Chương 98

Tác giả: Kim Nguyên Bảo

Bạch Dạ khó hiểu nhìn ông ta: “Từ từ cái gì?”
Chưởng quầy sửa lại thái độ vừa nãy rồi lấy lòng nói: “Tu sĩ, ngài có thể cho tiểu nhân nhìn lại thảo dược của ngài không.”
Bạch Dạ trêu ghẹo ông ta: “Ồ, giờ lại còn gọi ngài cơ à.”
Chưởng quầy cười ngượng ngùng: “Tu sĩ, ngài cứ nói đùa.”
Bạch Dạ biết thảo dược mình định bán có gì đó hấp dẫn bèn lấy ra cho ông ta xem: “Chẳng phải vừa rồi ông nói không thu mua thảo dược cấp hai sao?”
“Nhưng gốc thảo dược cấp hai của ngài không giống với bình thường.” Chưởng quầy cẩn thận quan sát từng lá cây một, thậm chí còn lấy kính lúp ra soi những hoa văn trên lá.
Bạch Dạ buồn cười nói: “Ông còn lấy kính lúp ra cơ à?”
“Tu sĩ đúng là hiểu biết.” Chưởng quầy cười nói: “Thứ này do ta mua lại từ trong tay một tu sĩ đến từ phàm giới.”
“Vậy ông nhìn ra đây là thứ thảo dược gì chưa?” Thật ra Bạch Dạ cũng không biết thảo dược này có tên gì, chỉ nghe thấy mấy người Đổng Dịch nói rằng là thảo dược cấp hai.
Chưởng quầy nghiêm mặt lại: “Nhìn bên ngoài thì là cấp hai. Có điều loại cỏ này toàn thân thường có màu đỏ, cũng rất dễ gieo trồng. Nhưng cây của ngài lại có màu tím, chẳng lẽ nó chính là, chính là……”
Bạch Dạ không lên tiếng, chờ chưởng quầy tự nói ra.
“Ngài đợi một chút.” Chưởng quầy lấy ra một quyển bách khoa toàn thư về thảo dược cực kỳ dày, thuần thục giở từng trang sách, sau đó lật đến trang có hình ảnh cây cỏ màu đỏ đậm, cẩn thận đọc nội dung bên trong. Ông ta khi*p sợ nói: “Đây là cỏ Xích Hồng biến dị trong truyền thuyết ư?”
Ông ta làm chưởng quầy lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy linh thảo biến dị. Ông ta nghe nói rằng, chỉ có dùng linh thảo biến dị mới có thể luyện chế ra được đan dược cấp bậc Tiên phẩm. Đây cũng chính là lý do vì sao mà đan dược tiên phẩm lại trở nên hiếm có như vậy, là bởi vì linh thảo biến dị vô cùng vô cùng ít.
“Đúng vậy.” Bạch Dạ nói theo ông ta: “Chính là cỏ Xích Hồng biến dị trong truyền thuyết, ông muốn trả bao nhiêu tiền để mua nó?”
Không đợi chưởng quầy lên tiếng đã có người nói: “Ta ra 50 vạn khối linh thạch thượng phẩm  để mua cỏ Xích Hồng biến dị của ngươi.”
“……” Chưởng quầy vội vã lén truyền tin cho người trong môn phái.
Bạch Dạ: “!!!!!”
Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn.
Một món đồ trị giá 50 khối linh thạch hạ phẩm, chớp mắt một cái đã biến thành 50 vạn khối linh thạch thượng phẩm. Số tiền này có hời quá không.
Cậu sai rồi, lúc trước cậu không nên nói thần khí vô dụng.
Chúng nó vẫn còn hữu dụng lắm, có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân rồi.
Tiếp theo, có người hô lên: “Ta ra giá một trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm.”
Bạch Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người tu chân mặc áo choàng đang đứng ở lầu hai ra giá.
Nữ tu sĩ bên trại kêu lên: “Ta ra giá 150 vạn……”
Nam tu sĩ tuấn tú cao to đứng bên cạnh cũng ra giá: “Hai trăm vạn.”
Nữ tu sĩ đứng bên trái không cạnh tranh được, tức giận phất tay áo rời đi.
Bạch Dạ cười tủm tỉm nói: “Bán.”
Nam tu sĩ đó nhảy từ lầu hai xuống rồi tung một cái nhẫn chứa đồ cho Bạch Dạ: “Bên trong có hai trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm, ngươi đếm đi, chiếc nhẫn này đưa cho cho ngươi.”
Hai trăm vạn khối linh thạch, cậu phải đếm đến ngày tháng năm nào?
Bạch Dạ lấy bừa một khối linh thạch ra xem, xác định là linh thạch thượng phẩm thì mới bỏ lại vào trong nhẫn. Với cậu mà nói thì giá trị của cây linh thảo này đã vượt qua cả dự tính rồi, dù trong nhẫn chỉ có mười khối linh thạch thượng phẩm thì cậu cũng kiếm được một món hời lớn rồi. Việc quan trọng cần làm lúc này là kiếm được tiền ăn cơm và lộ phí đi đường tới thành Tinh Phong.
Cậu đưa linh thảo biến dị cho tu sĩ đó: “Người anh em, anh ra tay hào phóng thật. Về sau nếu còn tìm được linh thảo biến dị trong truyền thuyết, tôi sẽ lại tìm anh.”
Tu sĩ đó cảm thấy ngoài ý muốn, nhướng mày hỏi: “Ngươi còn có linh thảo biến dị khác sao?”
Bạch Dạ sờ sờ cằm: “Vận may của tôi tốt lắm, nói không chừng ngày mai lại có một gốc linh thảo biến dị nữa đấy.”
Chưởng quầy đang đứng bên cạnh âm thầm trợn mắt. Cái tên kia cho rằng linh thảo biến dị là cỏ mọc trên đất sao, nói có là có ngay được à?
Nam tu sĩ lấy ra một lá bùa truyền âm: “Ngươi muốn tìm ta thì xé lá bùa truyền âm này.”
“Cho dù anh đang ở chỗ nào cũng có thể truyền âm sao?” Bạch Dạ cầm lá bùa nhìn trước nhìn sau: “Tôi có thể sử dụng nó để truyền âm cho bạn không?”
Nam tu sĩ kiên nhẫn giải thích: “Đây là lá bùa của ta, bên trong có linh lực ta truyền vào, vậy nên chỉ có thể truyền âm cho ta thôi, không thể dùng với bạn của ngươi được.”
“Được rồi.” Bạch Dạ thở dài, cho lá bùa vào trong túi rõ: “Vậy tôi phải xưng hô với anh thế nào?”
“Ma.” Nam tu sĩ xoay người rời đi.
“Hẹn gặp lại lần sau.” Bạch Dạ vẫy tay tạm biệt nam tu sĩ rồi quay sang chưởng quầy mua một đống hạt giống. Về sau cậu sẽ sinh sống bằng nghề bán thảo dược.
Khi cậu đang đợi hạt giống được gói ghém cẩn thận, một người trẻ tuổi nhanh chóng bước tới rồi nói với chưởng quầy: “Chưởng quầy Hoàng. Ông gọi ta đến gấp như vậy có việc gì?”
Bạch Dạ nhìn thấy người trẻ tuổi trước mắt có chút quen mắt, qua vài giây mới nhớ ra đối phương chính là Phương An đã cầu duyên phận, khoảng thời gian trước. Theo bản năng, cậu giơ tay lên che mặt của mình lại, nhưng sau đó mới nhớ ra mình đang đeo mặt nạ, vậy nên lại bỏ tay xuống.
Cậu cũng chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm, việc gì phải sợ Phương An nhìn thấy.
“Phương chấp sự.” Chưởng quầy Hoàng vội vã kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Phương An: “Năng lực có hạn nên không thể tranh giành với mọi người được, linh thảo biến dị bị người khác mua mất rồi.”
“Việc này cũng không thể trách ngươi.” Phương An nhìn về phía Bạch Dạ. Hắn cũng không vì cách ăn mặc giản dị của cậu mà xem thường đối phương: “Không biết vị tu sĩ này xưng hô thế nào?”
Bạch Dạ cười với hắn: “Tôi họ Bạch.”
Bọn họ đúng là có duyên với nhau. Một chuyện nữa còn làm cho cậu bất ngờ hơn chính là thời điểm cậu dắt duyên phận cho hắn, lúc đó chắc hẳn cậu đã bị đưa đến giới Tu chân. Sớm biết như vậy thì lúc đó đã nhân cơ hội đi dạo quanh đây một vòng rồi.
Phương An chắp tay nói: “Bạch đạo hữu, tại hạ Phương An, là chấp sự ở dược đường của Phái Dược Linh, cũng là……”
Không đợi nói cho hết câu thì hắn đã thấy tro rơi xuống khỏi mặt Bạch Dạ. Hắn kinh ngạc nhìn cậu: “Bạch, Bạch đạo hữu, ngươi……”
“Tôi làm sao?” Bạch Dạ nghi hoặc nhìn hắn.
Phương An chỉ chỉ vào mặt của cậu: “Tro rơi xuống khỏi mặt ngươi.”
Bạch Dạ cả kinh đưa tay lên sờ mặt, lúc này cậu mới phát hiện lớp mặt nạ đã bắt đầu bong tróc.
Phương An càng ngày càng thấy kinh ngạc.
Bạch Dạ nhìn biểu cảm của hắn liền biết đã lộ thân phận, cậu bất đắc dĩ nói: “Anh còn nhớ rõ tôi không?”
“Không dám quên.” Phương An trở nên vô cùng cung kính. Hắn nhìn ra Bạch Dạ không muốn bại lộ thân phận nên không gọi cậu là Nguyệt Lão: “Không biết đại nhân tới đây nên không tiếp đón chu đáo từ xa. Lần trước đại nhân rời đi vội vàng, tại hạ cùng với vợ còn chưa kịp cảm ơn chu đáo, không biết lần này đại nhân có cho ta cơ hội để mời ngài đến môn phái của mình ở mấy ngày không?”
Chưởng quầy nhìn thấy Phương An đối xử tôn kính với Bạch Dạ thì há hốc mồm ngay tại chỗ.
“Không……” Bạch Dạ Vừa mới nói một chữ thì ngừng lại.
Cậu vốn định từ chối, nhưng cứ nghĩ đến việc nếu như cậu ở cùng với Thành Trấn, với đầu óc của một con hồ ly tinh như Hạ Sâm, chắc chắn sẽ rất nhanh bắt được cậu. Nếu giờ cậu ở cùng Phương An, dù hắn có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cậu đang ở đâu.
Cậu cười híp mắt với đối phương: “Được.”
Phương An mừng rỡ như điên: “Đại nhân, xin mời.”
Bạch Dạ đè vai của hắn lại: “Đợi đã, tôi còn có hai việc phải làm, trong đó có một việc phải phiền anh giúp đỡ một chút.”
Phương An vội vàng nói: “Đại nhân, cứ việc dặn dò.”
“Tôi có một người bạn tên là Thành Trấn ở thành Tinh Phong đang tìm tôi. Anh phái người đi nói với cậu ấy rằng tôi không có việc gì hết, những chuyện khác không cần để lộ ra.”
“Bây giờ ta sẽ phái người đi làm luôn.” Phương An dặn dò chuyện này với chưởng quầy, bảo ông phái một người không liên quan đến phái Linh Dược đi thực hiện, như vậy dù có điều tra cũng sẽ không dính dáng tới môn phái của hắn.
Lúc này, nhân viên trong tiệm đem hạt giống tới, Bạch Dạ cho hết vào trong túi gió.
Phương An lại hỏi: “Đại nhân, không biết chuyện thứ hai là……”
Bạch Dạ nói: “Tôi muốn đến sòng bạc một chuyến, anh có muốn đi với tôi không?”
“Tất nhiên là được.” Phương An sợ nhất chính là cậu chạy mất nên tất nhiên bây giờ phải theo sát rồi.
Hai người rời khỏi tiệm thuốc rồi đi về hướng sòng bạc nằm cuối con phố. Những người ra vào sòng bạc đó vô cùng nhiều, mọi người đều vui vẻ phấn chấn đi vào rồi buồn bã ra về, thậm chí còn có người bị hộ vệ của sòng bạc đuổi ra ngoài.
Sòng bạc ở nơi này thậm chí còn lớn hơn vài lần so với casino lớn nhất thế giới, những thiết bị bên trong cũng hiện đại hơn rất nhiều, những người tới đây ngoại trừ việc đánh bạc ra thì còn có thể ăn cơm, xem các cô gái khiêu vũ. Nói cách khác, nơi này chính là sự kết hợp của sòng bạc, kỹ viện cùng với nhà hàng.
Bạch Dạ đứng ở cổng lớn. Cậu thử bấm chỉ tay xem bói, lúc trước không thể nào tìm ra tung tích của mọi người, nhưng hiện tại cậu lại tính ra được, hơn nữa còn biết anh ba đã từng tới đây. Vậy thì cậu càng cần phải ở phái Linh Dược thêm một thời gian mới được, nói không chừng có thể tìm được các anh cùng với ông nội.
Cậu nén tâm trạng kích động của mình xuống rồi đi vào sòng bạc, nhưng đi một vòng rồi mà vẫn không tìm thấy anh ba Bạch Cạnh, chỉ nhìn thấy Đổng Dịch đang phụ trách rót trà cho khách. Cậu gọi lớn: “Đổng Dịch.”
Đổng Dịch nghe có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy một thanh niên tuấn tú cùng với chấp sự ở dược đường của phái Linh Dược. Hắn nhanh chóng chạy tới: “Gặp qua Phương chấp sự.”
Phương An gật đầu, có điều hắn không nhận ra Đổng Dịch là đệ tử ngoại môn của môn phái. Suy cho cùng thì đệ tử trong môn phái quá nhiều, muốn nhớ kỹ từng người một là điều không thể.
“Đổng Dịch, là tôi, Bạch Dạ đây.” Khi cậu xuống núi có nói tên của mình cho Đổng Dịch.
“Bạch đạo hữu?” Đổng Dịch nghe ra giọng nói của Bạch Dạ, kinh ngạc nhìn cậu: “Tại sao lại không giống với lúc trước thế này?”
“Lúc trước đeo mặt nạ dịch dung, bây giờ mới là khuôn mặt thật sự của tôi. Đúng rồi, mấy ngày tiếp theo tôi sẽ ở chỗ Phương An, anh có việc cứ tới đó tìm tôi.” Bạch Dạ đi lên trước, nắm lấy tay của Đổng Dịch, nhanh chóng nhét bốn khối linh thạch thượng phẩm vào tay hắn: “Có hai khối cho Thăng Vinh. Còn nữa, đừng làm việc ở chỗ này, nơi này chướng khí mù mịt, có hại cho anh lắm.”
Đổng Dịch lặng lẽ nhìn thoáng qua, vậy mà lại là linh phẩm thượng phẩm. Hắn khi*p sợ nói: “Bạch đạo hữu, không được.”
“Bảo anh cầm đi anh cứ cầm đi.” Bạch Dạ vốn muốn đưa cho hai người họ thêm mấy khối linh thạch. Suy cho cùng thì số tiền này cậu kiếm được cũng là nhờ có bọn họ. Nhưng năng lực hiện tại của hai người còn hạn chế, không thể bảo vệ nhiều tài sản như vậy, có khi còn mang tới tai họa, vậy nên đưa cho mỗi người hai khối linh thạch cũng đủ để bọn họ tiêu rồi: “Nhớ rõ lấy. Đừng để lộ ra ngoài.”
Đổng Dịch do dự một hồi rồi gật gật đầu: “Sau khi trở về, ta nhất định sẽ giúp ngươi quảng cáo khắp nơi.”
Bạch Dạ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, vui vẻ nói: “Được như vậy thì cảm ơn. Đúng rồi, tôi hỏi anh thêm một câu, anh làm việc ở chỗ này bao lâu rồi?”
“Hai năm rồi. Có điều ta không tới đây thường xuyên lắm, chỉ khi nào môn phái cho phép xuống núi mới có thể tới đây làm thêm để kiếm linh thạch.”
“Vậy khi anh làm việc ở đây, có nghe thấy người nào tên là Bạch Cạnh không?”
Đổng Dịch lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy.”
Bạch Dạ lại hỏi: “Vậy anh có thể giúp tôi hỏi thăm một chút được không?”
“Tất nhiên là có thể. Nếu có tin tức gì ……” Bạch Dạ hỏi Phương An: “Đúng rồi, giờ anh đang ở đâu? Đổng Dịch có thể tìm được anh không?”
Phương An đưa cho Đổng Dịch một tấm lệnh bài: “Cầm lệnh bài đến phái Linh Dược là có thể tìm được ta.”
Khi Đổng Dịch nhận lấy tấm lệnh bài, tay hắn kích động run rẩy. Thẻ bài này chỉ có đệ tử nội môn mới có được thôi.
Bạch Dạ quan sát bốn phía lại lần nữa cho chắc ăn, không nhìn thấy Bạch Cạnh mới rời đi cùng Phương An.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc