“Về phía Tây Trạch, mọi người chuẩn bị đối phó như thế nào?”, ta trầm ngâm hỏi.
Dạ Kiếm Ly quay đầu đi, cười một tiếng phong tình vạn chủng, “Không phải là ta đã bắt đầu đối phó rồi đó sao?”.
“Cải trang thành Niệm Vãn?”, ta kinh ngạc, nói như vậy, ngôi vị Thái tử Đông Lăng chắc hẳn là rơi vào tay Dạ Kiếm Ly rồi. Hắn và Niệm Vãn một người ở ngoài sáng, một kẻ ở trong tối, cơ hội đoạt quyền rất cao, Hoắc tiên sinh lần này quả thật khôn khéo. Nhưng mà Tư Mã Đồng Lạc tận mắt nhìn thấy Dạ Hướng Vãn sinh con, chắc chắn là biết rõ năm đó có tới hai đứa bé, bà ta lại có âm mưu gì nữa đây? Hiện nay, những phe muốn đoạt ngôi vị hoàng đế gồm có Tư Mã Đồng Lạc bên Tây Trạch, còn ba người Hoắc tiên sinh, Dạ Kiếm Ly và Niệm Vãn cùng một phe, Tiêu Thái hậu một lòng muốn Niệm Vãn kế vị, nhưng nếu như bà ta biết được con ruột của mình là Độc Cô Bạch, thì sẽ tính toán thế nào? Phía Tiêu Thái hậu chắc chắn là cần đề phòng, nhưng đệ đệ của bà ta là Tiêu Kiến Nhân còn nguy hiểm hơn, từ chuyện lần trước lão tới đây hối lộ ta, ta cũng nhìn ra được lão đối với ngôi vị hoàng đế này như hổ rình mồi.
A a a, thật phức tạp, ta nhíu mày, bước kế tiếp phải làm thế nào đây?
“Cô đứng đây suy nghĩ đắn đo làm gì?”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên cười cười, “Không cần đâu, ta đã nắm trong tay mọi việc rồi, cô chỉ cần thuận lợi gả cho Độc Cô Bạch là được”.
“Thuận lợi… Gả cho hắn?”, ta lặp lại.
Dạ Kiếm Ly ngẩn mặt ra, bỗng dưng cảm thấy mất tự nhiên, “Dĩ nhiên là… Không phải là gả thật! Ý ta là giả bộ!”.
“À”, ta nhướn một bên lông mày liếc nhìn hắn, “Kế hoạch của ngài thế nào, có thể tiết lộ cho tiểu nhân nghe một chút không?”.
“Không”.
“Tại sao?!”.
“Nếu như cô biết, sẽ diễn không giống thật”, Dạ Kiếm Ly cười giảo hoạt, ta đột nhiên nhớ tới câu hỏi của Niệm Vãn “Huynh thật sự không muốn làm hoàng đế sao“, trong lòng trầm xuống.
Không biết chừng, Dạ Kiếm Ly, cũng là loại lòng lang dạ sói.
“Tam điện hạ”.
Ta giật mình, vội xoay người lại, Tiểu Hồng đang cúi người hành lễ với Dạ Kiếm Ly. Tiểu Hồng không nhìn thấy ta, ánh mắt tiều tụy, toàn thân nồng đậm mùi thuốc.
Ta nắm chặt quả đấm, trong lòng dâng lên ý muốn báo thù.
“Đợi đã”, Dạ Kiếm Ly bất ngờ nói, Tiểu Hồng khựng người.
Hắn tính làm gì? Ta đứng nấp ở phía sau một cái cột đình, cẩn thận ló đầu ra xem.
“Mặt của ngươi…”, Dạ Kiếm Ly nhìn kỹ Tiểu Hồng thật lâu, nàng ta vẫn cúi đầu im lặng không lên tiếng. Một lúc sau hắn lại tiếp tục bày ra nụ cười quyến rũ của Niệm Vãn, “… Không có gì, ngươi đi đi”.
Tiểu Hồng vâng dạ rồi lập tức rời đi. Ta ngóng nhìn theo, mặt nàng ta đâu có gì khác thường. Chẳng lẽ Dạ Kiếm Ly tên vô lại này có ý muốn khen nàng ta xinh đẹp? Aiz, đàn ông a…
Ta mất hứng bước ra, Dạ Kiếm Ly còn đang mải nhìn theo hướng Tiểu Hồng rời đi.
“Huynh cứ lo ngắm mỹ nữ đi”, ta bĩu môi, “Quận chúa ta đây muốn trở về phòng ngủ một giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, tiếp tục suy nghĩ vấn đề”.
“Về phòng?”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên chặn phía trước ta, “Cô muốn về phòng ngủ cùng Độc Cô Bạch sao?”.
Ta lập tức giống như bị người túm lấy bím tóc, đau đầu quá đi, ta cười ngu ngơ.
Dạ Kiếm Ly liếc ta một cái, “Cô cười cái gì?”.
“Ta cười người nào đó làm đổ năm vạc dấm, chua quá a…”.
“Ai, người nào ghen, cô đừng có đề cao bản thân quá!”.
“Ta đâu có nói huynh, sao huynh tự nhận người đó là huynh vậy a?”.
Hai gò má Dạ Kiếm Ly ửng hồng, người này mỗi lần bị nói trúng tim đen đều bắt đầu luýnh quýnh giải thích, giấu đầu hở đuôi, lần nào cũng lập tức đỏ mặt ngây thơ như vậy, thật sự không hợp với hình tượng cơ trí hơn người lúc bình thường. Ta cười gian trá, Dạ Kiếm Ly dứt khoát không thèm để ý đến ta nữa, sắc mặt nghiêm nghị, ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Ta thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn bóng lưng tựa như thiên tiên của hắn, ánh mặt trời dần sáng lên từ phía đông tạo thành đường viền bao lấy mái tóc đen bay trong gió, toàn thân như tỏa ra vầng hào quang lóa mắt.
Tâm ý của huynh, thật ra thì ta cũng biết.
Nhưng mà ta rất nhát gan, chỉ sợ lỡ như ta hiểu nhầm, huynh liền cười cợt ta ăn dưa bở. Như vậy, không bằng cứ như thế này cùng nhau cười đùa đánh mắng, ngọt ngào hay đau thương một mình ta biết là được rồi.
“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết“.[1]
Dạ Kiếm Ly ngẩn ngơ, “Cô nói cái gì?”.
Ta cười cười, “Không có gì, sắp sáng rồi, huynh không trở về cung sao?”.
Hắn thong thả bước tới, “Ta muốn ở lại đây vài ngày”.
“Nhưng Niệm Vãn trước giờ luôn luôn ở bên cạnh Tiêu Thái hậu”, ta nhắc nhở.
“Ta đương nhiên hiểu rõ”, Dạ Kiếm Ly thản nhiên, “Cô bây giờ…”.
Ọc ọc ọc…
Ách, bụng lại kêu rồi, giờ ta mới nhớ ra, từ đêm qua đến giờ còn chưa ăn gì, đói bụng quá a.
Ta lúng túng gãi đầu, Dạ Kiếm Ly khinh bỉ nhìn ta, rồi không nhịn được xì một tiếng che miệng cười trộm.
Ta đỏ mặt, “Cười cái gì mà cười, bộ huynh chưa từng biết đói sao, hừ”.
Ta xoay người đi vài bước, đột nhiên một mùi thơm hấp dẫn vô hình uyển chuyển lượn qua lượn lại trước mũi ta. Ta nhăn lỗ mũi hít hít mấy cái, hai mắt lập tức phát sáng như sao. Mùi vị vừa ngọt vừa cay, còn có cả mùi beo béo của thịt, chẳng lẽ… Là thịt viên Dương Châu trong truyền thuyết!!!
Nhất định là nó! Ta từng bước lần theo mùi thơm kia, quẹo trái quẹo phải, không lâu lắm liền tới phòng ăn. Ta len lén vòng ra phía sau nhà bếp, dòm vào cửa sổ. Chỉ thấy đại thúc đang loay hoay xắt cái gì đó trên thớt, phía trên bếp lò có một cái nồi nhỏ, bên trong là những viên thịt chưng với nước tương đen, bốc hơi nghi ngút.
Quả nhiên là thịt viên Dương Châu!
“Đó là cái gì vậy?”.
“Thịt viên a”.
“Ồ, có ngon không?”.
“Nói nhảm, bộ ngươi không ngửi thấy mùi thơm ૮ɦếƭ người đó sao?”.
“… Ừ, rất thơm”.
“Hừ”.
“Tiểu Kỷ”.
“Cái gì?”.
“Nước miếng của cô chảy ra kìa”.
“Ách, thật xin lỗi”.
Ta giơ ống tay áo lên lau lau, đột nhiên giật mình.
“Huynh huynh huynh, sao huynh vẫn còn ở đây?”.
Dạ Kiếm Ly buồn cười nhìn ta, “Ta cũng đói bụng, không thể tới đây sao?”.
“Xuỵt…”, ta giơ một ngón tay lên miệng.
“Sao cô cứ như ăn trộm vậy?”.
“Hừ, ta đây đường đường là Quận chúa, lại ở đây lén lút, bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?”.
“Vậy sao? Nhưng bọn họ đã phát hiện ra lâu rồi mà”.
Ta lập tức quay đầu lại, Dạ Kiếm Ly cười cợt chỉ sang đại nương và tiểu nha đầu đứng bên cạnh. Hai người bọn họ đang ngơ ngác nhìn ta cong ௱ôЛƓ nghểnh cổ nãy giờ, ta nóng mặt, gãi đầu cười gượng.
Bọn họ cung kính hành lễ với ta và Dạ Kiếm Ly, “Tam điện hạ, Quận chúa”.
Dạ Kiếm Ly cười, “Cái món thịt viên kia, có thể nếm thử không?”.
Hai người vội vã gật đầu, nhìn bộ dạng cười híp mắt của “Niệm Vãn”, có vẻ rất được lòng mọi người. Ta thì càng không cần phải nói, đã sớm trở thành khách quen lúc nửa đêm của nhà bếp.
Đại thúc dọn ra bàn cơm nhỏ bằng gỗ của hạ nhân, Dạ Kiếm Ly ngồi bên cạnh, ngạc nhiên nhìn ta nói chuyện tào lao với bọn họ.
“Cô rất thân với bọn họ?”, hắn có vẻ không dám tin.
“Ta và bọn họ thường ăn chung”, ta thuận miệng nói.
Đại thúc và đại nương cũng cười ra tiếng, mỗi lần nhắc tới chiến tích ăn vụng của ta, bọn họ đều phải giơ ngón cái tán thưởng.
“Quận chúa lợi hại a…”.
“Đồ ăn giấu chỗ nào…”.
“Nàng đều tìm ra được…”.
“Hơn nữa còn ăn sạch bách…”.
“Ngay cả món gà nấu lá sen ta chôn dưới đất…”.
“Còn có hũ rượu hai mươi năm của ta…”.
“Aiz nha nha, bớt nói nhảm đi, mau dọn thức ăn lên!”, ta ngại ngùng ngăn bọn họ tiếp tục vạch trần thói xấu của ta trước mặt mỹ nam, “Nói nhiều quá, cẩn thận ta chém đầu các ngươi!”.
Đại thúc và đại nương lại càng cười to, chẳng thèm để ý tới lời uy Hi*p của ta, bày ra một bộ bát đũa trước mặt ta và Dạ Kiếm Ly. Dạ Kiếm Ly nhìn ta nửa cười nửa không, làm cho trong lòng ta có chút lo lắng.
Nhưng mà khi thịt viên Dương Châu yêu quý của ta vừa được dọn lên, ta lập tức chẳng còn chú ý đến hắn.
Ta quên mất đồ ăn còn đang nóng hổi, hấp tấp cầm đũa lên gặp một miếng cho vào miệng, nóng đến mức chảy nước mắt. Dạ Kiếm Ly liếc ta một cái, “Cô kiếp trước chắc chắn là quỷ ૮ɦếƭ đói”.
Ta không thèm để ý đến hắn, lại gắp thêm một miếng, hạnh phúc nheo hai mắt lại.
Dạ Kiếm Ly nhìn thấy ta ăn vui vẻ như vậy, cũng ưu nhã gắp một miếng, thổi cho nguội rồi mới đưa lên miệng, ngay sau đó đôi mắt phượng mở to kinh ngạc.
Ta bỗng có cảm giác xấu như kiểu “hắn muốn ςướק của ta”, cảnh giác nắm chặt đôi đũa.
Một nén nhang sau.
Ta vịn bụng tựa vào cạnh bàn giống phụ nữ có thai, Dạ Kiếm Ly cũng no đến mức không muốn nói chuyện, hai người không hẹn mà cùng ợ lên một cái.
“Vẫn còn một viên”.
“Đâu đâu?”, ta nhảy dựng lên.
Dạ Kiếm Ly cười đến độ thở không ra hơi, “Cô vừa mới ăn hết nửa dĩa, vẫn còn chưa đủ sao?”.
Ta giận cong môi, “Thịt viên này vốn là của ta, ai cho huynh ăn hết một nửa!”.
Dạ Kiếm Ly ngẩn ra, bỗng rũ tầm mắt xuống, tựa hồ nhớ ra chuyện gì, đột nhiên nói: “Vị cô nương vừa nãy… Cũng là người trong Các sao?”.
Ta biết hắn đang hỏi tới Tiểu Hồng, trong lòng trầm xuống.
“Phải, ta đang lên kế hoạch Gi*t nàng ta”, ta nhìn hắn một lúc rồi ngập ngừng nói.
Thế nhưng Dạ Kiếm Ly không hề kinh ngạc, chỉ nhìn thẳng vào mắt ta.
“Báo thù xong, cô có tính toán gì không?”.
Ta ngẩn người, trước giờ ta chưa hề nghĩ tới chuyện này. Báo thù xong, còn chuyện sau này, tựa như mây trôi trên trời, xa xôi không nắm lấy được.
Ánh mắt Dạ Kiếm Ly trong trẻo, giống như có thể nhìn thấu lòng ta. Một lúc lâu sau, hắn chỉ thản nhiên hỏi tiếp: “Cô sống, chỉ để báo thù thôi sao?”.