“Phải cố chịu đựng, nam nhi chí tại bốn phương, bóng tối trước mắt chắc gì đã là bóng tối.” Giáo viên thể dục ngồi xổm mãi cũng mệt, bèn ngồi bệt luôn xuống sàn, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại thổi còi.
Hạ Triều vừa chống người lên không lâu, nghe thấy hồi còi lại phải hạ thấp xuống, hắn chậm rì rì, phát hiện ra mình không thể nhìn chằm chằm khuôn mặt của bạn nhỏ nào đó nữa, nếu cứ nhìn tiếp chỉ sợ đến mười cái cũng không làm nổi, thế là đành quay đầu đi, hầu kết không kìm được giật giật.
Lúc này Hạ Triều không còn nấn ná, hắn có vẻ khá gấp gáp chỉ muốn làm cho xong động tác chống đẩy.
Ánh mắt của cả hai rời nhau ra, Hạ Triều mải ngắm nghía sân nhà thi đấu như thể nhìn ra hoa nở, mãi đến khi Tạ Du cất tiếng hỏi hắn: “Mấy cái rồi?”
“A,” Đầu óc Hạ Triều như ở trên mây, làm gì có tâm trạng đếm số, “Tôi không biết, cậu cũng không nghe hả?”
Tạ Du nghiêng đầu, với tư thế này thì ánh mắt chỉ có thể hướng lên phía trên, đỉnh trần nhà thi đấu có mấy cái xà ngang, phủ trên đó là mặt kính hình vuông đều tăm tắp, Tạ Du khẽ ngừng lại, sau mới nói: “Không nghe.”
“Chắc là mười cái rồi.”
Hạ Triều nói xong, nhận ra mình lại không tập trung ngắm mặt sàn rồi, ánh mắt bắt đầu phân tán, chậm rãi dời đến cổ Tạ Du, chợt phát hiện đường cong nơi ấy thật xinh đẹp đến không ngờ, cuối cùng không biết đang là tự nhủ với mình hay là nói với Tạ Du: “… Cố nhịn thêm lúc nữa.”
Được, được mà.
Hắn nhịn.
Ngay lúc vừa nằm xuống, Tạ Du đã muốn nâng đầu gối lên đạp bay cái tên ở phía trên mình rồi. Cậu lạnh mặt, cảm thấy mình giống hệt thằng ngu, sao không ngồi trong phòng làm bài tập cho khỏe, mắc gì lại đi học cái thứ thể dục này.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu bắt đầu suy tính xem lát nữa nên Gi*t ai trước tiên.
La Văn Cường dùng cái ૮ɦếƭ ép uổng mãi mới kéo được Tạ Du tới tiết thể dục, lúc này còn đang đứng trên sân tập, tự dưng cảm thấy sau lưng một trận rét lạnh, cậu ta chà xát cánh tay, cảm khái sao thời tiết hạ nhiệt nhanh khủng khi*p vậy.
Mặc dù ngày thường Hạ Triều ưa động thủ động cước, nhưng những lúc này hắn vẫn rất kiềm chế… Tạ Du cảm thấy có vẻ như Hạ Triều đang hết sức kìm nén để không bỏ chạy, thậm chí là chỉ muốn nhảy dựng lên bất cứ lúc nào.
Tạ Du không thể phân biệt tiếng tim đập bên tai kia rốt cuộc là của mình hay của Hạ Triều – nhất là lúc Hạ Triều áp xuống, khoảnh khắc ngắn ngủi khi cả hai đứa dính sát vào nhau.
Tạ Du ngắm dãy xà ngang trên trần nhà, mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó dần trở nên không thích hợp, hoặc là nói, cảm giác không thích hợp này đã tồn tại rất lâu, nhưng đến hôm nay mới biến chuyển rõ ràng.
Giống như một dã thú ngủ say trong lòng, bình thường vẫn luôn im lìm nhắm mắt, giờ đây đột nhiên thức tỉnh, hung bạo gầm lên, khiến bản thân vô cùng bất an, nhưng mà… Không hiểu sao lại khiến huyết mạch sôi trào.
Giáo viên thể dục trừ lúc đầu đếm số ra thì sau đấy đều chỉ nhẩm miệng tính, làm người khác không nhịn được nghi ngờ có khi ổng đã bất động thanh sắc cộng cho cả bọn thêm mấy cái, đang lúc tất cả đều đang lén lút oán thầm, giáo viên thể dục lại thổi một hồi còi, sau đó thông báo một con số chẵn: “Hai mươi! Tốt lắm, tiếp tục cố lên!”
Có đứa học sinh chất vấn: “Thưa thầy, sao mới chỉ có hai mươi cái, em em cảm giác phải đến ba mươi rồi!”
Giáo viên thể dục mặt không đỏ tim không đập nói: “Bạn học à, đấy là ảo giác của bạn thôi.”
Không biết rốt cuộc là hai mươi hay ba mươi cái, có hai nhóm nam sinh đã hoàn toàn không gắng gượng được nữa.
Dù cho dưới thân còn có một đứa con trai nằm đó, chỉ cần buông lỏng cổ tay ngã xuống là có khi sẽ xảy ra thảm kịch, nhưng thế vẫn tốt hơn là phải chịu dày vò tiếp tục hít đất, trong đó một cậu chàng cúi đầu nói: “Vạn Sự Thông, tui không nổi nữa rồi.”
Vạn Đạt: “Sao mà không nổi nữa! Cuộc đời cậu cứ thế mà bị năm mươi cái chống đẩy đánh bại à?”
“… Tui thật không nổi nữa mà.”
Đám học sinh ồn ào vây xung quanh ngày càng đông, ngoại trừ mấy nhóm đánh cầu lông còn thêm một đống người nữa, khối trên khối dưới đều đủ cả, Lưu Tồn Hạo cũng theo đó chui vào: “Mèn đét ơi, tụi bây, kịch liệt ghê á.”
Tạ Du lấy tay che trán, cảm thấy khá đau đầu.
“Có thể đừng đứng xem náo nhiệt nữa không các bạn,” Hạ Triều quay đầu nói, “Nhất là ông đó, Lưu Tồn Hạo, thân là lớp trưởng ông có thể đừng làm ảnh hưởng đến danh dự lớp mình không hả?”
Đám học sinh lớp C2-3 còn danh dự cái rắm, đã mất hết từ lâu rồi.
Mất danh dự cũng được, nhưng vẫn còn cơ hội để vãn hồi phần nào nhờ tài nghệ chống đẩy của mình, nhất là trong đám vây xem còn có mấy cô bé lớp dưới, cũng như đang chơi bóng rổ mà nhận ra bên sân có bóng dáng con gái, dù đi tong cả cái mạng cũng phải khoe được sức mạnh cường tráng của mình.
Vạn Đạt trơ mắt nhìn người anh em trên người cậu mới nãy còn thều thào “Tôi không nổi”, đột nhiên buông một tay ra, tay trái siết thành nắm đấm, bắt đầu biểu diễn màn chống đẩy bằng một tay: “…”
Hạ Triều nhìn mà cảm khái: “Cừ ghê, thật lợi hại, người anh em này định cuối tuần rinh giải nhất về cho lớp mình à?”
Lưu Tồn Hạo vỗ tay đầu tiên, “Phó Phái cố lên! Thêm năm mươi cái nữa nào!”
Phó Phái kéo căng cả người, cắn răng tiếp tục vùi đầu gian khổ cày cấy.
Tạ Du cũng quay sang nhìn, một lúc sau chợt hỏi: “Phó Phái? Lớp 3 có người này à?”
Hạ Triều chỉ thiếu ba cái nữa là tròn năm mươi, trong lúc hạ người xuống, thuận thế ghé vào bên tai Tạ Du nói: “Dãy ngay cạnh chúng ta, bàn thứ hai từ dưới lên, lúc mới khai giảng còn vì yêu qua mạng mà bị lão Đường gọi lên nói chuyện đó.”
Tạ Du lục lọi trong đầu không ra kết quả, trên mặt tỏ rõ ba chữ lớn: Không ấn tượng.
“Biết ngay cậu không nhớ mà,” Hạ Triều chống người lên, thở dốc một hơi, lại nói, “Cậu nói xem, dù sao cũng ở trong lớp mấy tháng trời, cậu đã từng nhớ kỹ được thứ gì?”
Từ góc nhìn của Tạ Du, trông thấy hầu kết nhô ra của thiếu niên, thuận theo cần cổ đi xuống, là cổ áo đồng phục thoáng có chút xốc xếch.
Chống đẩy tận năm mươi cái không thể có chuyện chẳng có cảm giác gì, cộng thêm thần kinh luôn ở trong trạng thái khẩn trương, làm xong cái cuối cùng, Hạ Triều nghĩ mẹ kiếp mệt sắp ૮ɦếƭ rồi, tay hắn dùng sức xoay một cái, cả người đổ về phía ngược lại, nằm ngay bên cạnh Tạ Du, chậm rãi nói: “… Năm mươi cái, anh cậu có mạnh hay không.”
Tạ Du nhích sang bên kia, nói: “Cút đi, mẹ ông đây chỉ sinh một đứa thôi.”
Phó Phái có thành tích tốt nhất sân tập, chỉ dùng một tay chống đẩy thêm tận hai mươi cái nữa mới chịu dừng lại, vụng trộm hỏi Vạn Đạt: “Có em gái nào nhìn tui không?”
Vạn Đạt không muốn nói cho cậu ta biết hiện thực tàn khốc, thực tế là tất cả quần chúng vây xem mặc kệ gái trai, đều chỉ tập trung nhìn hai hotboy tiếng tăm lừng lẫy của lớp bọn họ thôi.
“Cậu cảm thấy có, thì cứ cho là có đi.” Vạn Đạt vỗ vỗ bả vai Phó Phái, “Dậy đi thôi.”
Lẽ ra phải đổi lại vị trí, đến lượt số lẻ lên trên làm tiếp năm mươi cái, nhưng hiển nhiên giáo viên thể dục đã không tính kỹ thời gian, chờ đến lúc mấy đứa định đổi vị trí, chuông hết tiết vừa vặn vang lên.
Giáo viên thể dục nhìn đồng hồ bấm giây treo trước иgự¢, khá tiếc nuối nói: “Hết giờ hả, thế thôi, tan lớp đi.”
“…”
Nhóm số chẵn bắt đầu kêu rên sao mà xui xẻo vậy chứ, số lẻ thì không biết có nên cao hứng hay không, dù sao cũng mất công nằm nửa ngày, nhưng bảo tụi nó bây giờ phải nằm đè lên người khác tập chống đẩy – hình như cũng không phải sự tình đáng mong chờ lắm.
Sau khi trở về lớp, nguyên một tiết Hạ Triều với Tạ Du không nói với nhau câu nào.
Bầu không khí cũng xấu khổ không nói nên lời, trước giờ Hạ Triều luôn chủ động lảm nhảm, lúc này lại đột nhiên yên tĩnh đến lạ, có lúc muốn tìm Tạ Du nói mấy câu, mới tới lời mở đầu, vừa nhìn thấy đối phương thì đầu óc Hạ Triều lại như kiểu bị chập mạch, trở về trạng thái im thin thít.
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Tạ Du ba phen bốn bận bị quấy rầy, lần nào cũng gọi tên cậu, hết Tạ Du, lão Tạ rồi đến bạn cùng bàn, thay phiên nhau mà gọi, xong lại không nói lời nào, phiền hết sức.
Hạ Triều mở sách tiếng Anh ra, chỉ chỉ vào sách, cố tìm chủ đề hỏi: “Đang giảng đến bài nào vậy?”
Tạ Du nói: “Bài số ba.”
Hạ Triều ‘Ồ’ xong lại im lặng.
Hai đứa bạn bàn trên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, truyền cho nhau tờ giấy: “Hai đại ca lại giận dỗi à? Hay cãi nhau?”
Tờ giấy truyền thẳng tới tay lớp trưởng, Lưu Tồn Hạo nhớ lại dáng vẻ tương thân tương ái của hai giáo bá trong giờ thể dục, thừa dịp giáo viên quay lên bảng đen viết mẫu câu, cúi đầu viết: Không có đâu, tiết vừa rồi vẫn còn gắn bó như keo sơn mà.
Hạ Triều bệnh thần kinh ngồi ngắm sách tiếng Anh một hồi, mới nhớ ra đáng lẽ giờ này mình không nên nghe giảng, phải chơi điện thoại mới đúng.
Thế là Tạ Du tiết nào cũng nhớ kỹ sứ mệnh chơi điện thoại, đang chuyện trò với Chu Đại Lôi, quay trở về giao diện cập nhật vòng bạn bè, bắt gặp Hạ Triều mới đổi một dòng chữ kí hết sức cá tính: A a a a a a a a a a.
Tạ Du: “…” Tên này điên rồi có phải không.
Trước đại hội thể thao, đồng phục lớp đặt cuối cùng cũng đến, lão Đường còn cố ý cho cả lớp thay đồ để xem hiệu quả thế nào, sau đó ông thầy mang cái máy ảnh đời cổ của mình từ tận bên văn phòng qua.
Đồng phục lớp có mỗi áo hoodie nên chỉ cần khoác lên là được, để thống nhất khẩu hiệu in trên áo mà cả lớp còn tổ chức hẳn một hoạt động bỏ phiếu, đủ kiểu sáng tạo, cái gì mà cảnh còn người còn, thanh xuân vĩnh viễn không tàn phai…
Cuối cùng quá trình bỏ phiếu biến thành đấu trường văn nghệ chém gió đầy ác liệt.
“Ông mày ngầu nhất!”
“Thanh xuân vĩnh viễn không tàn phai!”
“Ông mày ngầu nhất!”
“…”
Cuối cùng suýt lật cả trời, may mà lão Đường tới, người đàn ông đã bước một chân vào độ tuổi xế chiều kiêm giáo viên môn ngữ văn ấy tặng cho cả bọn bốn chữ: ‘Yêu chuộng hòa bình.’
Hạ Triều lấy cái áo ra, giũ giũ mấy lần cho phẳng, kiểu mẫu bình thường không có gì khác lạ, đằng sau là bốn chữ “Yêu chuộng hòa bình” hết sức bắt mắt.
Tạ Du do dự thật lâu, không muốn mặc cho lắm.
Thế nhưng đau khổ nhất vẫn là La Văn Cường, cậu chàng không thể tới nhà vệ sinh nam thay váy được, Hạ Triều tròng áo vào, kéo đám Lưu Tồn Hạo quây lại thành một bức tường người kín đáo: “Đừng có sợ người anh em, cứ mạnh dạn thay đi.”
Tạ Du trở về từ nhà vệ sinh, Vạn Đạt liền hô lớn với cậu: “Du ca qua đây qua đây, bên này còn có chỗ hở, giúp nhau chắn cái đi.”
“Không giúp.”
“Triều ca, coi bạn nhỏ nhà cậu kìa,” chờ đại ca lầu Tây lãnh khốc đi khỏi, Vạn Đạt mới nhỏ giọng nói với Hạ Triều, “Quản người đi chứ?”
Hạ Triều đút tay túi áo, lòng bàn tay còn nắm vỏ kẹo que vân vê, bỗng nhiên cười, nói: “Cái này thật sự không quản được đâu… Cậu ấy quản tôi nghe còn có lý.”
Không biết vì sao trong đầu Vạn Đạt đột nhiên hiện lên mấy chữ “Vợ quản nghiêm”, làm cậu giật hết cả mình, cũng may La Văn Cường đã thay xong váy áo, đang khổ không tả nổi tiếp tục núp núp trong góc không dám lộ diện, càng lôi kéo sự chú ý của mọi người: “Ông đổi xong chưa, đi ra đây! Nhanh lên, có phải đàn ông không đấy, lằng nhà lằng nhằng.”
Hạ Triều lui ra phía sau mấy bước, trở về chỗ ngồi của mình đứng đấy, hắn vừa rời khỏi, một sinh vật to bự đang co quắp trong xó xỉnh nào đó hoàn toàn bại lộ trước mặt mọi người.
La Văn Cường cào tường: “… Tôi không thiết sống nữa, mấy người đã tàn nhẫn ςướק đoạt cơ hội yêu sớm của một thiếu nam cao trung ngây thơ rồi có biết không, thế này thì cả ba năm cao trung còn đứa con gái nào dám lại gần người ta nữa!”
Hạ Triều ngồi trên bàn cười mãi.
Tạ Du cũng cảm thấy buồn cười, nhưng đồng tình vẫn chiếm tỉ lệ lớn hơn, cậu quyết định dành cho thể ủy một chút tôn trọng cuối cùng.
Hạ Triều thấy vậy, vươn tay vỗ vỗ đầu cậu: “Bạn nhỏ, tâm trạng không tốt à?”
“Bạn nhỏ cái đầu cậu.”
Tạ Du nói xong cũng không định làm căng, suýt nữa thì bật cười, lại nói: “Tôi không muốn quá tàn nhẫn.”
Đường Sâm giơ máy ảnh lên, đứng trước cửa lớp học, cười ha ha chụp cho mấy đứa nhỏ một tấm ảnh.
Không phải ảnh chụp nghiêm túc gì cả, mọi người cũng không xếp thành hàng thành khối, vẫn đang tụ tập lộn xộn ở cuối lớp. La Văn Cường khóc lóc nửa ngày, Vạn Đạt bèn đưa cho cậu ta một cái gương, cậu ta liền không khóc nổi nữa, trong nháy mắt đã bị chính mình chọc cười. Hứa Tình Tình cầm di động đứng cạnh đó chụp lia lịa, mấy đứa còn lại thì cười đến gập cả người.
Khung cảnh dừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Khoảnh khắc từng gương mặt đều mang theo nét tươi cười, sức sống vô hạn, thanh xuân dào dạt.
Còn có hai cậu thiếu niên ở hàng cuối cùng.
Mặc dù chỉ có bóng lưng, nhưng hai người ở rất gần nhau, nhất là Hạ Triều ngồi trên bàn học, dáng vẻ nhàn nhã không hề theo bất cứ khuôn phép nào.
Hạ Triều nghiêng người, hé ra sườn mặt, tay phủ lên đầu Tạ Du, đầu ngón tay dịu dàng luồn vào mái tóc cậu, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mà Tạ Du đến cái ót cũng mang theo vẻ lạnh lùng.
Ánh nắng chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào đã bị rèm cửa sổ che khuất, vừa lúc ấy có cơn gió thổi tung tấm rèm, những bộ bàn ghế vĩnh viễn không được xếp ngay ngắn, nơi bảng đen kín nét phấn trắng, còn có tất cả những đứa học trò trong lớp, đều như được dát lên một tầng ánh sáng.
Trên người bọn họ mặc cùng một kiểu áo khoác, phía sau là bốn chữ lớn: Yêu chuộng hòa bình.