Bốn canh giờ qua đi, sắc trời đã tối xuống, Mị Ngạn Nhi sắc mặt âm trầm dùng xong bữa tối, ngồi ở bên cạnh, bàn tay phải như hữu ý vô tình gõ xuống bàn.
" Mộng nhi, hắn còn đang chờ ở ngoài không ? " Nhẫn nhịn nguyên một buổi chiều, nàng tiếp tục hỏi.
" Dạ,Thạch công tử vẫn còn đang chờ ở bên ngoài, bất quá tình huống cũng không tốt lắm, bộ dạng hắn trong tay ôm hài tử xem chừng bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu. " Nghe thấy chủ tử tiếp tục hỏi, Mộng Nhi tranh thủ mà đem tình hình hiện tại hồi báo đến, hắn mới vừa rồi cũng vừa nhìn qua một chút, bộ dáng có thể té xỉu bất cứ lúc nào khiến người khác không khỏi lo lắng.
" … " Mị Ngạn Nhi không nói chuyện, nhưng lại đứng lên, hướng đến tiền viện đi đến.
…
Từ rất xa, Mị Ngạn Nhi đã nhìn thấy một bóng dáng đang đứng dưới tàng cây, vẫn như cũ thẳng tắp nhưng lại che giấu không được trong đó vẻ mệt mỏi, hắn thỉnh thoảng chuyển tay ôm lấy hài tử, cũng không đặt bé xuống địa phương nào khác.
Mị Ngạn Nhi cũng không lập tức đi qua, chỉ là đứng xa xa nhìn bóng dáng mà nàng đã hai năm không gặp, có lẽ không phải rất nhớ, nhưng vẫn như cũ thỉnh thoảng nhớ tới, phẫn nộ, thương tâm, thất lạc, bất đất dĩ.
Mị Ngạn Nhi lại lần nữa nhớ tới cảnh tượng khi nàng gặp được Thạch Mặc, có lẽ là trên đường gặp thoáng qua, đôi bên trợ giúp lẫn nhau tại một địa phương nào đó không biết tên, nhưng lại không nghĩ tới nam nhân này sẽ lại lần nữa trở về gặp nàng, nhưng hắn trở về cũng không phải là vì nàng, mà lại là vì hài tử không rõ nguồn gốc mà hắn ôm trong tay kia !
Nghĩ đến đây, Mị Ngạn Nhi lại một hồi phẫn nộ !
" Mộng nhi, dẫn hắn tới đại sảnh, bổn vương tại đó gặp hắn ! " Mị Ngạn Nhi nói xong cũng xoay người đi tới đại sảnh.
" Dạ ! "
…
Tâm tình Mị Ngạn Nhi hiện tại tựa như ba đào sóng lớn*, nhưng trên gương mặt chỉ thể hiện sự âm trầm bình tĩnh, nàng lẳng lặng ngồi ở ghế chủ vị, đợi Thạch Mặc xuất hiện.
Cước bộ nam nhân có chút trầm trọng, sắc mặt có chút khó coi, đứng trước mặt Mị Ngạn Nhi có chút luống cuống, lại như cũ quật cường không chịu cúi đầu.
Mị Ngạn Nhi cũng không nói chuyện, chỉ là lạnh lùng nhìn Thạch Mặc, dùng một mục quang quan sát kỹ lưỡng.
Thạch Mặc bị xoi mói có chút không thoải mái, nhưng lại không cách nào né tránh, chỉ có thể ổn ổn tâm thần.
" Vương gia… " Dù trong đầu có đầy ắp thiên ngôn vạn ngữ nhưng hắn như cũ vẫn không có cách nào nói ra khỏi miệng được a, lo lắng bức thiết cùng sợ hãi nhìn nàng rồi trong sát na lại hóa thành tưởng niệm tràn đầy…
Hai năm rồi, hắn nhớ nàng suốt hai năm rồi, phẫn nộ lúc trước sớm đã bị tưởng niệm thay thế, dù cho đã ra đi ở nơi rất xa nơi này, nhưng vẫn không giữ được lòng mình mà yêu nàng càng thêm say đắm.
" … " Nghe được Thạch mặc gọi mình, trong lòng Mị Ngạn Nhi chợt run lên, nhưng vẫn như cũ mặt lạnh không mở miệng nói chuyện, bất giác, không khí trong đại sảnh trở nên có chút xấu hổ.
Không nhận được câu trả lời, Thạch Mặc bối rối cúi đầu xuống, hắn cũng chưa từng nghĩ rằng mình đối với nữ nhân này có ý nghĩa gì, hắn trở về cũng là vì nơi này là nơi nương tựa cuối cùng, không đến cuối cùng hắn cũng không nguyện ý nói ra, bởi vì việc đó đại biểu hắn cùng hài tử sẽ phải chia lìa.
Lúc trước đã lựa chọn rời đi, hắn cũng không cho rằng nữ nhân này sẽ tha thứ cho hành vi phản bội của mình, chỉ là lạnh lùng như vậy, như cũ làm cho hắn có chút không tiếp thu được.
Cứ thế dây dưa, Thạch Mặc quỳ trên mặt đất, dùng thanh âm cực kỳ trầm thấp nói ra : " Vương gia, cầu người, cứu hài tử của ta, chỉ cần người nguyện ý cứu nó, cho dù cho ta ૮ɦếƭ ta cũng nguyện ý. "
Nếu như cái ૮ɦếƭ của hắn có thể dẹp đi lửa giận của nàng, vậy hắn liền ૮ɦếƭ a, dù sao thì không có nàng ở trong cuộc sống của hắn, hắn dù sống cũng cảm thấy rất khó chịu, nếu như không phải có hài từ, hắn có lẽ cũng không kiên cường sống đến tận bây giờ a.
" hai năm trước ngươi không nói lời nào mà đã rời khỏi bổn vương, ngươi biết cảm giác của ta lúc đó như thế nào không ? " tiết tấu rất thong thả, mang theo tia vô cùng áp bách từ trong miệng Mị Ngạn Nhi truyền ra.
Toàn thân Thạch Mặc quỳ trên mặt đất khẽ run rẩy, đầu cúi xuống lộ ra tia một tia tiếu dung sầu thảm, quả nhiên là thế, nàng vẫn nhớ rõ chuyện năm đó, đúng vậy a, nàng như thế nào lại có thể quên được, chỉ là hắn không thể không kiên trì rời đi, cho dù hiện tại cho hắn chọn lại lần nữa, hắn cũng không hối hận với lựa chọn lúc trước, nếu như hắn không rời đi thì hắn nhất định sẽ hận nữ nhân này, bởi vì nàng lại muốn xóa sạch hài tử của bọn họ !
Mỗi lần tưởng niệm đến nàng hắn lại không khỏi nghĩ đến sự kiện kia, lòng liền đau như cắt, đây cũng là nguyên nhân mà hắn không muốn quay lại gặp nàng, chỉ là hài tử tự nhiên tim lại đập nhanh như thế, làm cho hắn lại có một lý do khác để trở về nơi này.
" …Vương gia, chuyện đã trải qua, đối với người có lẽ sẽ còn trọng yếu, nhưng đối với ta mà nói thì lại không phải thế, nhưng nếu người có thể nguyện ý cứu hài tử của ta… thì lỗi lầm chính là do ta sai, chỉ cần người nguyện ý cứu sống hài tử, ta cái gì cũng nguyện ý làm. "
Lần này hắn trở về, sẽ không còn trốn tránh nữa, tại sau khi bước vào cửa Vương phủ, hắn trong lòng đã thông suốt, vô luận hắn xãy ra chuyện gì nhưng chỉ cần hài tử có thể sống sót thì như thế cũng đã quá đủ rồi, hắn sinh hắn ૮ɦếƭ, còn lại không quan trọng !
" Đối với ngươi lại không phải! Thạch Mặc, ý của ngươi là những việc xãy ra lúc trước ngươi căn bản không coi vào đâu đúng không, chỉ có ta… " Mị Ngạn Nhi muốn nói " Chỉ có ta một người ngây ngốc vẫn đắm chìm sao ? " Nhưng câu nói ấy cũng không nói ra khỏi miệng, nàng không dư sức đâu mà nói ra !
Thạch Mặc nghe lời nàng nói… Mị Ngạn Nhi trong lúc đó liền cảm thấy nàng bị nhục nhã, cảm tình của nàng chính là gửi không đúng người, không nói tiếng nào liền rời đi, một lần trở lại liền mang theo một hài tử, còn nói chuyện trước kia hắn không coi vào đâu, chỉ có một mình nàng bận tâm, những việc này còn chưa đủ nhục nhã sao ?
" Hảo, rất tốt, Thạch Mặc, ngươi không phải có việc muốn cầu ta sao ? Ngươi không phải muốn cứu hài tử này sao ? Không thành vấn đề, ta đáp ứng, nhưng ngươi cũng phải trả một cái giá thật lớn ! "
Không chỉ lấy việc cứu lấy hài tử mà đoạt một cái giá thật lớn, nàng còn muốn hắn phải thua nàng một cái giá thật lớn !
Trong giọng nói của Mị Ngạn Nhi rất lạnh lùng, Thạch Mặc nghe được liền toàn thân run lên, nhưng vẫn khó nén được kinh hỉ, nàng đáp ứng cứu hài từ, như vậy hắn cũng không cần phải nói bí mật kia ra, hài tử cũng không phải rời xa hắn… "
" Mẫu thân hài tử là ai ? " Mị Ngạn Nhi đột nhiên hỏi một câu.
" …đã qua đời. " (mm : phụtttt…) Thạch Mặc sững sờ, theo phản xạ nói ra lời nói mà hắn hay nói với người khác.
Mị Ngạn nhi nhíu mày, nghĩ như vậy cũng tốt.
(mm cười đểu)
" hài tử có thể cứu, chỉ cần ngươi đáp ứng hai điều kiện của ta ! "
" Hảo ! " Thạch Mặc liền điều kiện cũng không thèm nghe mà đáp ứng ngay lập tức, chỉ cần có thể cứu hài tử, hắn việc gì cũng có thể làm !
" Từ nay về sau, ngươi bán mình tiến vào Vương phủ làm nô tài, đây là điều thứ nhất. " Mị Ngạn Nhi nói xong liền dừng lại một chút, nhìn thoáng qua biểu cảm của Thạch Mặc.
Thạch Mặc không do dự nhẹ gật đầu, điều kiện như thế hắn căn bản cũng không coi vào đâu, thậm chí còn làm cho hắn cảm thấy hưng phấn.
" Thứ hai, từ nay về sau không có sự cho phép của bổn vương, ngươi không được gặp mặt hài tử này ! " Nói xong, ngón tay Mị Ngạn Nhi chỉ vào hài tử nằm trong иgự¢ Thạch Mặc…
Sắc mặt Thạch Mặc trở nên tái nhợt, thật không ngờ điều kiện thứ hai của Mị Ngạn Nhi lại là cái này…
" Vương gia, hài tử còn nhỏ, bé không thể không có phụ thân, ngài… " Thạch Mặc giãy dụa, hài tử là hết thảy của hắn, hắn sẽ không để cho bé rời khỏi hắn.
" hừ, ngươi không đáp ứng thì hiện tại có thể lăn đi, bổn vương không có nhiều thời gian để cùng ngươi lãng phí.
Nàng không tin Thạch Mặc có thể tìm người nào khác ngoại trừ nàng giúp hắn !