuyên chưng đường phèn không? Tôi đi rót cho em một chén, đợi một hồi chúng ta đi ngủ sớm một chút.” Lôi Nghị đứng dậy đến phòng bếp múc một chén tuyết lê trong thùng giữ ấm đi ra, ngồi ở bên giường dự định đút Cố Dương, Cố Dương ngồi dậy, “Tôi tự mình tới đi.”
“Không có việc gì, đút em tôi thập phần vui vẻ.” Lôi Nghị một mặt đút Cố Dương một mặt cùng Cố Dương thương lượng, “Ngày mai chúng ta đi dạo cửa hàng tổng hợp mua quà đi. Bánh trung thu nhất định là phải mua một chút, ăn lễ nha, cần phải hợp với tình hình.”
“Không có việc gì, không cần mua bánh trung thu cho ba mẹ tôi, bà ở nhà chính mình làm bánh trung thu, làm có hơn một trăm cái, vốn ngày nghỉ lần này dự định để cho tôi về nhà mang chút trở về giữ làm điểm tâm từ từ ăn…” Cố Dương thở dài, sau đó lại cười nói, “Cho nên chúng ta cũng không cần mua những thứ bánh trung thu này, bên ngoài bán đều là đóng gói đẹp, bên trong không có thứ gì, trong nhà làm đúng lúc ăn thật ngon, nhân bánh cũng nhiều, các loại nguyên liệu điều là chính mình phân chia. Có cơ hội cho anh nếm thử, anh nhất định sẽ thích.”
“Được a!” Lôi Nghị còn chưa có từng ăn qua bánh trung thu do chính mình tự động tay làm ni, “Xem ra mẹ của chúng ta cũng thật khéo tay a!”
Cố Dương liếc xéo y một cái, kêu loạn, đồng ý anh kêu là mẹ chưa? Hậu quả trừng người chính là, rất nhanh Cố Dương đã bị Lôi Nghị đưa đến một miếng tuyết lê chặn miệng. (Còn tưởng bị cưỡng hôn cơ =, =)
Hai người rất nhanh thì thu dọn thỏa đáng, lên giường nghỉ ngơi.
Trong đầu Cố Dương có việc, liền lăn qua lộn lại, ngủ không được.
Lôi Nghị từ phía sau Cố Dương ôm hắn, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy, Khó chịu?”
“Không có. Đại khái là ban ngày ngủ nhiều rồi.” Cố Dương tùy tiện nói dối.
“Đừng suy nghĩ lung tung, đi ngủ sớm một chút.” Lôi Nghị an ủi, “Đường của chúng ta có thể chậm rãi đi, nếu như em đang lo lắng cửa ải người nhà em làm thế nào qua, kia đại thể không nhất định, bây giờ nghĩ cái này còn quá sớm. Quan trọng nhất là em trước tiên chăm sóc chính mình thật tốt, những thứ khác, giao cho tôi là được rồi.”
“Nói thật dễ dàng, chỉ sợ đến lúc đó một chút cũng không thoải mái.” Cố Dương thấy Lôi Nghị đoán được chính mình suy nghĩ cái gì, cũng liền không gạt, “Ba mẹ tôi đều là người đặc biệt thuần phác giản dị, loại chuyện này tôi sợ bọn họ không tiếp thu được, bằng không tôi cũng không có khả năng nhiều năm như vậy vẫn không có từng tiết lộ nói cho bọn họ chuyện tôi thích đàn ông…”
“Không có chuyện gì, nhiều khó khăn hơn nữa cũng đều có tôi cùng em, hơn nữa, chúng ta giữ cuộc sống trôi qua thật tốt, đừng để cho bọn họ lo lắng quan tâm so với cái gì đều tốt hơn. Lùi một vạn bước mà nói, dù cho việc này huyên náo không vui vẻ, có cái gì tôi đều đến gánh, ba chúng ta muốn đánh người tôi sẽ xông lên bảo vệ em, để cho ông đánh tôi thì tốt rồi, ai bảo tôi chiếm đoạt con của bọn họ ni…” Lôi Nghị nói rất hợp tình hợp lý, “Yên tâm, chúng ta tranh thủ tìm một thời cơ thích hợp lại cùng bọn họ nói, thời cơ chưa chín muồi không hợp nói, chúng ta cái gì cũng đều đừng nói, có thể chậm một chút là một chút, chờ khi bé con ra đời, đem con đến trước mặt bọn họ ôm một cái, khẳng định so với hai ta mài hỏng miệng lưỡi còn dùng được hơn.”
“Đừng nói nhảm, ba tôi mới không có bạo lực như vậy đâu, ông là lão nhân văn nghệ, thi từ thư pháp vân vân đều đặc biệt thích, nếu là ông nóng giận cũng là nói anh vài câu, chắc chắn sẽ không phát sinh đến đánh người.” Cố Dương cải chính danh tiếng cho cha mình.
Người mỗi ngày mang kính lão nghiên cứu hàng thư lối viết thảo của Vương Hy Chi làm sao có thể sẽ vung mạnh cái chổi đến đánh người ni? (một kiểu viết chữ Hán)
Nói mẹ già mình thì còn có thể… Khụ….
Đương nhiên, tính tình mẹ hơi có chút trẻ con, dỗ được rồi cũng không có cái gì có thể băn khoăn lo lăng.
Cố Dương thầm nghĩ, nhiều năm như vậy hắn vẫn không dám cùng người nhà thẳng thắn, kỳ thực cũng là sợ nhìn thấy biểu tình thất vọng của bọn họ đi?
Có lẽ bất cứ giá nào thử một lần, sẽ có thu hoạch và kết quả khác nhau.
“Nga?” Lôi Nghị trước mắt sáng ngời, “Thư pháp? Thi từ? Tôi chính là đang rầu rỉ ngoại trừ thuốc bổ còn cần phải mua cái gì ni, hiện tại tốt rồi, vừa vặn đi cửa hàng sách tìm một ít sách vở còn có điển cố nổi danh tương quan của các nhà đại thư pháp Trung Hoa hợp lại gửi qua cho ba chúng ta, trước lấy lòng rồi lại nói!”
Vì lót đường gì đó cho sau này, không cần phải quá lanh trí rồi a!
“Ừ, cứ quyết định như vậy, trước đi cửa hàng tổng hợp rồi lại đi cửa hàng sách.”
“Hiện tại có thể ngủ chưa?” Lôi Nghị đắp kín chăn cho Cố Dương, đem người ôm lấy, “Cơn sốt của em mới lui, còn ho khan cảm mạo ni, nghỉ ngơi một chút a, nghe lời…”
Cố Dương liền trở mình, mặt hướng Lôi Nghị, thuận thế gối lên khuỷu tay y, “Được rồi, không nghĩ nữa, ngủ!”
“Ừ, lúc này mới ngoan nha!” Lôi Nghị một tay ôm Cố Dương, một tay nhẹ nhàng xoa bên thắt lưng cho hắn, tư thế của hai người cũng thập phần hài hòa.
Gần gũi lại thân mật.
Từ ban đầu không có thói quen có người ngủ bên cạnh, đến bây giờ tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, tìm kiếm gối ôm, Cố Dương cũng bất quá là dùng hơn nửa tháng.
Bây giờ thói quen đã hình thành, chợt cảm thấy kinh ngạc, cũng chỉ là cười cho qua.
Mà thôi, cứ như vậy đi, cũng rất tốt.
Hình thành thói quen không chỉ là một mình Cố Dương.
Lôi Nghị cũng là thói quen khuya khoắt mà đột nhiên bò dậy đi rót nước cho Cố Dương uống, hoặc là đứng lên làm món ăn khuya, còn có nếu Cố Dương bị chuột rút đau lưng mỏi eo a y còn phải xoa Ϧóþ.
Những việc đó đều là thói quen hình thành của Lôi Nghị trong nửa tháng này.
Thời gian, thật là một thứ thần kỳ ni.
Hôm sau.
Lôi Nghị tỉnh lại trước, nghiêng đầu hôn lên gương mặt đang ngủ say của Cố Dương một chút, rón rén rời khỏi giường, bắt đầu một ngày bận rộn.
Sau khi Cố Dương tỉnh lại hai người ăn bữa sáng lại cùng nhau thay quần áo ra cửa.
Hẹn hôm nay muốn mua quà cho ngày lễ.
Lôi Nghị lái xe chở Cố Dương đi cửa hàng tổng hợp lớn ở gần đây. Trong cửa hàng tổng hợp cái gì cũng có, siêu thị, quần áo, rạp chiếu phim, ẩm thực, cái gì cần có đều có, thập phần đầy đủ hết.
Lôi Nghị quan sát kỹ chỗ này, chuẩn bị đi dạo xong liền cùng Cố Dương cùng nhau ăn cơm trưa, buổi chiều lúc rãnh rỗi có hứng thú lại nói cùng nhau xem phim, sau đó y thừa dịp đi WC đi lựa một chiếc nhẫn.
Nhẫn cầu hôn cũng không cần khoa trương, nhưng ít nhất là minh chứng hai người ở chung với nhau.
Coi như là chứng minh hai người đã xác định quan hệ đi!
Thời cơ chọn nhẫn cũng không quá khó tìm, trước tiên Cố Dương ở tầng quần áo tỉ mỉ dạo, hắn chuẩn bị mua cho ba mẹ mỗi người hai bộ áo lót giữ ấm.
Qua Quốc khánh, thời thiết rất nhanh thì sẽ chuyển lạnh, trong thời gian sau Quốc khánh này đến trước năm mới hắn cũng không thể về nhà, mua nhiều vật phẩm giữ ấm quả thật rất thích hợp.
Lôi Nghị ở cửa hàng vàng bạc kế bên dừng lại chỉ chốc lát, rất nhanh thì chọn được nhẫn rồi, kiểu dáng phong cách cổ xưa, một chút cũng không sặc sỡ, rất thích hợp cho con trai đeo.
Về phần kích thước ngón tay của Cố Dương tối qua y thừa dịp lúc Cố Dương ngủ đo, sau khi mua xong nhẫn, y rất nhanh lại trở về bên cạnh Cố Dương vẫn còn đang lựa chọn quần áo.
“Kiểu này như thế nào?” Cố Dương cầm lấy một cái áo lông dài màu nâu, hỏi Lôi Nghị.
Hiện tại đang ở trái mùa tiêu thụ, ở đây trưng bày áo lông đều là kiểu dáng nổi tiếng chất lượng tốt, chẳng qua là kiểu dáng cũ năm ngoái, năm nay không lưu hành, thế nhưng Cố Dương tin chắc, ngoại trừ yếu tố không lưu hành này, chất lượng và hình thức vẫn còn rất tốt.
Cố Dương nghĩ, dù sao là cho cha mặc, thời thượng như vậy sang trọng như vậy, cha cũng sẽ không xoắn xuýt, chất lượng tốt giá rẻ ông mới sẽ lưu tâm.
Aiz, cha mẹ Cố Dương điểm này thập phần giống nhau, mẹ còn tốt chút, cha lại tuyệt đối là một điển hình không nỡ ăn ngon không nỡ mặc đẹp, có chút tiền liền để dành lại mua sách đi.
Thực sự là không có biện pháp với họ!
Chú thích: hành thư lối viết thảo Vương Hy Chi