Màn đêm buông xuống.
Cửa phòng ngủ của Thạch Mặc nhẹ nhàng bị đẩy ra, một đạo bóng dáng nhẹ nhàng tiến vào, cuối cùng đứng trước giường của Thạch Mặc.
Aiz, vài ngày không thấy hắn, thật có chút nhớ nhung, vừa nghe Lưu Khê báo cáo, nghe nói hôm nay Trọng Minh Thu vốn luôn ôn hòa có đến tìm hắn, hơn nữa Trọng Minh Thu còn nói một chút lời khó nghe, nàng cũng có chút đứng ngồi không yên.
Kỳ thật, thời điểm còn chưa lấy Trọng Minh Thu, nàng chỉ biết Trọng Minh Thu là một công tử được nuông chiều một chút, bất quá người nam nhân được nuông chiều này trước mặt nữ nhân là nàng đây lúc nào cũng rất nghe lời, cho nên, nàng liền cũng không để trong lòng, lại không nghĩ tới hắn lại ở sau lưng mình đi gặp Thạch mặc.
Thạch mặc sẽ nghĩ thế nào đây, có tức giận không? Hắn sẽ a, Trọng Minh Thu nói nhiều lời khó nghe như vậy, chỉ là, hắn thế nhưng lại không rống to với người đã đối xử với mình như vậy, mà chỉ trầm mặc xoay người, nó thật khác với những gì nàng đã tưởng tượng.
Tay Mị Ngạn Nhi nhịn không được chậm rãi tới gần Thạch Mặc, cuối cùng rơi trên mặt Thạch Mặc, vuốt ve lông mày đôi mắt của hắn.
Đúng là một nam nhân làm cho người khác cảm thấy đau lòng mà, lúc trước nếu hắn không rời đi, nàng tựa hồ cũng sẽ không biết rằng hắn quan trọng với mình như thế nào, nhưng mà, trải qua quãng thời gian khó khăn như vậy, về sau lại bắt buộc chính mình quên nó đi, nhưng ở chỗ sâu dưới đáy lòng cuối cùng vẫn một mực đau nhức, chỉ là đau đớn này về sau dần ૮ɦếƭ lặng mà thôi…
Đây là nam nhân đầu tiên mà mình có tình cảm, cũng là nam nhân duy nhất mà trong lòng nàng yêu thương, thời gian cùng khoảng cách càng làm cho nàng cảm nhận rõ được tình cảm của mình, hai người trong lúc đó dường như đã tồn tại một ngăn cách không rõ ràng.
Hiện tại nàng cũng có chút do dự, phẫn nộ của hắn, thương thế của hắn làm cho tâm của nàng cũng không dám tiếp cận hắn, nhưng lại muốn tu bổ đi vết rách giữa hai người, nhưng vẫn như cũ thật không dám dựa vào quá thân cận, chỉ là một cử động truy cầu nịnh nọt, cũng giống như hành vi rình coi giống hiện tại.
Aiz, mình thật sự rất không dễ dàng a, từ nhỏ đến lớn nàng có bao giờ như vậy đâu nha, nhất là khi đối mặt với Thạch Mặc, rõ ràng là mình cũng rất tức giận, cũng rất phẫn nộ, nhưng cũng vì việc của hài tử mà cảm thấy chột dạ áy náy, khiến cho trong lòng lúc này lại trở nên phức tạp đến cực điểm, mà Thạch Mặc cũng quả là không nể tình, lại hết lần này đến lần khác đem chuyện mà nàng muốn buông xuôi đặt ở dưới ánh mặt trời, làm cho nàng ngay cả cơ hội trốn tránh cũng không có.
Tên nam nhân ngốc nghếch này, nếu như là người khác thì nhất định sẽ mang ơn nịnh nọt mình a, lại như thế làm mình trở nên có chút mất tự nhiên.
Nhưng mà, cho dù có nhiều vấn đề hơn nữa, thì cũng không có vấn đề gì, chỉ cần hắn còn ở bên cạnh mình, nàng nhất định liền có biện pháp để cải thiện lại quan hệ giữa hai người…
Mị Ngạn Nhi vừa nghĩ, tay ở trên mặt Thạch Mặc cũng bắt đầu động, động tác rất nhẹ, như là sợ đánh thức Thạch Mặc, nhưng động tác cũng càng lúc càng quá phận, rõ ràng là đang có xu thế trượt xuống dưới…
Aiz, coi như Thạch Mặc đã trở lại giống như trước kia, chính mình rõ ràng là đang tức muốn ૮ɦếƭ, nhưng thân thể lại vẫn như cũ nổi lên hứng thú, huống chi lại là thời điểm đêm dài người vắng… Muốn… Rất muốn… Mị Ngạn Nhi nuốt nuốt nước miếng không tồn tại, cố gắng khống chế bàn tay không tìm kiếm ở dưới nữa…
Trong mắt Mị Ngạn Nhi có Dụς ∀ọηg, nhưng tay lại ngừng lại, sau đó dừng lại khoảng vài giây, sau đó chậm rãi thu trở lại.
Sắc mặt Mị Ngạn Nhi trở nên có chút quái dị, cũng không biết là khó coi hay xấu hổ, nàng đứng trước giường nhìn Thạch Mặc một hồi, miệng giật giật nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ là có chút bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời khỏi gian phòng của Thạch Mặc.
…
Mà người nằm ở trên giường nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ, mắt cũng mở ra.
Không biết nàng đến đây từ lúc nào, thời điểm khi hắn cảm giác có một bàn tay đang vuốt ve trên mặt mình, có chút mát mẻ cũng có chút ôn nhu, mang theo một mùi hương chỉ mỗi nàng mới có.
Khi đó, thân thể của hắn đều có chút cứng ngắc lại, nhưng không mở to mắt ra, bởi vì, hắn không biết nên đối xử với nàng như thế nào.
Đối với nàng, hắn chỉ có chút ai oán, nhưng nửa tháng nay, việc cố ý nịnh nọt đối với hắn kia rõ ràng cũng dần có xu hướng biến mất, không phải mình mềm lòng, mà là không phải rất oán hận… Hắn yêu nàng a, sao có thể thực sự oán hận nàng chứ, cho dù có oán hận nhiều hơn nữa, so với yêu thương cũng không coi là cái gì…
Nhưng mà, hắn vẫn bất an như trước, mâu thuẫn như trước, vẫn như trước không biết làm sao, không biết nên đối mặt với nàng như thế nào, càng không biết làm như thế nào trước sự sủng ái cùng nịnh nọt của nàng…
Nàng là thật lòng sao? Mình có thể không oán giận, nhưng nàng có thể tha thứ cho hành vi mất tích cùng phản bội của mình hay sao? Hắn không biết, thật không biết, hắn rất đần, đoán không được tâm tư của người khác, nhất là nữ nhân có chút hay thay đổi này, cao quý như nàng lại có thể vâng lời lùi bước trước mặt hắn, nàng hay thay đổi cùng tà mị làm cho hắn bất an, sự hiện hữu của nàng đối với hắn chính là một sự lựa chọn mâu thuẫn khiến hắn không biết nên lựa chọn như thế nào…
Hơn nữa, nàng còn có một vương phi xinh đẹp như vậy, còn có một thị thi*p ôn nhu ưu nhã như vậy, thậm chí, nàng nghĩ muốn có một nam nhân như thế nào thì cũng đều có cả, mà tính toán trên người mình… Hắn tự ti, từ khi biết được Mị Ngạn Nhi cho đến hiện tại thì vẫn tự ti, từ lúc biết rõ được thân phận của nàng, làm cho tâm lý của hắn cứ luôn tồn tại một vướng mắc, mà cũng là một vấn đề làm cho hắn cảm thấy phức tạp…
Nếu như mình có một thân phận để xứng đôi với nàng, hoặc chính mình xinh đẹp một chút đáng yêu một chút, có lẽ lúc trước hắn sẽ không rời đi a, tuy rõ ràng là vì hài tử mới rời đi, nhưng trong lòng, tại trong một góc âm u lại tồn tại một cảm giác không phải là vì chính mình, sợ hãi và lo lắng của hắn làm cho cuộc sống hằng ngày của hắn trở nên khó có thể bình an, làm cho hắn không bỏ xuống được cũng cầm không được, làm cho hắn cũng khinh bỉ chính mình, mà chỉ khi rời đi mới có thể thoát được cái tình huống ấy, ít ra thì hắn cũng nghĩ như vậy, lại không không tới, sau khi rời đi lại trở nên càng thêm thống khổ, loại tư vị tưởng niệm này, làm cho Dụς ∀ọηg của người ta cũng trở nên dần phai nhạt…