Đường xuống núi quanh co gập ghềnh, trong иgự¢ còn ôm theo một đứa bé chưa biết đi.
Nếu đây chỉ là một đồ vật bọn họ để lại cho cô thì không sao, dù có to thì cũng không ngọ nguậy gì được, nhưng đứa bé Ôn Đường này thì khác, khát nước liền la làng, đói bụng liền khóc toáng, khó chịu cũng mở to miệng nhỏ khoe hai cái răng cửa ra mà kêu la um sùm.
Thằng nhóc này!
Tiểu Kỷ giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn ném nó vào trong núi luôn, thế là lỗ tai được yên ổn.
Thật sự rất muốn a… Cô khóc ròng, nhắm mắt lại, nhẫn tâm nhét đầu ngón tay mình vào miệng đứa bé, coi như là ภú๓ שú cao su đi.
“Không cho khóc!”, cô trợn mắt nhìn nó.
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, Diệp Ôn Đường vốn đang giương nanh múa vuốt cắn ngón tay Tiểu Kỷ, bị cô hung dữ la một câu, đột nhiên không cắn nữa, chỉ chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu, nhìn chằm chằm vào Tiểu Kỷ.
Diệp Ôn Đường mắt cún con, Tiểu Kỷ mắt cá ૮ɦếƭ.
Đủ tiêu chuẩn để gọi là mắt to trừng mắt nhỏ.
Đáng tiếc chẳng được bao lâu, trời đã sắp tối, trên người chỉ còn lại mấy đồng tiền, không thể thuê khách điếm ngủ, Tiểu Kỷ lắc đầu, nếu một mình cô thì ngủ đâu cũng được, nhưng còn có Diệp Ôn Đường, e rằng nó không chịu nổi cái lạnh đầu xuân.
Xa xa bên kia, khách điếm Kỷ gia treo đèn Ⱡồ₦g đỏ rực, nhìn là biết ăn nên làm ra. Đúng ra thì bây giờ Thanh Phong Các cũng không dám ᴆụng đến cô, nhưng mà… Làm sao cô có thể quên được bao nhiêu chuyện quá khứ?
Khi đó, cô từng nói rằng cả đời không lo, cũng không phải là nói quá.
Thôi bỏ đi, cô cười cười, cái gì cũng bỏ qua đi, tất cả đều quên hết đi, cô cũng lười không hơi sức đâu mà truy cứu ân oán nợ nần nữa.
“Xin lỗi, có ai không?”, Tiểu Kỷ gõ cửa một hộ nhà nông, đến nước này, cô đành hỏi xin tá túc một đêm.
Diệp Ôn Đường lại bắt đầu khóc rống, ngoại trừ ánh mắt, thằng bé này từ đầu đến chân chẳng có chút kiên nhẫn nào giống Diệp Vô Trần, khuôn mặt xinh xắn tuyệt trần tất nhiên là do giống mẹ, nhưng còn cái vẻ mặt cười cợt bất cần đời là giống ai? Cha nó sao?! Diệp đại hiệp mặc dù hơi lạnh lùng một chút, nhưng cũng không có nụ cười bất cần này a…
Đang suy nghĩ lung tung, hộ nhà nông nọ đã mở cửa ra.
Thoáng chốc, người mở cửa ngây ngẩn, Tiểu Kỷ cũng sững sờ, ngay cả Diệp Ôn Đường cũng không khóc nháo nữa, chỉ mở to mắt nhìn người nọ.
“Thúy, Thúy Hoa?”.
“Hắc, hắc đại thẩm?”.
Chính là bà đầu bếp đao pháp xuất thần nhập hóa ở Tiêu phủ!
“Ngươi nha đầu này!”, bà đầu bếp cảnh giác liếc bên ngoài, rồi kéo tay Tiểu Kỷ, “Mau vào đây!”.
“Này… Không phải là bà đang ở Tô Châu sao?”.
“Nhà mẹ ta ở trên núi Phù Vân”, Hắc đại thẩm vui vẻ nói: “Cũng đã gần một năm không gặp, đã có con rồi sao, ôm tới đây cho ta xem”.
Tiểu Kỷ đen mặt, muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, nên thôi cứ giả bộ giả ngu cho qua. Nói thế nào đi nữa, đã tìm được chỗ ngủ đêm nay, trong cái rủi cũng vớ được cái may.
Bà đầu bếp thuở nhỏ cha mẹ đều mất sớm, chồng cũng đã qua đời, đứa con gái mới một tuổi rưỡi cũng ૮ɦếƭ non, phải nói là số khổ cực kỳ. May mà bà còn có một chị gái, gả cho một người nông dân, cuộc sống nghèo khó nhưng cũng dễ chịu. Ngôi nhà Tiểu Kỷ đang trú bây giờ chính là nhà của chị bà, người trong nhà đã nhiều năm chưa thấy con nít, giành nhau ôm Diệp Ôn Đường, nhìn rất thân mật.
Cho nên lúc bà đầu bếp trổ tài nấu nướng lão luyện, Tiểu Kỷ ôm bụng chép chép miệng, nhìn là đã thấy thèm, cười híp mắt nhìn bà đầu bếp, nói: “Mới sinh con phải được bồi bổ nhiều”.
…
“Oa”, bà đầu bếp vén áo Diệp Ôn Đường lên, kinh hô một tiếng: “Chẳng trách thằng bé cứ khóc miết, tè dầm rồi…”.
Nhìn thấy vệt nước màu vàng vẽ ra bản đồ thế giới trên quần Diệp Ôn Đường, Tiểu Kỷ sửng sốt, vội vàng kiểm tra trên người mình xem có bị họa lây hay không, xem kỹ càng xong mới yên tâm xoay người lại trừng mắt với Diệp Ôn Đường, thằng nhóc này mà dám tè dầm lên người cô, cô sẽ tè dầm trả lại trên người nó!
…
Bà đầu bếp tất nhiên không biết được trong đầu cô đang ngổn ngang suy nghĩ khó đỡ này, khẽ mỉm cười nói: “Lần trước ngươi bị bắt, ta lo lắng rất lâu… Cũng may, ngươi phúc lớn mạng lớn, cuối cùng bỏ trốn được ra ngoài”.
Tiểu Kỷ nhẹ nhàng thở dài, nhớ tới chuyện cũ, lúc đó chưa ai ૮ɦếƭ, nếu như thời gian có thể dừng lại ở đó, cô tình nguyện bị giam trong Tiêu phủ cả đời.
“Tiêu Minh Chủ đã qua đời… Hiện nay Tiêu phủ thế nào?”.
Bà đầu bếp lắc đầu, “Rối loạn, tất cả đều rối loạn, lúc đầu trong phủ đốt giấy để tang, tiểu thư thề phải báo thù cho lão gia, gióng trống khua chiêng muốn Gi*t Thanh Phong Các, nhưng đến năm ngoái đột nhiên im hơi lặng tiếng, lại xuất hiện một vị công tử”.
Cô ngẩn người, trái tim cuồng loạn nhảy dựng lên.
Bà đầu bếp tiếp tục kể: “Bọn nha hoàn trong phủ cũng phát cuồng, nói rằng chưa từng thấy ai mỹ lệ như vậy… Cậu ta rất giống Niệm Vãn công tử, nhưng cũng không hẳn là giống”.
“Người đó… Có khỏe không?”.
“Ta cũng không biết, chỉ biết, vị công tử này không muốn nói chuyện tình yêu, thích đi đâu thì đi, tiểu thư suốt ngày chạy theo cậu ta, nếu không phải vì cậu ta không khỏe lắm, chắc cậu ta đã sớm chạy mòn cả Đông Lăng”.
Tiểu Kỷ cúi đầu ẩn giấu vẻ mặt, “Huynh tội gì phải làm vậy”.
Bà đầu bếp nghe cũng không hiểu lắm, cười nói: “Mà cũng không sao, gần đây trong phủ đã lo xong tang sự, cũng nên xung hỉ thôi”.
“Xung hỉ?”.
“Ừ, tiểu thư với vị công tử kia trai tài gái sắc, ông trời tác hợp. E rằng không có ai xứng hơn”.
Tiểu Kỷ ngẩn ra, rồi khẽ mỉm cười, “Nói cũng phải”.
“Tháng sau… Sẽ thành hôn”.
Tháng sau.
Sẽ thành hôn.
Giống như hai đường vân tay ngược nhau, từng thay đổi, từng dây dưa, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thoáng gặp nhau.
Cô từng nói cô sẽ quên, cô từng nói cô sẽ từ bỏ.
Lựa chọn của cô, cô không thể hối hận.
Cô gần như đã quên mất một chuyện, mặc dù xảy ra cách đây cũng không lâu.
Tiểu Kỷ gõ cửa phòng Tiêu Linh, ôm theo Dạ Kiếm Ly đang hấp hối, đứng bên cạnh là những tên gia đinh không mấy thân thiện của Tiêu phủ, cùng với vải trắng tang tóc bay đầy trời.
Tiêu Linh mặc đồ tang, đứng trước linh đường cười cười, như thể Quan Âm hiện thế.
“Cứu huynh ấy!”, cô quỳ sụp xuống, “Ta van xin cô!”.
Tiêu Linh sửng sốt, nhìn Dạ Kiếm Ly, tình cảm dồn nén trong lời nói.
“Chàng đây là…”.
“Tim phổi bị thương, e rằng không chờ được nữa!”, Tiểu Kỷ kéo gấu váy Tiêu Linh, “Cô rủ lòng từ bi…”.
“Ta…”, Tiêu Linh có vẻ khó nói, “Ta làm sao có thể cứu được chàng?”.
“Hỏa Thiềm ngàn năm!”, Tiểu Kỷ vội vàng nói: “Trường Sinh tặng cho Tiêu Minh chủ! Ông ta để lại cho cô! Thế gian này chỉ có nó mới cứu được Dạ Kiếm Ly!”.
Vẻ mặt Tiêu Linh vui mừng, xoay người chạy vào linh đường, nhưng chỉ mấy bước, dần dần khựng lại.
Cứu chàng, chàng cũng thuộc về người khác.
Nàng yêu Dạ Kiếm Ly, còn Dạ Kiếm Ly thì sao?
Một lúc lâu sau, nàng xoay người lại.
Tiểu Kỷ sớm biết Tiêu Linh sẽ như thế, chỉ nở nụ cười.
“Cô…”, Tiêu Linh nhìn cô.
“Ta sẽ bỏ đi”, Tiểu Kỷ nhắm mắt lại, “Chỉ cần cô cứu huynh ấy, muốn ta làm gì cũng được”.
“… Ta làm sao có thể tin cô?”.
“Tin ta?”, Tiểu Kỷ hừ một tiếng, đột nhiên mở mắt, “Ta biết trong lòng cô nghĩ cái gì, cô cứu huynh ấy, ta sẽ biến mất, từ rày trở đi sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa”.
“Chàng yêu cô sao?”, Tiêu Linh không dám tin, nói.
Tiểu Kỷ khẽ mỉm cười, nụ cười mang theo niềm kiêu ngạo lớn nhất cuộc đời này.
“Phải”.
“Ta không tin”.
“Vậy cũng tùy cô”.
“… Ta sẽ cứu chàng”.
“Đa tạ”.
“Cô không cần cám ơn ta, ta chắc chắn sẽ không để cho chàng nhìn bất kỳ cô gái nào khác nữa”.
“Vậy thì rất tốt”.
“… Cô đã nói, phải giữ lời”.
“Ừm, ta biết”.
“Nếu ta cứu chàng… Nhưng cô, nhưng cô…”.
“Cô muốn Gi*t Lộ Văn Phi để báo thù sao?”.
“…”.
“Nếu cô làm được, ta sẽ… Ha hả, chúc cô sớm thành công”.
“Kỷ cô nương”.
“…”.
“Cô hận ta sao?”.
“Không hận, chỉ vô cùng cảm tạ cô, cứu huynh ấy, Gi*t Lộ Văn Phi, từ đây tất cả yên bình”.
Cô bước ra cửa, xoay người nhìn lại, Tiêu Linh lo lắng vươn tay, vuốt ve gò má tái nhợt của Dạ Kiếm Ly.
Lúc đó, trời sáng rỡ, những mảnh lụa trắng trong linh đường ánh lại ánh nắng mặt trời, chói đến nỗi nóng mắt, cay đến nỗi muốn rơi lệ.
Đừng khóc nữa.
Huynh ấy sẽ sống, chỉ cần huynh ấy còn sống.
Chỉ cần huynh ấy còn sống, cô sẽ không sợ ૮ɦếƭ, cũng không sợ phải tiếp tục sống.
Dù cho, trong thế giới của cô, không còn có huynh ấy.
Dạ Kiếm Ly.