Nhà Bên Có Sói - Chương 17

Tác giả: Cố Diệp Mạn

Siêu thị, tại khu bán đồ ăn, Tần Tiểu Mạn bận rộn xếp đồ để thanh toán, Cố Lãng đi xuống khu quần áo ở tầng ba, lúc quay trở lại xách một chiếc túi rất tinh xảo.
Tần Tiểu Mạn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm cái túi, “anh mua cái gì vậy?”
“Quần áo tình nhân.” Cố Lãng tủm tỉm cười, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên đôi môi ướƭ áƭ của cô, “Thích không?”
Quần áo tình nhân? Tần Tiểu Mạn lập tức hớn hở hẳn lên, lần trước thấy một cặp mặt quần áo đôi rất đáng yêu, nằng nặc đòi anh mua, kết quả bị anh chê là ấu trĩ. Bây giờ anh lại tự mình đi mua rồi. Cô gật đầu lia lịa, “Thích, thích.”
Cố Lãng xoa đầu cô, “Thích là tốt rồi.”

Lúc Cố Lãng tắm rửa xong đi ra, thấy Tần Tiểu Mạn nằm trên sofa, túi đồ ăn vừa mới mua về đã hao mất phân nửa, cả giận nói, “em ăn nhiều thế sao?”
Tần Tiểu Mạn xoa xoa cái bụng tròn xoe, suy yếu khoát tay, “Đừng nói chuyện với em, no muốn ૮ɦếƭ đi.”
“૮ɦếƭ cũng là tự mình chuốc lấy.” Cố Lãng giơ giơ khăn mặt về hướng cô, bước qua, “Lau tóc cho anh.”
“Lau thì lau.” Tần Tiểu Mạn gian nan lăn xuống đất, miệng cay xè, toàn mỡ là mỡ, chậc, đúng là, cho dù cái gì ăn ngon cũng không được ăn nhiều.
“Hoạt động nhẹ nhàng giúp tiêu hóa tốt hơn.” Cố Lãng nhét khăn vào tay cô, lắc lắc đầu, hại cô trên mặt dính toàn nước.
“Cố Lãng, anh là chó à.” Tần Tiểu Mạn căm giận lau lau mặt, không tình nguyện ngồi dậy.
“Lau nhẹ thôi, em nhổ hết tóc anh ra rồi.” Tần Tiểu Mạn động tác thô lỗ, Cố Lãng đau muốn nhăn răng ra.
“Làm gì mà đến mức ấy?” Tần Tiểu Mạn vừa chà vừa xát, tức giận nói. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, chằm chằm nhìn quảng cáo trên ti vi, sao còn chưa bắt đầu chiếu nhỉ? Gần đây Tần Tiểu Mạn mê tiểu thuyết của Thanh Mặc, mà sắp tới lại có một cuốn được chuyển thể thành phim truyền hình, thành thử, tối nào cô cũng an vị trước ti vi ngồi chờ.
Cố Lãng thấy cô thấp thỏm, quay đầu lại giơ tay ấn ấn cái bụng căng tròn của cô.
“A, đừng, nôn ra bây giờ!” Tần Tiểu Mạn đẩy tay anh ra, lại bị anh xấu xa nắm lấy, thuận thế ép cô nằm xuống, “Ăn ít thôi, giữ thể diện cho anh nữa.”
Tần Tiểu Mạn giơ chân muốn đạp anh ra, ngược lại còn khiến anh được nước làm càn, thừa cơ tuột luôn đôi tất chân của cô, cúi người hôn lên đôi môi, nhẹ nhàng vừa cắn vừa liếm. Một lúc lâu sau mới anh mới buông cô ra, liếm liếm môi của mình, “Cay quá.”
“Sắc lang.” Váy ngủ của Tần Tiểu Mạn bị anh kéo xuống, tức giận đấm lên lưng anh mấy cái.
“Em mưu sát chồng!” Cố Lãng khoa trương kêu lên, xoa xoa lưng.
Tần Tiểu Mạn kỳ quái nhìn bàn tay của mình, mới vừa rồi trên lưng anh hình như có cái gì? “Cố Lãng, ϲởí áօ ra cho em xem, trên lưng anh có cái gì?”
“૮ởเ φµầɳ áo?” ánh mắt Cố Lãng tối lại, kéo tay Tần Tiểu Mạn đặt lên thắt lưng, “Em chắc không?”
Tần Tiểu Mạn mặt đỏ đến tận mang tai, vội vã rụt ta lại, “Không phải!” sắc đỏ càng lúc càng đậm, lan xuống cả dưới cổ.
Cố Lãng cầm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ nhỏ nhắn, “Có muốn hay không, nếu em không muốn, đêm nay anh sẽ không ᴆụng tới em, thế nào?”
Bị anh nhìn chăm chú, Tần Tiểu Mạn xấu hổ quay mặt đi, lí nhí nói, “Em muốn xem ti vi!”
Cố Lãng chưa thỏa mãn, không muốn buông cô ra, khẽ khẽ cắn lên cái cổ trắng mịn, mơ hồ nói, “thì xem đi.”
Tần Tiểu Mạn bị anh làm cho toàn thân run rẩy, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, chưa kịp nghĩ gì người đã bị anh nhấc bổng lên, cô không cam tâm lầm bầm, “em muốn xem Bát gia, để em xem xong đi.”
“Cái gì mà Bát gia Tứ gia, anh đây mới là gia của em, hầu hạ anh cho tốt đi!” Cố Lãng ghét nhất bộ dạng háo sắc của cô, không phải chỉ là nhân vật hư cấu sao? Có cái gì mà thích? “Cuối tuần lên mạng mà xem.”
Tần Tiểu Mạn bị anh vác qua vai về phía phòng ngủ, xương bả vai chọc vào bụng cộng thêm bước chân anh xóc nảy vài cái khiến dạ dày cô đảo lộn, lúc nãy ăn nhiều như vậy sớm đã không chịu nổi rồi. Há mồm “Ọe” một tiếng rồi nôn ra sạch!
“Tần Tiểu Mạn, em có âm mưu phải không?” Cố Lãng nghiến răng nghiến lợi quát.

Tần Tiểu Mạn nôn xong đi tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trên giường nhìn người nào đó bận rộn. Cửa sổ hai bên đều mở toang ra, hơi đêm tràn vào tươi mát, mùi khó chịu ban nãy cũng chậm rãi tan đi.
“Hư!” Cố Lãng vừa phải tắm lại một lần nữa, quăng người lên giường phịch một cái, nhắm mắt lại thở dốc, “Đừng có nói chuyện với anh, không anh không nhịn được Ϧóþ ૮ɦếƭ em bây giờ.”
Tần Tiểu Mạn gật đầu lia lịa.
“Sau này không được ăn mấy cái này nữa.” Cố Lãng chêm thêm một câu, “Gật đầu!”
Tần Tiểu Mạn bất mãn bĩu môi, “lần sau em không ăn nhiều là được.”
“Được rồi,” nghỉ ngơi một lúc, Cố Lãng sai Tần Tiểu Mạn, “Mang túi đồ lúc nãy anh mua lại đây.”
“Vâng.” Tần Tiểu Mạn nhảy tót xuống giường, lôi cái túi quần áo đôi kia ra.
“Mở ra xem.” Cố Lãng đắc ý cười, ôm cô vào lòng, vừa xem cô mở túi đồ, vừa tận dụng lợi thế chiều cao nhìn vào trong cổ áo cô. Bầu иgự¢ trắng nõn mềm mại vô tội ẩn hiện khiến mắt anh muốn phát hỏa.
Dừng dừng. Cố Lãng âm thầm cảnh cáo chính mình. Sáng mai bay rồi, đêm nay không muốn làm phiền cô. Thu xếp xong mấy chuyện gần đây, sẽ mang cô về nhà bắt đầu lấy lại cả vốn lẫn lãi.
Tần Tiểu Mạn nhìn mấy món nội y uốn lượn trên tay, xấu hổ vạn phần, lắp bắp, “Cố Lãng….!”
“Đây đây!” Cố Lãng cầm lấy cái quần nhỏ trong tay cô, giơ lên trước mặt đưa qua đưa lại, “Hot trend năm nay, thích không? Mặt trên cũng có. Em cởi ra mặc thử đi.
“Bỏ tay anh ra.” Tần Tiểu Mạn giơ tay che trước иgự¢, mặt mũi đỏ bừng. “Em không mặc, đáng ghét.” Nội y của nàng trước đến giờ rất đơn giản, chưa bao giờ có cái hình dạng như vậy, mặc ѕєχy như thế cô không an tâm. Hơn nữa… cô lúng 乃úng nói gì đó. Cố Lãng nghe không rõ, cúi đầu hôn lên vành tai cô, hỏi, “Cái gì?”
“Rộng quá,” Tần Tiểu Mạn giúi vào tay anh cái-gì-đó, lớn tiếng nói, “Hình như hơi rộng.”
Cố Lãng sang sảng cười thành tiếng, Tần Tiểu Mạn đỏ mặt, vùi đầu vào иgự¢ anh, ra sức đấm, “dừng lại, không cho cười!”
Mái tóc mượt mà của cô mang theo hương thơm tươi mát quấn lấy thần trí Cố Lãng, chỗ mềm mại khẽ cọ cọ trên иgự¢ anh. Cố Lãng cảm thấy hạnh phúc, càng lúc càng cười thoải mái, bàn tay không an phận tiến vào bên trong áo, nhẹ nhàng miết miết miết vài cái rồi nghiêm túc nói: “Hiện giờ chưa mặc vừa. Thêm vài lần nữa… của em sẽ to ra!”
Tần Tiểu Mạn từ xấu hổ lập tức phẫn nộ, vì sao da mặt người lại có thể dày được như vậy được cơ chứ!
“Được rồi được rồi, anh đùa thôi.” Cố Lãng dỗ dành, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, bắt cô đi ngủ.
Ban đêm, Tần Tiểu Mạn ôm cứng lấy Cố Lãng, thò tay ra phía sau sờ soạng tấm lưng trần. Cố Lãng giọng nói có chút khàn cảnh cáo, “Không được lộn xộn nữa.”
Chẳng để lời của anh vào tai, cô ngẩng đầu lên, “Lưng của anh bị sao vậy? Hình như có sẹo. Sao mấy lần trước em chưa từng thấy?”.Nói xong nghĩ lại mới thấy quái dị, cô lập tức ngậm miệng không dám hé răng.
Vài lần trước? Cố Lãng trong lòng ấm ức. Một lần là cõng cô lên lầu muốn gãy lưng, một lần là bị cô cào cho rách da chảy máu, sau này để cho an toàn, anh đều ôm cô từ phía sau. Tới bây giờ, anh thay quần áo cô cũng không dám nhìn. Nha đầu này thật là, vẫn chưa hề thích ứng với mối quan hệ hiện tại của bọn họ.
“Không có gì.” Cố Lãng ôm chặt không cho cô cựa quậy, “Đều là chuyện quá khứ rồi. Bây giờ cái gì cũng không còn nhớ nữa.”
Tần Tiểu Mạn trầm mặc ở trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, bàn tay thò vào trong áo, lần theo vết sẹo trên lưng, một vết sẹo nhỏ nhưng dài, chẳng biết từ lúc nào. Anh ở ngoài thật không ít vất vả… Tần Tiểu Mạn trong lòng chua xót, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đầu ngón tay của cô hơi lạnh, nhưng chạm vào người Cố Lãng lại như những đốm lửa nhỏ, đốt từ chỗ vết thương lan ra khắp cơ thể. Cố Lãng bắt đầu hô hấp khó khăn, hơi thở nóng rực phả lên mái tóc Tần Tiểu Mạn.
Tần Tiểu Mạn ngẩng đầu lên, nhờ ánh sáng bên ngoài hắt vào để ngắm nhìn anh, từ lúc nào, một chàng trai hào hoa phong nhã đã trở thành một người đàn ôn thành thục giỏi giang như vậy?
Cố Lãng cúi đầu, dịu dàng ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại, đôi mắt của cô lúc nào cũng vậy, trong sáng, tinh khiết.
Lúc còn nhỏ, anh theo cha mẹ vào bệnh viện thăm dì Tần mới sinh em bé. Chú Tần nét mặt tự hào, bế cô cho anh nhìn. Đứa trẻ nhăn nheo, thật xấu xí, tiếng khóc lại còn rất lớn. Cố Lãng thường ngày ít nói, cảm thấy đứa nhỏ này thật phiền phức.
Đến lúc cô đi nhà trẻ, cha mẹ hai nhà giao cho anh nhiệm vụ đưa đón cô. Cô từ nhỏ chậm chạp lại không kiên nhẫn, không làm được việc gì là khóc nhè. Cố Lãng nhìn cô nước mắt lưng tròng khiến anh khổ sở cắn 乃út không thể nào tập trung học hành.
Lớn lên chút nữa, cô vẫn như cũ thành tích lẹt đẹt, thường bị dì Tần vác chổi đuổi đánh. Anh đứng một bên nhìn thích thú thường nhân tiện giơ chân ra ngáng.
Sau khi trúng tuyển đại học, anh cùng bạn bè ra ngoài uống rượu, tuổi trẻ nông nổi, anh với một nữ sinh cùng lớp trải qua một đêm xuân. Sau hôm đó, liên tiếp vài ngày anh không dám chạm mặt cô. Lúc ấy, cô vẫn chỉ là nữ sinh trung học, áo trắng váy xanh, vuốt vuốt mái tóc rối, đôi mắt vẫn chăm chú tìm anh, đợi anh cùng về.

Dạ dày Tần Tiểu Mạn chợt réo ầm lên một tiếng, cắt ngang dòng hồi ức ngọt ngào của Cố Lãng. Thật vô cùng, vô cùng sát phong cảnh!~
“Làm sao vậy?” Cố Lãng nhìn Tần Tiểu Mạn hoảng hốt nhảy dựng lên. Tần Tiểu Mạn lao như trên bắn, ném lại một câu, “Em muốn đi wc!”
Phóng túng ham muốn của chính mình sẽ bị trừng trị nghiêm khắc. Tần Tiểu Mạn ngồi xổm trên bồn cầu mà ngẫm nghĩ. Cả đêm không biết đã chạy mấy lần rồi, tiêu chảy sắp đến mức đi ra ruột non ruột già luôn.
“Đi ra uống thuốc đi.” Cố Lãng mặc quần áo, ra cửa hàng bách hóa phía dưới mua thuốc trở về, gõ cửa nhà vệ sinh.
Tần Tiểu Mạn lảo đảo đứng dậy, kéo quần lên. Cả người lềnh bềnh như trôi trong không trung. Bước thấp bước cao tập tễnh đi ra ngoài.
Cố Lãng nhìn sắc mặt cô trắng bệch muốn dọa người, đưa tay lên sờ trán, lẩm bẩm, “Tốt thật, sốt rồi còn đâu.” Rồi không quên giáo huấn, “Cho chừa cái tật tham ăn đi!”
Tần Tiểu Mạn tay chân mềm nhũn, cũng không buồn phản bác lại, há miệng uống thuốc, hai mắt nhắm tịt lại ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc