Tan tầm, bạn Tiểu Mạn nhân lúc sơ ý đã bị Cố Lãng lôi vào trong phòng nghỉ. Ai đó thỏa mãn xong nhẹ nhàng vui vẻ mặc quần áo vào, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo do lúc nãy bị cô túm chặt, khoác âu phục, gọn gàng thắt nơ trên cổ áo, nhân tiện che giấu luôn bản chất thú tính lại trở thành công tử hào hoa nho nhã đặc biệt chói mắt như thường.
Nhìn thấy Tiểu Mạn sắp thịnh nộ tới nơi, Cố Lãng cuống quýt giải thích: “Tối hôm nay anh phải đi xã giao không về. Em cũng phải đền cho anh chút công liều mạng kiếm tiền chứ?”
Anh vừa rồi rất vội vã, không cho cô có thời gian kịp thích nghi khiến bây giờ vẫn đang còn thấy đau rát. Tiểu Mạn lau lau nước mắt, than vãn: “Làm gì mà xã giao trắng đêm không về?”
Ánh mắt Cố Lãng vui vẻ, lại gần giúp cô cài khuy áo, “Em không yên tâm về anh sao?” nói xong kéo kéo cà-vạt. “Nhìn này, nghiêm chỉnh như này, làm sao dám lộn xộn đây? Ngoan nha, anh đưa em về.”
Tiểu Mạn bĩu môi, mới đây cô bị người nào đó đặt lên giường tha hồ bắt nạt, trong khi anh thì vẫn quần áo chỉnh tề. Ngay cả ở công ty mà anh còn dám ngang nhiên “thâu tình”! Cô bây giờ bắt đầu suy nghĩ về kiến nghị của cha già ở nhà rồi, cha kịch liệt ám chỉ cô không nên quá sớm tự chôn sống mình. Muốn nói cô nhân lúc còn trẻ mà phong lưu một chút nếu không có ngày quay đầu lại mới phát hiện đời người chẳng còn chút thú vị thì đã muộn rồi.
…
Lại nói trước đây, Nam Tịch Tuyệt tự tay mua lại quán bar T, đem sửa sang lại thành quán bar xa hoa nhất thành phố S. Ngày trước, An Nhiên từng làm ca sĩ hát ở chỗ này, mọi hình ảnh, tư liệu đều bị anh cầm đi, tình cờ lại có được món lễ vật rất bất ngờ.
Nam Tịch Tuyệt ngắm nghía chiếc vòng tinh tế trên tay, khẽ khẽ lau chùi, khóe miệng mặc dù có nét cười nhưng nhìn thế nào vẫn thấy thật buồn thảm.
“Eh, Nam Tử, đây là vật đính ước của hai người sao?” Cùng khách ăn cơm xong, Cố Lãng chạy tới bar T lại bắt gặp dáng vẻ đau thương của Nam Tịch Tuyệt.
Nam Tịch Tuyệt cầm chiếc ly đã vơi một nửa trên bàn uống cạn, lắc đầu không nói.
“Cố, anh đến rồi!” Trần Thần đang buồn chán ngồi một bên thấy Cố Lãng không khỏi vui mừng chào hỏi.
“Ô, công tử Trần Thần, hóa ra lại si mê Lãng ca nhà chúng ta sao?” nghe giọng nói chế nhạo cố ý kéo dài, anh nhìn người đối diện đang đi tới, vẫy vẫy tay, “Tiểu tam, qua đây, để ca ca nhìn xem cậu dạo này thế nào.”
Lục Nhược dáng vẻ hòa nhã tươi cười lập tức biến mất, vung một đấm ra: “Đã nói là không được gọi như vậy!” Cố Lãng cúi đầu tránh, nhanh như chớp nắm một cánh tay Lục Nhược, nhấc chân đá vào khuỷu chân anh một cái.
Lục Nhược bất mãn lau lau dấu giày in trên chiếc quần trắng của mình: “Lão nhị, anh cố tình!”
Cố Lãng cười, “Anh đây không quen nhìn người ta mặc đồ chói mắt như thế.”
“Được lắm!” Lục Nhược ủy khuất kêu to, “Em vừa đi vài hôm trở về đã bị đối xử như vậy rồi!”
Nam Tịch Tuyệt ngáp dài, sắc mặt âm trầm bảo anh: “Không thích thì lại đem cậu về bên kia.”
Lục Nhược dù sao cũng là kẻ thức thời, lập tức tránh xa Nam Tịch Tuyệt, chạy qua ngồi cạnh Cố Lãng uống rượu.
Trên sân khấu hình tròn trong suốt, ba cây cột inox xếp thành hình tam giác, đèn màu lập lòe chiếu xuống ánh lên sắc bạc. Theo tiếng nhạc, ba cô gái chân dài bước lên sân khấu, uốn éo quanh chiếc cột.
Bọn họ mặc độc chiếc áo bra màu trắng cùng với quần nhỏ chữ T, thứ nhan sắc khêu gợi mà sạch sẽ này cùng với những động tác tay chân lả lơi chỉ càng khiến người ta muốn phạm tội. Thắt lưng tua rua màu sắc sặc sỡ, từng sợi tơ quấn quýt lấy cặp đùi thon dài. Bằng một động tác đánh ௱ôЛƓ uyển chuyển, thắt lưng được cởi ra, rơi xuống đất.
Đàn ông nơi quán bar xuân ý nhộn nhạo, hơi nóng bốc lên mặt, vội vã tìm một cô gái nhảy ở gần nhất kéo vào lòng, bá đạo hôn hít một lúc mới buông ra.
Lục Nhược cũng là một tay ăn chơi, nhìn người ở đằng kia uốn éo, anh hiểu rõ là do hai vị ca ca của anh vì anh mà đón gió tẩy trần liền mặc cho mấy cô nàng cuốn lấy người. Tính thú nổi lên, anh bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo của cô ta, cô gái cười khanh khách, thân hình mềm mại lả lơi.
Lục Nhược náo loạn một chút, đút tiền boa vào trong áo bra rồi để cô ta đi, huých vai Cố Lãng ngồi cạnh đang uống rượu, “Lão nhị, anh không muốn thưởng thức chút sao?”
“Anh đây có vợ rồi, cậu cứ việc thưởng thức của cậu đi.” Anh lúc này chỉ muốn về nhà thôi.
Lục Nhược trừng mắt, “Ca, chuyện lần trước nói là thật à?”
Cố Lãng liếc anh, “Còn giả được sao!”
“Tin được mới lạ.” Lục Nhược khinh bỉ, đảo mắt, “Uống với đệ một cốc!”
“Được!” Cố Lãng nâng chén cụng ly với anh.
…
Lúc Tần Tiểu Mạn len lén tới quán bar T, không khí bên trong đã rất ngột ngạt, náo loạn muốn long trời lở đất. An Nhiên gọi điện bảo cô hình như để quên cái gì đó ở trong này. Tiểu Mạn nghe giọng cô có vẻ gấp gáp liền xung phong muốn giúp cô tìm.
Từ lúc An Nhiên đi khỏi đây, Tiểu Mạn cũng không tới đây nữa, nhìn khung cảnh được sửa sang lại càng thêm phóng túng so với trước đây không khỏi líu lưỡi. Lần trước bị Cố Lãng bắt gặp lôi về nhà đã cấm cô không bao giờ được tới mấy chỗ như thế này nữa. May mà đêm nay Cố Lãng có việc cô mới dám tới.
“An An, mình không tìm thấy.” Tiểu Mạn trán đầy mồ hôi, gọi điện cho An Nhiên.
An Nhiên nhìn đồng hồ, “Bạn đang ở đâu?”
“Ở bar T.”
“Ngu ngốc, ai cho bạn tự ý vào đó vào lúc này? Có ai đi cùng không?”An Nhiên nóng nảy, cái đồ ngốc kia, ở đó cả đàn sài lang hổ báo, mấy lần trước đây nếu không phải có Tô Nam đi theo bảo vệ, cô đã sớm bị ăn đến xương cũng không còn rồi. “Bây giờ bạn mau gọi điện thoại cho Cố Lãng rồi ra cửa sau đi!”
“Ừm.” Tần Tiểu Mạn gật đầu, trong bụng lại bất mãn. Cô không phải con nít ba tuổi, đâu cần phải quýnh lên như vậy? Cô dù sao cũng là thanh niên trẻ tuổi, quán bar không phải là chỗ để tinh anh xã hội như cô tiêu khiển sao!
Ngay lúc cô nghênh ngang bước ra chỗ cửa chính lại bị một người chặn lại.
“Chào người đẹp!”
Tần Tiểu Mạn đắc ý hếch cằm lên, cô quả nhiên cũng rất có sức hấp dẫn nha! Nhưng có điều, cho dù đối tượng cực kỳ đẹp trai đi chăng nữa, cô cũng sẽ không thèm để ý, mình là hoa đã có chủ rồi mà!
Người trước mặt vẫn đứng đó không chịu đi, Tần Tiểu Mạn lui về sau hai bước, căm tức nhìn cái tên không biết tốt xấu kia.
“Nghe anh nói, những cái này đều sẽ là của em!” Lục Nhược đắc ý. Theo mắt quan sát của anh, cô gái ở trước mặt rất thuần khiết, trong sạch, quả không chọn nhầm người. Quần áo bình thường nhưng cơ bản mặc trên người cô lại rất phù hợp. Dáng người bị áo gió che khuất, không thể nhìn thấy các đường cong. Có thể khẳng định, ở chỗ phóng túng như thế này mà ăn mặc kín đáo như vậy, cô tất nhiên là người đàng hoàng rồi. Lục Nhược nhìn Tần Tiểu Mạn không nói không rằng, cho rằng cô ngại ngùng, chìa chiếc vòng tay ra trước mặt cô, “Cái này cũng tặng em, thích không?”
Tần Tiểu Mạn nổi giận: “Anh cho tôi tới đây để bán mình sao?”
“Không phải sao?” Lục Nhược chớp chớp mắt, “Đi theo anh đi.”
“Biến thái.” Tần Tiểu Mạn mắng một câu, vội vã túm chặt áo khoác đi ra ngoài. Cô mà là cái loại đàn bà con gái đấy sao?
Lục Nhược xưa nay vốn luôn có quy tắc, “Người không muốn sẽ không ૮ưỡɳɠ éρ”. Cô gái này không ngờ tính khí lại ngang ngược như vậy. Thực sự khiến anh không ép không được rồi!