“Không thể nào thế được.” Vô Tàng nhíu mày vung thần trượng một lần nữa nhưng vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, hoa cỏ xung quanh vẫn khô héo. Nếu bọn hắn không có thần lực hộ thân, chắc chắn sẽ hô hấp khó khăn giống như những người tu chân khác.
Vô Phóng cảm thấy kỳ quái: “Chẳng phải lúc trước có thể loại bỏ sự xui xẻo và dịch bệnh bám trên cơ thể người khác sao? Tại sao bây giờ lại không được? Thậm chí hiện tại linh khí trong không gian còn loãng hơn so với trước, liệu chúng ta có gặp rắc rối không.”
Vô Tàng có thể khẳng định thần trượng không có vấn đề, chỉ là thời điểm hiện tại hắn không nghĩ ra sai ở đâu: “Trước tiên chúng ta vào thành để xem xét tình hình đã.”
“Vâng.”
Hai người dịch chuyển tức thời vào trong thành, nhìn thấy những phàm nhân và người tu chân trên đường hô hấp khó khăn cũng không dám làm gì tùy tiện hay nói lời nào sơ suất. Bọn hắn sợ bản thân làm nhiều việc quá, hô hấp không đủ sẽ gặp rắc rối lớn.
Vô Tàng quan sát nhất cử nhất động của mọi người, sau đó lại nhìn hoa cỏ trong thành. Đến khi đi dạo hơn nửa tòa thành hắn mới phát hiện ra điểm không đúng nằm ở chỗ. Hắn đột nhiên dừng lại.
“Lão đại sao vậy?” Vô Phóng quan tâm hỏi han: “Có phải phát hiện ra chuyện gì rồi không?”
Vô Tàng quét mắt nhìn những người xung quanh: “Ngươi còn nhớ lần trước ở thành Trung Nguyên, chúng ta nhìn thấy những người xui xẻo đều có một cái chổi đen trên đỉnh đầu, người nào ốm yếu thì có một cái Ôn Hồ nhỏ, những thứ đó cho thấy bọn họ đang bị thần tiên trừng phạt.”
Vô Phóng gật đầu: “Tất nhiên là nhớ rồi.”
Vô Tàng hất cằm: “Ngươi nhìn lại đỉnh đầu những người xung quanh đi.”
Vô Phóng quan sát thì thấy trên đầu những người ở đây đều trống rỗng: “Không có thứ gì cả.”
“Đúng vậy, đây là vấn đề mấu chốt.” Vô Tàng bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Vô Phóng tò mò: “Nhưng việc này có ý nghĩa?”
“Có nghĩa là Bạch Dạ không sử dụng pháp khí của thần tiên để đối phó với mọi người, vậy nên thần trượng của thần vương mới không giải quyết được vấn đề.” Trước đó thần vương giao pháp khí cho Vô Tàng là vì lo lắng có một ngày những thần khí khác sẽ mất khống chế hoặc bị kẻ nào đó thao túng, làm vậy để tránh việc Vô Tàng không khống chế được cục diện.
Vô Phóng thấy hoang mang: “Nếu Bạch Dạ không sử dụng thần khí của thần tiên, vậy hắn làm cách nào mà khiến không một ngọn cỏ có thể tồn tại, linh khí trở nên loãng hơn, lại còn khiến mọi người không sử dụng được pháp thuật?”
Vô Tàng nắm chặt thần trượng trong tay: “Ta đoán có khả năng hắn phong ấn phần lớn thần khí và đám thần tiên đầu thai chuyển thế, vậy nên mọi chuyện mới trở nên nghiêm trọng. Nếu như thần tiên không trở về hoặc bị chúng ta Gi*t ૮ɦếƭ, giới Tu chân sẽ biến thành một nơi không ai có thể tồn tại.”
Hắn có cảm giác Bạch Dạ đang cảnh báo rằng, nếu trên thế gian này không còn thần tiên, giới Tu chân cũng sẽ sụp đổ, thậm chí không còn nhân loại trên đời này, tham vọng thống trị nơi đây của bọn hắn sẽ tan thành mây khói.
Vô Phóng thấy sốt ruột: “Vậy tại sao những đại lý khác không có chuyện gì xảy ra?”
“Có khả năng không phải không có việc gì mà là chưa lan rộng ra thôi.”
Lúc này, có người chen ngang vào cuộc đối thoại của bọn hắn.
“Tu sĩ, tại sao hai ngày gần đây hoa cỏ đều khô héo hết, không khí cũng trở nên thiếu thốn trầm trọng? Có phải chuyện lớn gì đang xảy ra không?” Phàm nhân bên cạnh thấy hai người bọn hắn không chịu ảnh hưởng nên vội vàng lên tiếng hỏi.
Vô Phóng và Vô Tàng quay sang nhìn nhau. Ngay sau đó, một nữ tu sĩ ngồi xuống bên cạnh phàm nhân rồi nói: “Ta nghe nói bởi vì người của Thập Phương Đình chọc giận thần tiên nên chúng ta mới bị ông trời trừng phạt.”
Vô Phóng và Vô Tàng đều nhíu mày.
“Chọc giận thần tiên?” Phàm nhân hít sâu mấy hơi rồi lại hỏi: “Chẳng phải mọi người vẫn nói thần tiên biến mất rồi sao? Thần tiên từ đâu ra?”
Nữ tu sĩ nói: “Khoảng thời gian trước nghe đồn rằng thần tiên đang lần lượt trở lại, chỉ là có một số người tu chân không phải chịu đựng sự trói buộc bởi các vị thần trong hai nghìn năm nên đã làm một số việc ngạo mạn đắc tội các vị thần.”
Phàm nhân sốt ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thần tiên muốn vứt bỏ chúng ta sao?”
“Nói hươu nói vượn.” Vô Phóng nhất thời không nhịn được nữa: “Tu sĩ Thập Phương Đình không đắc tội với thần tiên, tình hình hiện tại đều là do yêu ma quấy phá.”
Nữ tu sĩ nghi hoặc: “Yêu ma quấy phá? Yêu ma thời nay lợi hại như vậy sao? Những bậc cao nhân đâu hết rồi? Bọn họ không đối phó được yêu ma sao?”
Vô Phóng muốn nói gì đó nhưng lại bị Vô Tàng dùng truyền âm cản lại: “Đừng nói nữa.”
“Vì sao?” Vô Phóng nén giận nói: “Tin đồn chúng ta đắc tội với chắc chắn do đám người Bạch Dạ truyền ra ngoài. Chúng ta cứ để mặc cho hắn bôi nhọ thế sao?”
“Ngươi nói nữa cũng vô dụng, đến lúc đó có khi chưa đánh đã bại rồi.” Vô Tàng thấy hắn muốn phản bác thì nói tiếp: “Hiện tại ngươi thử thăm dò tình hình ở đại lục Nam, đại lục Trung và đại lục Tây xem.”
Vô Phóng lập tức thả thần thức bay tới biên giới thành Tố Môn ở đại lục Đông rồi xuyên ra thành ra ngoài, chỉ thấy bầu không khí hoang tàn đã bắt đầu tràn vào đại lục Nam, nhiều nhất ba ngày sau sẽ bao trùm toàn bộ khu vực này. Hắn chuyển hướng thần thức sang đại lục Trung và đại lục Bắc, sự tan hoang đã bắt đầu bước chân vào hai nơi này.
Hắn thu thần thức lại: “Bạch Dạ thậm chí còn không buông tha những đại lục khác, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Muốn giở trò với cả giới Tu chân sao? Tên này thật sự việc gì cũng dám làm, hai nghìn năm trước khiến thần tiên biến mất, hai nghìn năm sau lại muốn biến giới Tu chân thành bình địa sao?”
Vô Tàng cũng không đoán được suy nghĩ trong đầu Bạch Dạ: “Trước tiên cứ giải quyết tình hình khó khăn hiện tại rồi nói sau, nếu không mũi nhọn sẽ hướng hết vào chúng ta.”
Vô Phóng hỏi: “Chúng ta phải hướng mũi nhọn sang chỗ khác như thế nào?”
Vô Tàng nheo mắt suy nghĩ, sau đó lạnh lùng nhếch mép cười.
Trưa hôm đó, tin tức Thập Phương Đình đắc tội với thần tiên lan truyền khắp giới Tu chân. Nhưng đêm xuống, người ta lại đồn đại một phiên bản khác của việc, nói rằng Hạ gia cấu kết với yêu ma nên mới chọc giận tới thần tiên.
Bởi vì lúc trước nhà họ Hạ làm thay những việc của thần tiên dưới phàm giới, hiện tại lại còn liên hôn với yêu ma, mọi người so đi tính lại thì vẫn thấy khả năng Hạ gia và Bạch Dạ chọc giận thần tiên đáng tin hơn.
Những người ở đại lục Đông càng ngày càng chán ghét Bạch Dạ và người nhà họ Hạ, phái Thiên Âm có liên quan cũng không được yên ổn, ngày nào cũng có người tới cửa làm loạn. Ngay cả yêu ma ở những đại lục khác cũng bắt đầu sinh ra oán hận với bọn hon.
Bạch Dạ nghe được tin tức đó thì ngẩng đầu hừ một tiếng với với Hạ Sâm: “Đám người Vô Tàng rất thông minh, lại còn biết lợi dụng tin đồn chúng ta tạo ra để đối phó với chính chúng ta.”
Hạ Sâm yêu chiều xoa tóc cậu: “Cứ để cho bọn hắn lợi dụng, không sao hết.”
Bạch Dạ rất thích nhìn Hạ Sâm cười dịu dàng với mình, không nhịn được quay sang hôn hắn một cái.
Lúc này, một cái chân nhỏ chặn giữa bọn họ khiến Bạch Dạ hôn phải nó. Khóe mắt cậu giật giật, quay đầu nhìn về phía chủ nhân của chiếc chân, chỉ thấy Hạ Quân đang cầm chân của tiểu Diêm Vương đặt trước mặt bọn họ.
Hạ Sâm bật cười.
Bạch Dạ tức giận nói: “Cậu làm gì thế?”
Hạ Quân trừng cậu một cái: “Tôi mới là người phải hỏi xem hai người đang làm gì đấy? Nước đã đến chân rồi mà còn có tâm trạng ở đây tình chàng ý thi*p à? Hay phải đợi đến khi tu sĩ của năm đại lục đến đây bao vây thì hai người mới biết sốt ruột?”
“Chúng tôi khác có chừng mực.” Bạch Dạ khoác tay Hạ Sâm nhỏ giọng nói: “Chúng ta trở về phòng thân thiết đi.”
Hạ Sâm đã sớm nghĩ tới điều này: “Ừ.”
Hạ Quân không nhịn được phải nói: “Ban ngày không được tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy.”
Hạ lão gia ở một bên không nhịn được đập vào gáy hắn một cái: “Có trẻ con ở đây, tại sao lại có thể thốt ra những lời như thế.”
Hạ Quân: “……”
Dần dần, bầu không khí hoang tàn lan ra từng ngóc ngách của năm đại lục, mọi người càng ngày càng sợ hãi, thậm chí còn có cảm giác bản thân mình sắp ૮ɦếƭ. Oán hận của họ đối với nhà họ Hạ càng ngày càng sâu, có không ít môn phái kích động mọi người cùng đến giải quyết mấy người bọn họ.
Trong một đêm, rất nhiều môn phái vây quanh Hạ Viên muốn tấn công vào trong, nhưng kết giới được tạo thành bởi gậy Trấn Giới cực kỳ vững chắc, còn pháp lực của đám đông lúc lên lúc lại xuống, cho dù năm cao thủ cảnh giới Đại Thừa ra tay cũng không thể nào phá được kết giới.
Đám người Vô Tàng muốn đến hỗ trợ, nhưng thần trượng không phát huy thần lực trước những thần khí không gây hại cho người dân, vậy nên Vô Tàng không làm gì được tầng kết giới đó.
Bạch Dạ dùng truyền âm nói với những người bên ngoài Hạ Viên: “Ta dùng thần khí của Môn thần để bày kết giới, các người không phá được đâu, vậy nên đừng uổng phí công sức làm gì. Còn nữa, kẻ chọc giận đến thần tiên vốn dĩ chỉ có người của Thập Phương Đình, thế nhưng các người lại giúp đỡ bọn hắn đối phó với những thần tiên như chúng ta, những kẻ đồng lõa chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Nếu muốn thần tiên bớt giận thì nhanh chóng xây miếu bái thần, chỉ có thành tâm thành ý mới khiến cơn giận được nguôi ngoai.”
Cậu ném ra ngoài một xấp giấy, bên trên viết tên những ngôi miếu cần xây.
Vô Tàng đang núp trong góc tối biến sắc, quay sang nói với đám người Vô Sương: “Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Bạch Dạ khiến toàn bộ giới Tu chân giới lâm vào cảnh lầm than nhưng thần tử không cản hắn lại.”
Vô Sương hỏi: “Vì sao?”
Vô Tàng nheo mắt nói: “Đầu tiên khiến giới Tu chân trở nên hoang tàn, đến khi mọi người rơi vào khủng hoảng thì bảo họ xây miếu thần tự cứu mình. Như vậy thần tiên có thể sống lại nhờ tín ngưỡng của người dân.”
Phần lớn thần lực của những vị thần trước kia đều được củng cố nhờ tín ngưỡng của người dân.
Đám người Vô Sương: “……”
Vô Tàng đoán đúng rồi.
Sau khi Hạ Sâm đoán được thần trượng của phụ vương không thể đả thương người khác, hắn khuyên Bạch Dạ đừng hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ càng động thủ, thần trượng của thần vương càng khắc chế lợi hại hơn. Bọn họ cần phải dùng biện pháp khác để đối phó với đám người Vô Tàng. Sau đó họ nghĩ ra cách khiến toàn bộ giới Tu chân trở nên tan hoang, mọi người lo lắng thấp thỏm, như vậy người dân mới tin tưởng vào sự trở lại của thần tiên và thành tâm thành ý xây miếu bái thần, nhờ đó chúng thần cũng có được nhiều tín ngưỡng hơn. Nếu chỉ dựa vào việc mỗi ngày Bạch Dạ sử dụng chút pháp khí, không biết cần mấy ngàn năm mới có thể khiến tất cả thần tiên sống lại. Và đây là những gì xảy ra sau đó.
Các tu sĩ bên ngoài kết giới cầm những tờ giấy có ghi tên miếu thần, ai cũng ngẩn cả người: “Xây miếu bái thần sao?”
Chẳng phải Bạch Dạ là yêu ma à? Tại sao lại bảo bọn họ xây miếu bái thần?
Chẳng lẽ bọn họ đã trách oan Bạch Dạ với Hạ gia sao?
Vô Phóng lập tức truyền âm cho người của Khuất gia, bảo bọn hắn ra mặt ngăn cản chuyện này.
sốt ruột kêu lên: “Bạch Dạ là yêu ma, mọi người đừng nghe lời hắn. Chắc chắn hắn có âm mưu gì đó.”
Có người nghi hoặc lên tiếng: “Xây miếu bái thần thì có thể có âm mưu gì?”
Nếu như thật sự chọc giận đến thần tiên, xây miếu bái thần là việc nên làm mới phải.
Người nhà họ Khuất: “……”
Lúc này, có người kêu lên: “Mọi người nghe ta nói, vừa nãy ta thành tâm thành ý bái thần, ngay sau đó lập tức cảm nhận được hô hấp trở nên thuận lợi hơn, pháp lực cũng được khôi phục. Mọi người có thể thử xem sao. Nhớ đấy, nhất định phải thành tâm thành ý.”
Mọi người vừa nghe thấy thế, không quan tâm là thật hay giả mà lập tức rời khỏi Hạ Viên.
Người nhà họ Khuất nôn nóng kêu lên: “Gạt người đấy, bái thần sao có thể giải quyết vấn đề được.”
Có người phản bác lại: “Bái thần cũng chẳng tiêu tốn hết bao nhiêu thời gian, nói không chừng thật sự có tác dụng khiến các vị thần nguôi giận. Nếu như không được, chúng ta lại đến tìm đám người Bạch Dạ.”
“Trở về đi, các ngươi mau về đây.” Người nhà họ Khuất có kêu gào thế nào cũng không khiến mọi người dừng bước. Bọn hắn vội vàng nhìn về phía đám người Vô Tàng đang ẩn nấp, sau đó dùng truyền âm hỏi: “Các tiền bối Thập Phương Đình, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Vô Dã nấp trong bóng tối dùng truyền âm hỏi Vô Tàng: “Lão đại, bọn họ đều đi bái thần cả rồi, chúng ta có cần phá hỏng các ngôi miếu không?”
Thần trượng trong tay Vô Tàng đột nhiên rung lắc.
Vô Tàng cảm nhận được thần trượng trong nhẫn không gian đang cử động, hắn lập tức nhăn mày.
Vô Sương thấy sắc mặt hắn có gì đó không ổn nên dùng truyền âm hỏi: “Lão đại sao vậy?”
Vô Tàng sầm mặt nói: “Thần trượng cảm nhận được chúng ta có ý đồ tạo phản.”
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Vô Sương nghi hoặc: “Lúc chúng ta nói chuyện với nhau, nó đang ở trong nhẫn không gian mà. Hơn nữa chúng ta còn dùng truyền âm để nói chuyện, sao nó biết được chúng ta muốn làm gì?”
Trong lòng Vô Tàng thấy bất an: “Trước kia chúng ta chỉ không muốn trở lại thiên đình và sống cuộc sống của chính mình, nhưng gần đây tham vọng đối phó với thần tiên của chúng ta càng lúc càng rõ rệt, rõ đến mức thần trượng ở trong nhẫn không gian cũng có thể cảm giác được. Vừa rồi khi Vô Dã nói muốn hủy hoại miếu thần, nó đột nhiên trở nên rung lắc, giống như đang kháng nghị vậy.”
Vô Dã: “……”
Đám thần vệ: “……”
Vô Sương có chút lo lắng: “Nếu chúng ta đối nghịch với thần tiên, có phải nó sẽ giúp đám người Bạch Dạ không?”
Vô Tàng không dám khẳng định điều gì.
Vô Dã hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ không hành động gì cả? Như vậy chẳng phải tất cả công sức lúc trước của chúng ta sẽ tan thành mây khói sao? Còn có Vô Môn nữa, phải làm gì đây? Chỉ có thể nhìn hắn bị Bạch Dạ bắt nhốt à?”
Vô Phóng trầm giọng nói: “Nếu chúng ta dừng lại thế này, Bạch Dạ sẽ chiếm thế thượng lưu, những ngày tháng sau này sẽ rất khổ sở.”
Vô Hạp gật đầu: “Vô Phóng nói đúng.”
Vô Sương trầm tư một lát rồi quay sang nói với Vô Tàng: “Nếu như đã đến bước đường này rồi thì phải dứt khoát xem có làm hay không, đã làm thì phải làm đến cùng. Dỡ bỏ miếu thần, không cho mọi người cung phụng, như vậy thần tiên sẽ không sống lại, chúng ta sẽ không bị thần vương xử phạt.”
Trước kia Vô Sương là người tương đối cẩn thận trong công việc, làm gì cũng lo trước lo sau, đây là lần đầu tiên hạ quyết tâm lớn như vậy. Điều này khiến Vô Tàng không nhịn được liếc nhìn ả một cái. Không nhìn thì thôi, nhưng nhìn rồi lại khiến người ta sợ hãi đến mức nhảy dựng lên: “Vô Sương, ngươi……”
Vô Sương vốn dĩ được bao bọc bởi một vầng hào quang để bảo vệ cơ thể, giờ phút này cả người lại ngập trong ma khí, hai mắt đỏ rực mang theo vài phần tà khí. Rõ ràng ả đã rơi vào ma đạo.
Đám người Vô Dã nhìn về phía Vô Sương, cũng bị hơi thở trên người ả dọa sợ: “Vô Sương, ngươi nhập ma rồi.”
Vô Sương ngẩn ra, nhanh chóng lấy gương đồng ả dùng để trang điểm hàng ngày ra soi, trong gương không còn là một vị thần lạnh nhạt thanh cao nữa, hiện tại ả đã trở thành Ma tộc.
Vô Sương giơ tay lên sờ khuôn mặt của mình. Trước kia thứ ả ghét nhất chính là yêu ma, nhìn thấy con nào là Gi*t con đó, không ngờ rằng có một ngày chính mình lại nhập ma: “Hoá ra đối nghịch với thần tiên sẽ nhập ma sao?”
Đám thần vệ: “……”
Vô Sương rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Nếu đã nhập ma rồi thì không cần phải kiêng kỵ nhiều điều nữa. Vả lại chúng ta không muốn thần tiên quay về, sớm hay muộn cũng sẽ nhập ma thôi.”
Vô Dã lấy lại tinh thần, gật đầu nói: “Vô Sương nói đúng. Chúng ta không muốn trở về Thiên Đình, cũng nên chuẩn bị để nhập ma thôi.”
Vô Tàng quan sát Vô Sương đã nhập ma. Hắn hơi nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh đã mở ra, sau đó hạ quyết tâm nói: “Cứ làm theo lời Vô Sương đi, phá huỷ tất cả miếu thần.”
Sau khi hắn nói hết câu, tiên khí trên người cũng dần dần thay thế bằng ma khí đáng sợ.