“Anh, chờ em một chút.” Tần Tiểu Mạn mũm mĩm thò lò mũi xanh gọi lớn, Cố Lãng dừng bước, quay người ngồi chồm hổm xuống, hướng cô vỗ vỗ tay, sau đó lại giang rộng tay ra, “Nha đầu, lại đây.”
“Anh…” Tiểu Mạn sà vào lòng anh, thỏa mãn cọ cọ lên иgự¢ áo. Cố Lãng lau mồ hôi trên trán cô, khẽ cúi đầu, “Tiểu Mạn ngoan.”
Trong nháy mắt, từ khuôn mặt của khẽ ửng hồng của Tiểu Mạn lại đột nhiên hé ra một khuôn mặt yêu nghiệt nham hiểm, “Cố, người ta rất nhớ anh!”
“Tần Tiểu Mạn, Cố Lãng tỉnh rồi! Mau tới đây!” Trần Thần thấy bệnh nhân nằm trên giường bệnh suốt hai ngày đã mở mắt, phấn khích ngoắc Tiểu Mạn đang đứng uống nước sang.
Tiểu Mạn cuống quýt chạy tới, “Cố Lãng anh còn đau không?”
Cố Lãng mới từ giữa cơn ác mộng tỉnh lại, bất mãn nhìn Trần Thần đang dựa vào người mình rất gần, nhớ tới khuôn mặt kia, không khỏi thấy rét run.
Trần Thần bị ánh mắt lạnh như băng của Cố Lãng hù dọa, ủy khuất lùi về phía sau. Người ta nghe nói anh bị thương mới cố ý đến thăm, lại còn đối xử tàn nhẫn như thế với người ta.
Tiểu Mạn thấy mặt Cố Lãng đen xì không nói lời nào, nhớ tới “khí rời giường” đáng sợ của anh, cũng đứng dạt sang một bên.
Cố Lãng lảo đảo ngồi dậy, Tiểu Mạn cầm một chiếc gối dựng lên cho anh tựa lưng.
Sờ sờ cái gáy, thật sự rất đau. Nhưng mà, đó không phải điều quan trọng, quan trọng là, vì sao anh lại té xỉu được cơ chứ? Có bao giờ anh yếu đuối thế đâu! Ánh mắt Tiểu Mạn quan tâm nhìn anh chăm chú càng khiến anh mất tự nhiên, cái này liên quan tới danh dự của một thằng đàn ông! “Khụ, Tiểu Mạn, anh…” Cố Lãng xấu hổ mở miệng, đôi môi vừa mới nhếch lên đã bị Tiểu Mạn chặn lại.
Con mắt Cố Lãng vừa mở to kinh ngạc liền lập tức nhắm lại. Hai tay chậm rãi ôm lấy eo Tiểu Mạn, hơi ngửa đầu hưởng thụ sự chủ động hiếm hoi của cô. Đã bao lâu rồi không được chạm vào đôi môi mềm mại kia? Bao lâu rồi không ôm cô trong lòng? Vậy mà anh lại có thể cách xa cô lâu như vậy, nhớ lại điều đó càng khiến anh cảm thấy không tin nổi.
Cái lưỡi ươn ướt mang theo hương vị ngọt ngào liếm dọc môi anh, vừa chần chừ muốn đi vào, lại vừa có chút gì đó e lệ.
Cố Lãng cuối cùng nhịn không được nữa, trở mình ôm lấy thân thể mềm mại thơm mát đặt dưới thân, một tik tak dừng lại rồi vẫn như trước đây bá đạo đổ ập xuống.
“Các người, các người, hứ!” Trần Thần “các người” hai tiếng phát hiện chẳng có ai có ý định để ý tới mình, giậm chân vung tay một cái, rầm rầm đi ra ngoài, hất toang cửa phòng bệnh.
Phút giây điên cuồng ban đầu qua đi, Cố Lãng cẩn thận hôn, hôn từ cái trán, hôn xuống khóe miệng, hôn lên giọt nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã trườn xuống má cô. Bàn tay to lớn khẽ vuốt ve theo đường cong ở eo, “Lại khóc rồi sao?”
Tần Tiểu Mạn nức nở một tiếng, tay chân quấn quýt lấy thân thể người đàn ông phía trên, “Cố Lãng, em không nên đòi chia tay với anh. Chúng ta lại ở cùng nhau được không?” Từ tối hôm qua tới giờ, Cố Lãng cứ như vậy lẳng lặng ngủ yên trên giường, cô ở bên cạnh trông coi anh cảm thấy khủng hoảng kinh khủng. Trong mắt cô, anh vẫn luôn tỏa sáng như vậy, như chẳng có chuyện gì làm khó được anh, thế nhưng, cô lại không thể ngăn mình không suy nghĩ miên man. Nếu như anh vĩnh viễn không tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Nếu như trên đời này không còn anh nữa….
“Được không?” thấy Cố Lãng nửa ngày cũng không đáp lại, Tần Tiểu Mạn cho rằng anh không muốn, gắt gỏng.
“Ha hả,” Cố Lãng cười lớn áp chế lo lắng của cô, “Được, đương nhiên là được. Em nói cái gì cũng được hết á.” Hóa ra, sĩ diện bị tổn thất cũng không phải là không tốt. Ngón tay thon dài sờ sờ lên chiếc hộp nhỏ vẫn giấu bên mình, xem ra có hi vọng rồi.
Buổi tối về nhà, Cố Lãng vui sướng ăn đồ ăn do tự tay Tiểu Mạn nấu, thỏa mãn vô biên. Lúc giúp cô thu dọn bát đĩa, anh nhớ tới lời trách móc của Nam Tịch Tuyệt: “Tiểu tử, càng ngày càng không có tiền đồ!”
Không có tiền đồ? Ừ đấy, thích thì không có tiền đồ.
Cố Lãng vào thư phòng xử lý đống công việc tích lũy suốt hai ngày qua, lúc đi ra thì phát hiện ai đó đã cuộn mình trong chăn nằm trên sofa xem tv, trong lòng nóng lên liền xấu xa xán lại gần.
Đó là một bộ phim thuộc thể loại xuyên qua, một Bối lặc gia vì đại nghiệp mà gạt tình riêng, nữ chính từ hiện đại đến cổ đại, chịu cảnh đau khổ nhìn trượng phu của mình nạp thi*p. Cảnh nạp thi*p trong tiếng khua chiêng gõ trống náo nhiệt, chú rể mặc hỉ phục đỏ thẫm, mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn kiệu hoa được rước vào cửa, bắt gặp nụ cười của nữ chính đang đứng phía xa xa liền quay người rời đi. Thần thái mâu thuẫn của nam chính diễn vô cùng đạt, anh ta im lặng một lúc lâu rồi đi vào hỉ phòng. Hai người xoay lưng đi về hai phía ngược nhau, từng dòng ký ức ngọt ngào hiện lên. Lời bộc bạch trong lòng nữ chính: Em chưa từng nghĩ tới có một ngày, khoảng cách giữa hai chúng ta so với ba trăm năm lại còn xa hơn.
Tiểu Mạn cực kỳ chịu đựng cắn cắn góc chăn, một dòng nước mắt không tự chủ được tuôn ra. Cố Lãng nhìn cô khóc thảm như vậy, cầm điều khiển từ xa định tắt đi lại bị cô ngăn cản, giọng nói khàn khàn, “Không được tắt.”
Cố Lãng dỗ cô, “Chỉ là giả thôi mà, đừng có đau lòng, ngoan đi.”
Tần Tiểu Mạn hai má đẫm nước mắt, hỏi rất nghiêm túc, “Cố Lãng, anh sẽ không như vậy chứ?”
Cố Lãng nhìn cô lúc này đang bị ám ảnh bởi bộ phim, bất đắc dĩ gật đầu. Nực cười, Cố Lãng anh đây không cần tới đàn bà để gây dựng sự nghiệp.
“Hu hu!” thấy đèn trong hỉ phòng tắt, nam chính ôm vợ bé vừa mới lấy về chậm rãi ngã xuống giường. Tần Tiểu Mạn ức chế không nhịn được, gục mặt vào lòng Cố Lãng khóc lớn, “Vì sao, vì sao lại tàn nhẫn như vậy chứ!”
Cố Lãng không biết nên khóc hay nên cười, vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành, “Em đấy, sau này ít xem ngược văn đi. Việc gì phải tự làm mình buồn.”
Tiểu Mạn thích nhất là xem thể loại ngược văn, nam chính nữ chính ngược lẫn nhau, một bên lau nước mắt mắng chửi tác giả là đồ mẹ kế, một mặt lại xem không rời ra được.
Cố Lãng rút khăn giấy chùi nước mũi giúp cô. Tần Tiểu Mạn thút tha thút thít: “Cố Lãng, chúng ta so với bọn họ, chúng ta, hức, phải thật hạnh phúc! Em sau này sẽ không cãi nhau với anh nữa.”
Cố Lãng gật đầu, chỉ có trong lòng anh là hiểu rõ, lời nói của cô bây giờ tin được ૮ɦếƭ liền.
“Gâu, gâu.” Cầu Cầu nhìn thấy Tiểu Mạn khóc lóc nhảy lên sofa cắn cắn bàn tay Tiểu Mạn đang đặt bên thắt lưng Cố Lãng.
Tiểu Mạn lập tức bật người vứt bỏ người nào đó, ôm Cầu cầu vào lòng.
Người nào đó đành mạnh mẽ đè nén ham muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ con chó kia.
“Được rồi, Cố Lãng.” Tiểu Mạn hấp háy mũi, cọ cọ lên người Cầu Cầu, “Cuối tuần em với anh đi chùa trong núi đi.”
“Để làm gì?” Cố Lãng cảnh giác nhìn cô. Sự mê tín của Tần mẹ cũng ảnh hưởng khá lớn tới quan niệm của Tiểu Mạn. Anh bây giờ còn nhớ rất rõ Tần gia trong một chuyến đi núi Thái Sơn, Tần mẹ lúc về đưa cho anh một cái túi gì đó, nói là bùa chú của một bà già trong núi, pha nước nóng uống xong là trăm tà không xâm phạm được. Cố mẹ bị bà thuyết phục, nham hiểm dụ Tiểu Mạn đưa tới cho anh uống. Cố Lãng nhìn dáng vẻ chờ mong của Tiểu Mạn thì không đành lòng, nước mắt ngắn dài uống một hơi cạn sạch. Kết quả liên tiếp vài ngày bị đau dạ dày.
Quả nhiên, Tiểu Mạn nói: “Gần đây anh hay gặp xui xẻo, chúng ta đi cầu may đi.”
Cố Lãng khắp người nổi da gà, anh cực kỳ dị ứng với cái loại nhang khói này, lần này thà ૮ɦếƭ cũng không đi! Hơn nữa, anh xui xẻo cũng là tại cô, liền quan quái gì tới thần tiên với chả ma quỷ? Lập tức phun ra hai chữ: “Không đi!”
Tần Tiểu Mạn ai oán nhìn anh: “Anh nói là em muốn cái gì cũng được cơ mà.”
Cố Lãng trầm mặc rồi…
“Cố Lãng, anh nói là không ép em cơ mà!” Tần Tiểu Mạn bị Cố Lãng quăng lên giường bắt đầu run rẩy.
“Không phải chúng ta làm hòa rồi sao? Qua đây!” Cố Lãng túm lấy người nào đó đang muốn chạy trốn, đem đôi chân thon dài quấn quanh thắt lưng mình, “Anh theo em đi chùa, em phải bồi thường.”
Tần Tiểu Mạn đạp lung tung, “Em là vì muốn tốt cho anh cơ mà!”
Cố Lãng không thương tiếc chặn lời cô lại, ác liệt nhào nặn từng chỗ mẫn cảm nhất trên cơ thể cô.
Tần Tiểu Mạn nhanh chóng mềm nhũn ra, bị anh dày vò kết hợp với trút giận vài thứ, hai mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng ướƭ áƭ. Bầu иgự¢ sữa trắng như tuyết ửng hồng, ภђũ ђ๏ค nhạy cảm tinh tế dựng đứng lên.
Lần này Cố Lãng thực sự rất kiên trì, vừa ngậm vừa ʍúŧ rất khiêu khích. Tiểu Mạn gấp gáp đến mức toát mồ hôi, vẫn cố gắng kìm chế không chịu cầu xin.
Cố Lãng vuốt ve cặp ௱ôЛƓ nhỏ, thân thể mỗi lúc một căng ra, chậm rãi miết nhẹ lên nơi bí hiểm nhất. Xấu xa không chịu đi vào, đôi môi vừa tàn sát bừa bãi vừa úp úp mở mở, “Yêu tinh, chặt ૮ɦếƭ đi được.”
“Anh mới là yêu tinh!” Tần Tiểu Mạn cào lưng anh mấy phát, bắt đầu không an phận giãy giụa.
Cố Lãng giữ chặt lấy thắt lưng của cô, mạnh mẽ tiến thẳng vào, khiến Tiểu Mạn không nhịn được yêu kiều kêu lên một tiếng.
“Thoải mái không?” Cố Lãng thỏa sức tấn công.
“Ừm.” Tiểu Mạn dáng vẻ hưởng thụ cực kỳ lấy lòng người nào đó.
Lại một lần nữa thoải mái….
Hai người tình hình chiến đấu say sưa lăn từ trên giường xuống tới thảm, quả nhiên trình độ dâm đãng cực kỳ cao!
Tiểu Mạn yếu đuối nằm sấp trên giường, bị người nào đó từ phía sau điên cuồng mãnh liệt phóng tới như muốn nghiền nát cô ra. Bầu иgự¢ sữa không ngừng bị anh vân về nhào nặn, vừa đau vừa tê dại. Cô lúc này tới cả sức lực cầu xin cũng không có.
Cảm giác được phần người của anh trong cô đang lớn dần lên, cô càng lúc càng không chịu nổi nữa, bỗng chốc nhớ tới một việc, lập tức nhắc nhở Cố Lãng người kia đang phiêu du trên đỉnh, “Anh, bao!”
Bàn tay Cố Lãng từ phía sau chặn lấy miệng cô, thân thể mạnh mẽ thúc một cái, đem toàn bộ tinh túy nóng rực của bản thân trút vào trong cô.
Chờ cho tới khi khôi phục lại hơi thở, Cố Lãng thỏa mãn ôm cô vào lòng, ngón tay lại bắt đầu phiêu lưu trên cơ thể người nào đó. Có một việc anh quên nói cho Tiểu Mạn, mấy thứ kia anh mua để ở nhà, từ lúc cha mẹ anh rời đi, toàn bộ đã không cánh mà bay rồi.
Cùng lúc đó, Cố mẹ đang ở nhà lật album xem lại ảnh con trai nhà mình hồi bé bỗng hắt xì một cái. Cố cha quan tâm nhắc nhở, “Bà xã, bà bị cảm rồi.”
Cố mẹ nhăn nhăn mũi, “Không sao. Mau qua đây xem Lãng Lãng này. Con cái càng bé càng thích, Lãng Lãng lớn lên không gần gũi với tôi nữa rồi.” Cố mẹ ủy khuất nói.
Cố cha dỗ dành, “Chờ tới lúc nó kết hôn với Tiểu Mạn, bà còn lo không có cháu mà bế sao?”
Cố mẹ gật đầu, “Được rồi, lão già, tôi thấy hôm trước mang về mấy cái kia đâu?”
“Hử, hôm này mẹ Tiểu Mạn sang mượn rồi, nói là muốn cho ông thông gia dùng.”
Cố mẹ:…..