Đêm qua nằm trên giường nhỏ chật chội cứ suy nghĩ lung tung, mãi đến khuya mới ngủ được. Cho nên sáng hôm sau khi ta tỉnh lại, hình như mặt trời đã lên rất cao, ta giơ tay lên che bớt ánh sáng chói mắt, đột nhiên phát hiện ra trước mặt có hai con mắt sáng rỡ, đang dán chặt lên mặt ta cẩn thận quan sát.
Ta giống như thiếu nữ bị xâm phạm thét lên một tiếng chói tai khiến người ta hoảng hồn.
Hai con mắt kia giật mình sợ hãi lui về phía sau mấy bước, ta ngồi dậy, mới nhận ra đó là một nô tỳ đang kinh hoảng lắp bắp: “Nô tỳ làm cho Quận chúa sợ hãi”.
“Ngươi là…?”.
“Bẩm Quận chúa, Nhị điện hạ nói Quận chúa không có tỳ nữ, đặc biệt phái Đào Nhi tới hầu hạ Quận chúa”.
Ta “Ừmm” một tiếng, đây chính là loại tỳ nữ thân cận mà người ta hay nói đó sao, ta vẫy vẫy tay với nàng, nhếch lên một nụ cười, “Tới đây”.
Đào Nhi nhìn ta với ánh mắt sợ hãi, giống như ta là một con sói vậy. Ờ thì cũng khó trách được nàng, vì nụ cười của ta tuyệt đối không hề bình dị gần gũi.
“Thay quần áo”.
Đào Nhi tiến lên giúp ta thay quần áo, ta nhịn xuống cảm giác ngường ngượng, gắng gượng bày ra vẻ mặt đã quen có người thay quần áo giúp. Thật ra thì đã lâu như vậy rồi, cho dù từng có rất nhiều cơ hội, nhưng ta vẫn không quen để cho người khác giúp ta tắm rửa mặc quần áo, nhưng bây giờ cũng không thể để cho tỳ nữ này nhìn ra. Ta chưa quen với cuộc sống trong phủ, hơn nữa còn có Tiểu Hồng, không cần nghĩ cũng biết nhất định sẽ có một cuộc chiến tâm lý dữ dội. Ta cũng sẽ không giả dạng thành cái vẻ thánh nữ tốt bụng để lấy lòng mọi người, tại vì chắc chắn Tiểu Hồng đã sớm áp dụng chiêu này rồi, ta chỉ có thể dùng thủ đoạn của chính mình.
Rửa mặt xong, ta mới vừa đẩy cửa gỗ, Tiểu Hồng đã đứng ở ngoài cửa.
Ta bình tĩnh nhìn nàng ta, trong đầu xẹt qua cảnh tượng mười loại cực hình thời Mãn Thanh.
“Điện hạ đang đợi người đến dùng bữa sáng”, nàng ta rất ngoan ngoãn nói: “Quận chúa…”.
Bốp!
Một cái tát của ta, khiến cho Tiểu Hồng lảo đảo, lần này không hề được báo trước, mọi người xung quanh đều ngẩn ngơ, Đào Nhi sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi còn chưa có thỉnh an ta”, ta nói với vẻ mặt khinh thường.
Tiểu Hồng ôm mặt, trong mắt hiện rõ sát ý, bao nhiêu căm hận đè nén từ hôm qua lúc gặp nhau tất cả bùng lên trong nháy mắt, nàng ta ngẩng đầu, vẻ mặt oan ức, nức nở nói: “Thỉnh an Quận chúa”.
Bọn kẻ hầu xung quanh ai cũng cúi thấp đầu, nhưng rõ ràng ta nhận ra mùi vị bất mãn. Giỏi lắm Tiểu Hồng, lần này, nàng ta là Nguyệt cô nương dịu dàng yếu ớt có tình có nghĩa với điện hạ, còn ta chính là Quận chúa ác nhân sau khi ςướק đoạt đi vị trí của nàng còn ức Hi*p ђàภђ ђạ nàng.
Ta đây sẽ làm kẻ ác cho các ngươi xem.
“Bây giờ mới biết chào sao?”, ta cười tàn nhẫn, nói: “Sau này cũng phải thỉnh an như vậy, nếu không thì không chỉ đơn giản là một cái tát nữa, có hiểu không?”.
Tiểu Hồng gật đầu, Đào Nhi vẫn đứng cách ta rất xa, rõ ràng là đang sợ. Ta hừ lạnh một tiếng, theo bọn họ vào hậu viện.
Cả vườn đầy ý thơ.
Nước ao lăn tăn, chim chóc khẽ hót, khí lạnh mùa thu thổi qua, ánh mặt trời vẫn ấm áp như mùa xuân, nhưng người mặc áo trắng đang ngồi bên cạnh ao mới là điều đẹp đẽ nhất, như thể ảo giác. Độc Cô Bạch cầm trên tay một quyển sách, khuôn mặt thanh tú nhã nhặn, ánh mắt dịu dàng như nước, dường như cả trời đất này ngoại trừ quyển sách kia ra, không còn gì khác có thể làm cho hắn chuyên chú như vậy.
Gen di truyền của cái nhà Độc Cô này sao mà đẹp thế, ta thở dài, một lần nữa phá hỏng khung cảnh bức tranh hoàn mỹ.
“Điện hạ”, ta nhẹ nhàng kêu, sợ nói lớn tiếng quá sẽ làm hắn ngất đi mất.
Độc Cô Bạch ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười ấm áp, “Nàng dậy rồi, Hòa Nhan”.
Tỳ nữ bên cạnh tự động lui xuống, không lâu sau liền bưng lên bữa sáng tinh xảo, lúc này đã gần giữa trưa, nhưng hắn lại một mực chờ ta dùng chung bữa sáng sao? Trong lòng ta ấm áp, cười nói: “Cũng không còn sớm, chúng ta dùng luôn cơm trưa đi”.
Độc Cô Bạch ngẩn ra, Tiểu Hồng lại có chút nóng lòng muốn há miệng nói, nhưng sau khi nhìn ta một cái lại không nói gì. Buổi trưa thì ăn trưa thôi mà, có cái gì kỳ lạ đâu, sao mấy tên nô tài này ai ai cũng có bộ dạng không cam lòng vậy hả???
“Vậy cũng được”, hắn ho khan vài tiếng, cong khóe miệng, ta đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, cảm thấy có chút tức giận, dù hắn có đáng thương đến thế nào, thì hắn cũng là nguyên nhân gián tiếp khiến cho huynh đệ của ta gặp cảnh nguy hiểm.
Tiểu Hồng đi tới lấy khăn tay ra, lau trán cho Độc Cô Bạch, trời mùa thu mát thế này mà cũng đổ mồ hôi được sao, ta bĩu môi, tuy bọn họ có những cử chỉ thân mật vượt phép tắc như vậy, nhưng mọi người lại rất tự nhiên, dường như đây đã là việc quen thuộc bao nhiêu năm nay.
Ta đứng dậy, vươn tay ra với Tiểu Hồng, “Đưa đây”.
Tiểu Hồng cúi đầu, đặt khăn lụa vào trong tay ta, ta vứt luôn xuống đất, sau đó còn “vô ý” giẫm giẫm lên mấy cái.
Nàng ta nhìn cái khăn tay, trong mắt dường như đã ngấn lệ.
Ta thầm đắc ý, từ trong иgự¢ móc ra cái khăn lụa có thêu “Bạch”, phất phất lên khoe khoang trước mặt Tiểu Hồng, thật ra là do khăn lụa này vải rất mịn, xài rất đã, cho nên ta vẫn mang theo bên người, cũng không biết cho tới bây giờ, nó đã thấm hết bao nhiêu nước miếng của ta, lúc này ta mặc kệ hết, thản nhiên cười với Độc Cô Bạch, “Sau này đích thân ta sẽ lau mồ hôi cho chàng, có được không?”.
Độc Cô Bạch ho khan vài tiếng, ánh mắt lẳng lặng xẹt qua mặt ta, ôn hòa gật đầu.
Món ăn đã dâng lên đủ, ta còn tự tay xới đầy cơm cho Độc Cô Bạch, còn gắp thêm một cái đùi gà, ráng nhịn thèm mà gắp hết những món ăn mình thích vào trong chén hắn. Tiểu Hồng lại muốn tiến lên nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Độc Cô Bạch đã nói khẽ: “Ngươi lui ra đi, Nguyệt Nhi”.
Ta liếc nhìn nàng với vẻ đắc ý thắng trận, cảm giác làm người ác quả nhiên là rất thoải mái a a a, không trách được vì sao tất cả mọi người đều thích đóng vai kẻ ác. Trong ánh mắt Tiểu Hồng đầy hận ý, thậm chí còn mãnh liệt hơn so với lúc nãy khi ta đánh nàng, quả nhiên Độc Cô Bạch chính là điểm yếu ૮ɦếƭ người của nàng, trong lòng ta có chút sung sướng, mới sáng sớm ra đã gặp chuyện vui, cho nên khẩu vị rất tốt, gà vịt thịt cá toàn bộ đều bị ta tiêu diệt sạch sẽ.
Độc Cô Bạch ưu nhã cắn một cái đùi gà, hắn ăn rất chậm rãi rất đẹp mắt, nhưng như vậy thì làm sao mà ngon, ta cười nói: “Cái này phải cắn một miếng lớn mới đã ghiền a, ăn gà như ngươi thì làm sao mà có cảm giác sung sướng được”.
Độc Cô Bạch ngây ra một lúc, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.
Đây là lần đầu ta nghe hắn cười ra tiếng, ta nhìn hắn, khóe miệng không nhịn được cũng cong lên theo.
Bữa tiệc này ta ăn cực kỳ no nê, Độc Cô Bạch chẳng những ăn đùi gà, còn ăn hết hai chén cơm, một bệnh nhân cũng khó mà có tinh thần như vậy, ta có cảm giác mình rất thành công. Ta chạy đến tiền viện, Độc Cô Bạch hẳn là đang ngủ trưa, thân thể của hắn thật sự không khỏe, có khi ta còn chưa kịp gả cho hắn thì hắn đã ngủm mất cũng nên, đang suy nghĩ lung tung, nhìn thấy phía trước có một nhóm người đang khuân vác đồ đạc, chính là đồ cưới của ta.
Oaa, tất cả đây đều là của ta mà? Từng rương vàng bạc châu báu, gấm vóc tơ lụa, cứ như vậy đem tặng người khác a a a…
Ta sắc mặt hung dữ bước tới bên cạnh người đang ghi chép sổ sách, “Tổng cộng bao nhiêu?”.
“Tổng cộng hai nghìn ba trăm vạn hai…”, Người nọ trả lời theo phản xạ, đột nhiên cảnh giác ngậm miệng, hoài nghi nhìn ta đang thở hốc vì kinh ngạc, bà nội nó sao nhiều tiền quá vậy!
“Quận chúa!”, hắn nhận ra ta, vội vàng quỳ xuống, mọi người phía sau cũng lập tức rầm rập quỳ theo. Ta vén váy túm lại thành một bó, leo lên xe ngựa điên cuồng lục tung đồ đạc, mọi người ở bên ngoài bốn mắt nhìn nhau.
Tìm được rồi, cái túi đồ còn dính phân và nước tiểu của Tiểu Âu Âu ở phía trên, ta đen mặt, phủi phủi cái đống đó đi.
“Được rồi, mọi người cứ tiếp tục đi”, ta âm thầm chảy nước mắt trong lòng, “Những thứ này định đem đi đâu?”.
“Bẩm Quận chúa, quản gia ra lệnh, phải đem vào kho bạc”.
“Kho bạc ở đâu?”, ta hỏi đầy hi vọng.
“Ở…”.
“Khoan đã!”, ta quát lên, người nọ sợ hết hồn, “Ngươi đừng nói cho ta biết! Cứ như vậy đi, ta đi đây, hẹn gặp lại”.
Ta vội vã chạy như bay, để lại đám người khuân vác vẻ mặt mờ mịt.
Nếu như ta biết kho bạc ở đâu, ta không chắc có thể kiềm chế được bản thân mình nửa đêm không mộng du đi đến đó khoắng sạch…
Ta trở về phòng ngủ, trong mơ lại thấy cảnh bắt được Tiểu Hồng về lăng trì ђàภђ ђạ, vô cùng đã tay, không ngờ sau khi tỉnh dậy đã gần tối, ta cất hết toàn bộ ám khí mỗi thứ một chỗ riêng, không biết Độc Cô Bạch đang ở đâu, có khi vẫn còn đang “ngủ trưa” ở Thư phòng.
Ta hình như cũng không thấy ghét hắn cho lắm, một người lúc nào cũng mỉm cười với mình, cho dù thế nào cũng không thể ghét được. Ta đi tới Thư phòng, nhìn thấy rất nhiều kẻ hầu vội vã chạy tới chạy lui, gặp ta liền nhanh chóng thỉnh an, sắc mặt kinh hoảng, trong lòng ta nghi ngờ, cháy nhà sao?
Ta dựa sát người vào bên ngoài cửa sổ Thư phòng, mọi người hình như là đều chạy ra từ nơi này, sau đó đâm một lỗ trên giấy dán cửa sổ, lần này ta tương đối đã có kinh nghiệm. Chỉ có điều, ta nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Độc Cô Bạch, không ngờ lại nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của Tiểu Hồng.
“Điện hạ…”, nàng ta ngồi ở bên giường, khổ sở nói: “Sao ngài lại…”.
Ta không nhìn thấy khuôn mặt Độc Cô Bạch, chỉ nghe tiếng hắn ho khan điên cuồng, đau đến nhói lòng.
“Ngài rõ ràng không thể ăn chua ăn mặn cũng không thể ăn nhiều cơm như vậy! Chẳng khác nào muốn lấy mạng ngài!”.
Tim ta chấn động mạnh.
“Không sao…”, Độc Cô Bạch yếu ớt nói, ngay sau đó lại là tiếng nôn mửa.
“Điện hạ…”, giọng nàng ta bắt đầu ấm ức, “Sáng nay, cô ta đánh ta…”.
Quả nhiên là đi tố cáo a, ta cười lạnh trong lòng.
Độc Cô Bạch không nói gì, chỉ không ngừng khụ khụ.
Tiểu Hồng thấy hắn không nói lời nào, lại càng bực tức nói: “Cô ta làm ngài bị thương, không thể tha thứ được”.
“Không…”, Độc Cô Bạch ho khụ khụ, nói: “Đây là do ta…”.
“Điện hạ vì sao phải lấy lòng cô ta?”, Tiểu Hồng lạnh giọng nói: “Nếu như bởi vì cô ta là Quận chúa nên có điều cấm kỵ, ta sẽ giúp điện hạ giải quyết cô…”.
“Nguyệt Nhi”, giọng nói của hắn đột nhiên trong trẻo rõ ràng, ngay trong khoảnh khắc ta tức giận đẩy cửa bước vào vì lời nói của Tiểu Hồng, Độc Cô Bạch thản nhiên nói: “Không cho phép ngươi ᴆụng đến nàng”.