Sau khi Mị Ngạn Nhi rời khỏi phòng của Thạch Mặc, trong phòng chỉ còn lại Thạch Mặc một người, hắn đi tới bên giường, lẳng lặng nằm xuống.
Người mặc dù buông thả, nhưng đầu óc như cũ rất loạn, nhất thời không bắt được cái đầu mối, chỉ cảm thấy trong nội tâm loạn loạn không an tĩnh được, vừa cùng cái này không khí yên tĩnh hình thành đối lập.
Nên làm cái gì bây giờ? Lại bây giờ phải làm cái gì bây giờ? Kỳ thật, giống như chuyện tình cái gì nên quyết định cái gì không nên quyết định, hắn tựa hồ có phần thừa nhận rồi, ở nơi này, cùng nữ nhân kia ở cùng một chỗ, chỉ là, trước là, trước kia hết thảy coi như không có phát sinh qua ư, khi đó đủ loại tâm tình, sau đó ủy khuất cùng oán hận, đều cứ như vậy đem quá khứ quên đi ư?
Chính là, không thông qua thì lại thế nào, chẳng lẽ còn muốn so đo những thứ gì, không chỉ nói ra làm nàng không tin, chính bản thân cũng không tin xãy ra một chuyện như thế.
Nếu như vậy, từ nay về sau thật có thể ở lại đây, cùng nữ nhân này bên người tựu ở tại chỗ này, không có danh phận cũng không trọng yếu, ai bảo nàng không chỉ đoạt người của hắn mà càng đoạt lấy lòng của hắn.
…
Sau đó mấy ngày, thời gian đơn giản trôi qua, Thạch Mặc cơ hồ rất ít khi ra khỏi phòng, chỉ là ở trong phòng làm một sự tình, nhàm chán nhưng cũng bình tĩnh, bất quá dù không ra khỏi phòng thì hắn vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, tỷ như hai nam nhân ngày ấy lúc mới nhìn qua có thân phận gì, bất quá hiện tại cũng ít đi một cái, chỉ còn lại có vị kia gọi là Âm Trữ công tử.
Nghĩ đến Âm Trữ, thần sắc Thạch mặc không khỏi có chút ảm đạm, cái kia tuy chỉ hoảng hốt nhìn thoáng qua nhưng hắn cũng có thể xác định đối phương tuyệt đối là một nam nhân mà mình không thể sánh bằng, không phải hắn tự ti, mà là hắn biết tự mình hiểu lấy.
Người nam nhân kia ưu nhã cao quý, nghe Huyễn nhi nói hắn còn có một gia thế khó lường, bản thân cũng là có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, làm cho hắn chỉ là nghe thôi mà cũng tựu mặc cảm tự ti.
Hắn có đôi khi thật hội hoài nghi, Mị Ngạn nhi rốt cuộc yêu mến chính mình cái gì, hắn trưởng thành không xinh đẹp cũng không ôn nhu, thậm chí cả chữ viết cũng không biết, cũng không cần nói cái gì mà thiên văn địa lý rồi, nếu quả thật có nguyên nhân mà hắn nghĩ ra được, thì chính là cái kia trong lời nói của lão thần tiên, bất quá, vậy đối với người khác có lẽ còn có chút lực hấp dẫn, chính là đối với Mị Ngạn Nhi tiểu vương gia căn bản là không có khả năng tính toán, hắn cũng sẽ không tự nhận mình thật sự có thể đem đến cho người khác cái gì.
Mà trong lúc Thạch Mặc còn đang mê man suy nghĩ thì cũng đã trôi qua được ba ngày, Mị Ngạn Nhi kể từ khi cùng Thạch Mặc qua đêm, thì ba ngày liên tiếp sau đó đều ngủ ở phòng Âm Trữ.
…
Ở buổi chiều ngày thứ tư, Mị Ngạn Nhi hiện tại xuất hiện trước mặt Thạch Mặc.
“Đang làm cái gì?” Mị Ngạn Nhi theo cửa ra vào đi tới thì chứng kiến Thạch Mặc ngồi ở cái bàn bên cạnh đang nghiêm túc thêu cái gì đó.
“Thêu giày hoa.” Thạch Mặc ngẩng đầu cười cười, có chút ngại ngùng, mặt đen của hắn nổi lên hồng sắc.
Mị Ngạn Nhi nhìn sắc mặt Thạch Mặc như thế, tâm tư vừa chuyển liền nghĩ tới nguyên do, mang theo cười tà hỏi: “Cấp cho ta?”
“Ân.” Thạch Mặc nhẹ gật đầu, có chút không ý tứ lắm, hắn sống ở đây cái gì cũng không thiếu, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy có chút nhàm chán, đành phải làm chút ít tú công* để Gi*t thời gian, nghĩ đi nghĩ lại vẫn kêu Huyễn nhi tìm giày của nàng, mình ở trên mặt giày thêu chút ít bông hoa.
*tú công: tay nghề thêu thùa.
Cũng không biết nàng có thích không…
“… Cảm ơn.” Mị Ngạn Nhi cảm thấy mình vốn là tâm tình không tệ liền cũng thành tốt hơn, hiếu kỳ cầm lấy một chiếc hài còn lại đã thêu xong, cẩn thận nhìn lên liền thấy Thạch Mặc thêu tiểu hoa thanh nhã lạnh nhạt, thật là xinh đẹp,
Ánh mắt tán thưởng không có keo kiệt nhìn hướng Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi cúi đầu tại trên môi Thạch Mặc hôn xuống.
“Đây là ban thưởng, ta rất thích nó.” Mị Ngạn Nhi vừa cười vừa nói.
Thạch Mặc cúi đầu, sắc mặt càng thêm hồng nhuận.
“Mặc, đây là đưa cho ngươi, từ nay về sau, ngươi tựu chính thức trở thành người của ta.” Mị Ngạn Nhi vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy đưa cho Thạch Mặc.
Thạch Mặc có chút nghi hoặc tiếp nhận, mở ra xem xét, mới phát hiện mình không biết chữ, có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn Mị Ngạn Nhi…
“Thích không?” Mị Ngạn nhi không hiểu hỏi.
“Vương, vương gia, ta, ta không biết chữ…” Thời điểm trước kia tại hắn không biết thân phận của nàng nên chỉ gọi là Mị Nhi, nhưng là bây giờ nghe mọi người không phải gọi nàng là chủ tử thì cũng gọi nàng là tiểu vương gia, hắn cũng chủ động sửa lại cách gọi, tuy cảm giác rất không thoải mái, nhưng đây chính là chênh lệch, hắn cùng với Mị Ngạn Nhi không thể giống như trước đây…
Mị Ngạn Nhi nghe thấy xưng hô của Thạch Mặc chỉ là có chút cau mày lại, cũng không có nói thêm cái gì.
“Đây là từ thư, ngươi cùng nữ nhân Đặng Phúc kia bái đường, không có từ thư thì trong lời nói của ngươi trên danh nghĩa vẫn còn cùng nàng ấy là vợ chồng, mà ngươi có cái này thì ngươi bây giờ cũng chỉ thuộc về ta.”
Hai ngày này nàng chính là vội vàng làm sự kiện này, nữ nhân gọi là Đặng Phúc kia cũng dám ngấp nghé nam nhân của nàng, coi như là không cho nàng tử thì cũng không thể khiến nàng sống hảo!
“…” Thạch Mặc không biết mình nên nói cái gì, chỉ là có cảm giác không sai tư vị…