Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa - Chương 37

Tác giả: Thư Viễn

Trước khi nghỉ hè, trường học vẫn bận bịu, hôm đó cô bị Thịnh Điển gọi về nhà. Tuần trước thi tốt nghiệp nên cô không về nhà, Mạnh Hàng vẫn luôn nhớ mãi không quên. Trưa hôm đó cô về nhà, đứa nhỏ vẫn còn đang tức giận, tự mình chơi trò chơi không thèm để ý đến cô.
Thịnh Điển đang ngồi trên salon thêu thùa, dựa vào ghế xem TV.
"Trường con khi nào thì nghỉ?" Thịnh Điển hỏi.
Mạnh Thịnh Nam. "Cụ thể thì không biết, chắc cuối tuần ạ."
"Đến lúc đó không định làm gì sao?"
"Không ạ, sao vậy?"
Thịnh Điển nhìn cô một cái.
"Hai hôm trước bà ngoại gọi điện thoại nói nhớ hai đứa, nghỉ hè xong thì dẫn Tiểu Hàng qua đó chơi mấy ngày.
Mạnh Thịnh Nam "vâng" một tiếng.
"Con cũng nhớ bà ngoại."
Trong TV đang phát một bộ phim thời dân quốc, trời đổ mưa, nữ chính không vào nhà được, quỳ trước cửa nhà. Mạnh Thịnh Nam không đành lòng xem mấy bộ phim như thế này, cầm điều khiển đổi kênh, Thịnh Điển đang chăm chú thêu thùa ngẩng đầu lên. "Đừng đổi, mẹ đang xem."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Cô buồn chán nhìn Thịnh Điển. "Mẹ thêu gì thế?"
"Tự xem đi."
"Khổng tước sao?"
Mãi không nghe được câu trả lời, Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu nhìn, trên mặt Thịnh Điển hiện lên vẻ đau thương. Trong TV, nhân vật nữ chính bị cha mình rút roi da đánh vào lòng bàn tay, nữ chính ngã trên đất không kêu rên. Cô nhìn Thịnh Điển lần nữa, vành mắt đã đỏ ửng, trong miệng thầm than. "Cô gái này đáng thương biết bao."
Mạnh Thịnh Nam thở dài đứng dậy đi chơi cùng Mạnh Hàng.
Đưa nhỏ bĩu môi không thèm quan tâm cô, đầu quay sang một bên, cô lại ngồi xổm xuống bên kia, nhìn đứa nhỏ. Mạnh Hàng lại quay đầu sang bên kia, Mạnh Thịnh Nam cũng ngồi sang bên đó, đứa nhỏ thấy phiền, cau mày. "Aizz, chị."
Mạnh Thịnh Nam nở nụ cười. "Bây giờ chị phải đi ra ngoài, có đi không?"
Đưa nhỏ vẫn giữ sĩ diện. "Không đi."
"Thật sự không đi?"
Đứa nhỏ cắn môi một cái. "Không thèm đi."
"À."
Mạnh Thịnh Nam gật đầu đứng dậy đi lên phòng lấy túi, sau đó đi ra cửa đổi giày muốn đi, còn lẩm bẩm. "Mình nhớ cửa tiệm bên kia lại có đồ chơi mới rồi, còn lợi hại hơn Ultraman nữa." Nói xong không thèm nhìn, định đi ra ngoài, quần áo bị người ta níu lại, cô cúi đầu nhìn.
"Chị."
Đứa nhỏ làm bộ đáng thương nhìn cô.
Mạnh Thịnh Nam vui vẻ. "Muốn đi sao?"
"Vâng."
Cô chỉ vào gò má của mình, đứa nhỏ lập tức chạy tới hôn một cái. Hai người đi chơi, Tiểu Hàng vừa đi vừa nhảy chân sao nở nụ cười vui vẻ. Trong trung tâm thương mại rực rỡ muôn màu, cô đưa Mạnh Hàng tới tầng 3 chơi trò chơi.
Mạnh Hàng đang cùng mấy đứa nhỏ khác chơi bên trong, cô đứng ở một bên nhìn.
Xung quanh cô là cha mẹ và con cái đi đi lại lại, một nhà ba người. Bỗng nhiên cô thấy hơi phiền, điện thoại di động trong túi vang lên, cô để bên tai, Thích Kiều nói gì cô cũng không nghe rõ, xung quanh quá ồn, cô nhìn Mạnh Hàng rồi tới chỗ khác nghe điện thoại.
"Cậu mới nói gì?" Cô hỏi.
Thích Kiều nói to. "Tớ hỏi cậu ở đâu?"
"Ở tầng trò chơi trong trung tâm thương mại." Ánh mắt cô nhìn Mạnh Hàng đang ở bên kia, lại nói. "Cậu muốn tới sao?"
"Có, chờ tớ."
Mạnh Thịnh Nam cười cười cúi đầu bỏ điện thoại di động vào trong túi, cô ngẩng đầu lên không thấy Mạnh Hàng đâu nữa, Mạnh Thịnh Nam hoảng loạn vội vàng nhìn bốn phía, chưa đi được mấy bước, phía sau đã vang lên âm thanh. "Chị."
Cô lập tức quay đầu, sửng sốt nhìn.
Trì Tranh đang cầm tay Mạnh Hàng, như cười như không nhìn cô. Trong nháy mắt, cô có cảm giác thời gian dài đằng đẵng. Rất nhiều năm trước xem Điềm Mật Mật. Dưới tủ kính, Trương Mạn Ngọc và Lê Minh quay đầu nhìn nhau, sau những năm tháng chìm nổi, thời gian dài xa nhau, tuy cười nhưng nước mắt đã rơi hai hàng.
Một lúc lâu sau, người đàn ông cúi đầu nhìn Mạnh Hàng.
"Cái này cũng gọi là xuân kỳ bất ý." Anh nói.
Mạnh Hàng chạy thẳng một mạch tới chỗ cô, kéo tay cô. "Chị, là em thấy anh ấy trước."
"Ừ."
Cô xoa xoa tóc Tiểu Hàng, giương mắt nhìn anh.
"Được nghỉ rồi?" Giọng nói anh không mặn không nhạt.
Mạnh Thịnh Nam trầm mặc, miệng hơi mấp máy.
Trì Tranh thoáng nhướn mày. "Em không muốn nói chuyện với anh sao?"
"Ah."
Mạnh Thịnh Nam. "Không phải, vài ngày nữa mới được nghỉ."
"Thật không?"
Cô gật đầu.
Tiểu Hàng lắc lắc tay cô muốn đi chơi tiếp, cô còn chưa kịp nói gì.
Tiểu Hàng hỏi. "Anh, anh đi được không?"
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu nhìn Tiểu Hàng. "Anh ấy đang bận..."
"Được."
Anh nói, Mạnh Thịnh Nam ngước mắt.
Trì Tranh nhìn cô, lại cúi đầu ôm Mạnh Hàng, cánh tay đứa nhỏ vòng qua cổ anh, nở nụ cười. Hai người không thèm nhìn cô, đi thẳng vào khu trò chơi, Mạnh Thịnh Nam mờ mịt.
Sau đó cô đi theo vào.
Trì Tranh để Mạnh Hàng trong đó rồi đi ngoài. Lúc ấy cô mới đi tới bên cạnh ánh, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạnh Hàng không rời, thỉnh thoảng có người đi qua, hai người tránh sang bên cạnh. Hai tay Trì Tranh đút vào túi quần, hơi dựa vào tường, mơ hồ thấy anh đang nhìn cô, Mạnh Thịnh Nam làm bộ không phát hiện, chợt nghe anh nói.
"Có chuyện này anh vẫn muốn hỏi em."
Ánh mắt cô vẫn không nhìn anh. "Ừ."
"Mạnh Thịnh Nam?" Trì Tranh gọi.
Anh gọi tên cô, cô quay đầu nhìn sang một nơi bên cạnh anh.
"Em không dám nhìn anh?"
Trì Tranh nhìn chằm chằm gò má của cô, thật lâu sau cô mới ngẩng đầu lên.
"Tôi vẫn đang nghe."
Trì Tranh nở nụ cười nhạt.
"Em thật đúng là..."
Anh liếm môi, nghiêng người nhìn cô, nở nụ cười.
"Sao hôm đó lại muốn chạy?"
Mạnh Thịnh Nam giật mình. "Chạy gì?"
"Còn đợi anh nói rõ sao?"
Mạnh Thịnh Nam mím chặt môi, bàn tay hơi run run.
"Anh chỉ cho em xem một quyển sách, nói một cái tên, không biết thì thôi, em chạy làm gì?" Trì Tranh nhìn cô. "Sao lại khóc?"
Mạnh Thịnh Nam nắm chặt tay. "Chỉ là tôi..."
"Chỉ là gì?" Anh hỏi cô.
Cô giương mắt, người đàn ông trước mắt vẫn luôn làm cô tim đỏ chân run, xấu hổ vô cùng. Con mắt Trì Tranh đen kịp, ánh mứt cắm chặt vào cô như sói, Mạnh Thịnh nam nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Anh muốn tôi nói gì?" Cô hỏi.
Ánh mắt Trì Tranh sáng lên.
Anh đang muốn mở miệng, cách đó không xa lại có người gọi "Mạnh Thịnh Nam". Trì Tranh nhìn cô nàng một cái, cô nàng này làm bộ không có chuyện gì nhưng thực ra lại đang cố gắng chống đỡ, anh khẽ nhếch môi. "Anh đi trước." Nói xong đi thẳng ra ngoài.
Mạnh Thịnh Nam thở phào nhẹ nhõm.
"Chị Kiều Kiều." Mạnh Hàng đột nhiên lớn tiếng gọi.
Cô hoàn hồn nhìn sang, Thích Kiều đã tới, Tiểu Hàng không chơi nữa, chạy tới bên cạnh hai cô. Đứa nhỏ nhìn xung quanh một lần, ngẩng đầu hỏi Mạnh Thịnh Nam. "Chị, anh đâu rồi?"
Thích Kiều. "Anh nào?"
Mạnh Thịnh Nam. "À, gặp được một người bạn học trung học, mới đi xong."
"Anh đi rồi?" Tiểu Hàng thở dài. "Em còn định nhờ anh ấy dạy em chơi game."
Thích Kiều nghe ra chút manh mối. "Cậu bạn nào thời trung học cơ?"
Mạnh Thịnh Nam. "Cậu không biết."
"Cậu dối vừa thôi." Thích Kiều bĩu môi.
Sau đó không để ý tới cô nữa, kéo Mạnh Hàng đi khắp nơi càn quét trò chơi.
Xung quanh rất ồn.
Mạnh Thịnh Nam cảm thấy đầu mình đau dữ dội, một mình cô ngồi ở ghế dài, nhìn cửa hàng đối diện đang mở bài Nước mắt hóa thành mưa tương tư, cô không biết nên khóc hay nên cười.
Đêm hôm đó cô quay về trường.
Thích Kiều muốn theo cô về, dùng phòng bếp ở chỗ cô làm một bữa ngon cho cô ăn, nghe tiếng nồi niêu va đậm trong bếp, Mạnh Thịnh Nam nở nụ cười bất đắc dĩ, không thèm quản, một mình trông trên salon xem Vượng Giác Tạp Môn, lúc Lưu Đức Hoa trúng đạn, viền mắt cô ươn ướt.
"Trời ơi."
Thích Kiều mặc tạp dề tới nhìn cô chằm chằm. "Sao thế?"
Cô liếc mắt nhìn sang.
"Làm xong cơm rồi?"
Thích Kiều vui vẻ nói. "Nếm thử không?"
Cô đứng dậy đi tới nhà bếp, cầm đũa gắp đồ ăn rồi nhìn xung quanh.
"Ăn đi." Thích Kiều nóng nảy.
Mạnh Thịnh Nam nửa tin nửa ngờ, chậm rãi bỏ vào trong miệng.
"Thế nào?" Vẻ mặt Thích Kiều chờ mong.
Mạnh Thịnh Nam nhắm hai mắt, thở dài.
"Tớ không tưởng tượng nổi sao vị kia nhà cậu sống được đến bây giờ."
Thích Kiều nhíu mày, tự mình nếm thử một miếng, cảm thấy cả người mình bốc khói.
"Sao?" Cô hỏi.
"Thôi xong." Cô nàng khóc không ra nước mắt. "Tớ nhìn lộn sốt cà chua thành tương ớt."
Mạnh Thịnh Nam không nhìn được cười.
"Đáng giá mà."
"Sao?" Cô hỏi.
Thích Kiều nói. "Rốt cục cậu cũng cười rồi."
Ngoài cửa sổ là màn đêm yên tĩnh không một gợn sóng. Hai người ăn hết cơm sau đó nằm trên giường, Thích Kiều mở nhạc, tiếng nhạc vang lên khắp phòng, Thích Kiều thấp giọng hỏi. "Buổi chiều người bạn cậu bảo quen thời trung học kia là Trì Tranh phải không?"
Mạnh Thịnh Nam không gạt Thích Kiều nữa. "Ừ."
"Thích cậu ta bao lâu rồi?"
"Quên mất rồi."
Thích Kiều thở dài. "Lúc trung học cậu thường nghĩ nhiều quá, bây giờ cũng vậy, rõ ràng chẳng có chuyện gì nhưng tới chỗ cậu lại giống như long trời lở đất. Nam Nam, cậu cứ như vậy sẽ rất mệt mỏi."
Qua một lúc, viền mắt Mạnh Thịnh Nam đã ướt.
"Tớ biết."
Thích Kiều nghiêng người sang, bất đắc dĩ nhìn cô.
"Biết mà làm không được thì có ích gì."
Mạnh Thịnh Nam nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy xuống, đọng lại trên giường.
Trong lòng Thích Kiều thầm than một tiếng.
"Khóc đi, khóc xong thì không sao nữa."
Hồi lâu sau, Mạnh Thịnh Nam lau nước mắt, mở mắt ra hít sâu một hơi.
Thích Kiều cười cô. "Cậu nhát gan lắm."
Mạnh Thịnh Nam hít hít mũi. "Nhỏ (Nhát) sao?"
"Ừ." Thích Kiều nói. "Còn nhỏ hơn cả kim."
Mạnh Thịnh Nam cười thành tiếng.
Thích Kiều nói. "Trước đây cậ ta như thế nào tớ biết, nhưng mà nghe nói bây giờ không giống như trước nữa."
"Cũng không hư hỏng như trước." Mạnh Thịnh Nam nhỏ giọng giải thích.
Thích Kiều chớp chớp mắt, mỉm cười.
Trong đêm khuya, xung quanh ấm áp, hai cô gái vừa khóc vừa cười nhìn nhau. Bầu trời đen nhánh bao phủ mặt đất mênh ௱ôЛƓ, Giang Thành rộng lớn như thế nhưng trong vô số cô gái, bọn họ lại tìm được nhau, cùng ở bên nhau, mặc cho Xuân Hạ Thu Đông hay ngọt bùi cay đắng.
Ở con phố cũ nát kia.
Người đàn ông ngồi ở đầu giường, xoay xoay điện thoại di động trong tay, không sợ bị người khác làm phiền. Một chân anh chống lên, cánh tay còn đặt trên đó, khắp gian nhà chỉ có mỗi một ngọn đèn bàn đang sáng, trên mặt người đàn ông không có cảm xúc, anh nìn chằm chằm nơi nào đó, đôi mắt trầm tĩnh. Sau đó anh châm một điếu thuốc, hút.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc