“…Thạch Mặc, ngươi đừng như vậy, ta là thật sự thật thích ngươi.” Mị Ngạn Nhi cũng trầm mặc một hồi, đối với chân tình của Thạch Mặc mà nói ra.
Người nam nhân này làm nàng cảm giác rất thoải mái, cá tính của hắn cũng làm nàng rất kinh ngạc, làm nàng nhân tính vốn âm u xảo trá không ngờ cũng gặp được lương thiện cùng thuần thiết, hơn nữa kiên định của hắn cũng làm cho nàng bội phục, chính là ngẫu nhiên chất phác một ít, đây cũng là nguyên nhân nơi ở hiện tại, ai bảo bên cạnh nàng cũng chưa từng gặp qua một nam nhân như Thạch Mặc chứ.
Về tâm tính chơi đùa của nàng cũng không phải là do Thạch Mặc, mà vì tính nàng xưa nay vốn đã thế, đối với cuộc đời này, nàng cảm thấy nó như một cuộc chơi, hơn nữa cũng chẳng thấy có gì không đúng.
Chỉ là… thái độ này của nàng tựa hồ có chút xúc phạm với người nam nhân này…
Nghe được lời Mị Ngạn Nhi nói, Thạch Mặc mặt biến đỏ, lúng ta lúng túng không biết nói cái gì, tuy không biết lời đối phương có bao nhiêu phần là thật, nhưng nghe người mình thích nói yêu mến chính mình, hắn cũng không khỏi mặt đỏ, trống иgự¢ tim đập, có chút không khống chế nổi cảm xúc.
“Ngươi cũng là yêu thích ta a? Mị Ngạn Nhi hỏi tiếp, thân thể cũng hướng lại gần hắn chút ít, tay can đảm đặt lên tay Thạch Mặc.
Nàng cũng rõ ràng thái độ của nàng, cũng có vài phần kính trọng người nam nhân Thạch Mặc này, nhưng như thế không có nghĩa là nàng sẽ từ bỏ, nàng đối với nam nhân này đã có hảo cảm tựu tuyệt đối sẽ không mất đi hứng thú lựa chọn buông tha, nàng có thể đổi lại phương thức, làm cho cho Thạch Mặc tiếp nhận nàng, tin tưởng nàng.
Mị Ngạn Nhi biểu tình rất chân thành, thiếu một chút trước kia hương vị lỗ mãng.
Thạch Mặc do dự nhìn Mị Ngạn Nhi, mím môi mình thật chặt, nhưng cũng không có cự tuyệt Mị Ngạn Nhi tới gần.
Ánh mắt của nàng trở nên chân thành, khí tức của nàng cũng trở nên ôn hòa rồi, nhưng… con người sẽ thay đổi nhanh vậy sao ? Chỉ là… hắn rõ ràng là hoài nghi… là không tin… lại không nghĩ tới cự tuyệt… Trên người nàng tồn tại một loại ma lực, vô luận như thế nào biến hóa thì hắn cũng không muốn cự tuyệt… tay của nàng có chút mát, che ở trên tay mình làm cho hắn cảm thấy chấn động toàn thân.
" Tại sao không trả lời, hay là ngươi không thích ta, là ta tự mình đa tình ? Ngươi ghét bỏ ta không tiền không thế, còn dựa vào ngươi nuôi ta, đúng hay không ? " vừa nói Mị Ngạn Nhi còn ác ý véo véo tay Thạch Mặc.
" Không có… ta… ta không có… ta sao có thể không đáp ứng chứ, ta… ta cũng là… thích ngươi… " Hắn rốt cuộc cũng nói.
Giọng nói Thạch Mặc càng ngày càng nhỏ, thẳng sau khi nói xong hắn căn bản cũng không dám nhìn vào mặt Mị Ngạn Nhi, một nam nhân như thế cứ thế nói ra lời đó, đối tượng lại là một nữ nhân mới quen vài ngày, nàng có thể hay không sẽ thấy mình lỗ mãng a ?
" Ha ha a… Mặc, ta liền biết rõ, ngươi là yêu thích ta. " Mị Ngạn Nhi cười, con mắt dị thường sáng ngời, nàng tay trái đặt trên tay Thạch mặc, tay phải nhân cơ hội này vòng qua eo hắn.
Tựa đầu lên bả vai Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi cảm giác được khí tức nam tính nhàn nhạt trên người Thạch Mặc, vị xà phòng nhàn nhạt rất là dễ ngửi…
Mà Thạch Mặc thời điểm bị tay của Mị Ngạn Nhi vòng qua eo sắc mặt cũng trở nên khó coi, toàn thân hắn cứng ngắc, hô hấp dần dồn dập lên.
" Làm sao vậy ? " Mị Ngạn Nhi cũng cảm giác phản ứng của Thạch Mặc có chút không bình thường, cho là hắn thẹn thùng nhưng nhìn kỹ lại thì sắc mặt hắn có chút tái nhợt, không giống bộ dáng thẹn thùng chút nào.
" Đợi chút… thả ta ra. " giọng nói Thạch Mặc run rẩy nói, hắn trong lòng vẫn là không vượt qua được chướng ngại trong nội tâm, nữ nhân kia… cái đêm kia… cũng là hình ảnh mà hắn vô pháp vĩnh viễn khó quên…
Kỳ thật, nàng có phải thực tâm hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là hắn không xứng với nhiệt tình của người khác, hắn…
Thạch Mặc sôi trào muốn khóc, dù cho đêm đó phát sinh chuyện như vậy, hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhưng tại ngay thời ngay thời điểm hắn đối mặt với hạnh phúc thì cũng chính giây phút đó hạnh phúc của hắn cũng không cánh mà bay biến mất rồi, hắn muốn khóc… nhưng hắn vẫn khóc không được.
Mị Ngạn Nhi bị giọng nói run rẩy của Thạch Mặc làm cho hù ૮ɦếƭ rồi, nàng thả vòng tay Thạch Mặc ra, nhìn kỹ Thạch mặc, ᴆụng chạm của nàng làm cho người ta chán ghét sao ? hắn không phải vừa nói thích nàng ư, vì sao lại kháng cự ? Hay là… hắn cũng lừa gạt lại nàng ?
Nghĩ tới đây Mị Ngạn Nhi có chút tức giận rồi, tính tình nàng cũng không phải là rất tốt, hơn nữa nàng ghét nhất chính là chuyện tình lừa gạt cùng phản bội !
" Ngươi rốt cuộc làm sao vậy ? " Đè nén của mình không vui, thanh âm coi như ôn hòa hỏi.
" Ta… chúng ta… Mị Nhi… ngươi hay là bỏ qua ta đi… chúng ta không thích hợp. " Cắn răng một cái, Thạch Mặc nói xong lời cự tuyệt liền xoay người trở về trong phòng.
Mị Ngạn Nhi tùy ý hắn rời đi, chỉ là sắc mặt khó coi đứng tại một chỗ.
Thạch Mặc rốt cuộc làm sao vậy, trước sau hai thái độ lại hơn xa nhau như thế…
…
Ngày thứ hai, ba người sáng sớm đã rời giường, đều tự chuẩn bị công việc của mình, vội vàng dùng qua điểm tâm rồi liền mở cửa tiệm, bắt đầu sinh ý.
Vài cái nữ nhân bắt đầu làm việc ghé đến mua vài cái bánh bao, sau đó chính là vài gia cảnh không sai đại nương, người nghèo thì làm sao có tiền mua bánh bao chứ.
Mị Ngạn Nhi lạnh nhạt ngồi chỗ bán bánh bao, có khách thỉ đưa bánh đến, không có khách thì liền trầm mặc không nói, cứ qua mỗi đoạn thời gian thì Thạch Mặc sẽ bưng ra một nồi bánh khác để vào trong mâm, sau đó lại vội vàng trở về phòng bếp, cũng không cùng nhau nói chuyện, hai người lâm vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Kỳ thật nói chiến tranh lạnh cũng không chính xác, hắn chính là đang sa vào xấu hổ mà trầm mặc, dù sao chính Thạch Mặc cũng không cảm thấy như thế là đang chiến tranh lạnh.
Đến khi thời gian ăn cơm sớm đã rất lâu trôi qua, người tới nơi này cơ hồ cũng không còn ai, Thạch Mặc cũng không lấy thêm bánh bao đi ra, sắc mặt Mị Ngạn nhi cũng triệt để lạnh xuống.
Vừa lúc này, cách đó không xa có vài người vận trang phục quan sai đi tới… Mị Ngạn có chút nheo mắt lại, ánh mắt thẳng nhìn chầm chầm vài quan sai đang tới gần…