Thành phố C, khoa Y đại học Thanh Hoa.
Trời đã gần khuya, trong tòa nhà vẫn thấp thoáng ánh đèn. Trên hành lang vốn dĩ vắng lặng dần vang lên loạt tiếng bước chân, có hai nữ sinh viên nhỏ giọng trò chuyện: “… Về thôi, mình buồn ngủ quá đi mất, về nhà còn phải viết báo cáo nữa.”
“Ừm, vậy chờ mình thay quần áo đã nhé.”
Người còn lại nói được nửa chừng, chợt dừng lại: “Ơ —— kia có phải điều hòa trung tâm của khoa Y chúng ta không?” Chính là cái loại điều hòa làm lạnh không khí ấy.
Hai người nói xong bèn thả chậm bước chân, qua cánh cửa sổ, làm như vô ý mà căng mắt nhìn vào trong. Không dám lên tiếng, sợ quấy rầy người ở trong phòng thí nghiệm.
Cả gian phòng thí nghiệm không nhuốm bụi trần, quy củ ngăn nắp đến lạ thường.
Người kia dáng cao chân dài, bề ngoài cực kỳ thu hút, phóng tầm mắt khắp khoa Y cũng không tìm ra kẻ thứ hai. Nhưng không biết vì sao, lại khiến cho người khác không dám tới gần, nhất là chiếc áo blouse trắng trên người cậu, khi mặc vào càng tăng thêm cảm giác lạnh lùng xa cách.
Lúc vươn tay lấy đồ, một phần cổ tay lộ ra từ ống tay áo rộng rãi, ngón tay cậu sinh viên ấy thon dài, khớp tay rõ ràng.
Đây là nhân vật khá nổi tiếng của khoa Y bọn họ.
Mới nhập học chưa được bao lâu, chỉ với danh hiệu trạng nguyên tỉnh cộng với gương mặt kia, danh tiếng lập tức truyền đi khắp khoa, ngày kế tiếp đã bắt đầu càn quét tất cả các diễn đàn lớn của trường đại học.
Khoa Y chưa bao giờ xôn xao đến vậy.
Quả thực là đỉnh cấp lưu lượng của cả khoa, độ hot phải sánh ngang với gã sinh viên mới của học viện Kinh Quản (1) ngay sát vách, khi nhận phỏng vấn trước cổng trường vào hôm khai giảng đã phách lối buông một câu “Chỉ thi mấy môn là đỗ ấy mà”.
Ngay từ đầu cũng có người bị gương mặt này mê hoặc, điên cuồng cầu xin cách thức liên lạc, chủ động tấn công, nửa tháng sau tất cả đều rút lui trong lặng lẽ.
Gió trên diễn đàn trường đại học lập lức đổi chiều.
—— Không không không không phải người.
—— Thật sự đáng sợ, đừng dại mà chọc phải.
—— Má ơi trong topic cũ trên diễn đàn có đứa nào đấy qua ngắm người thật, tả lại rằng lúc nhìn thấy cậu ta thì như thể bước một chân vào Bắc Cực ấy, không hề điêu tí nào luôn.
—— Gửi lầu trên. Biết cái vị bên Kinh Quản sát vách không, hình như trước kia hai người bọn họ học cùng một trường đấy.
—— Nhắc tới Kinh Quản, cầu phương thức liên lạc của ai kia với. Thật đẹp trai quá đi orz, mặc dù trả lời phỏng vấn hơi gợi đòn một xíu, nhưng sau khi đăng lên thì hiệu quả tuyên truyền vang dội gấp chục lần so với mấy thứ hội chiêu sinh bày ra…
Tạ Du cũng chẳng hề nhận ra ngoài cửa sổ có người đang ngó mình.
Từ dạo trước bị giáo sư Dương kéo đến nhóm thí nghiệm, ra tay hỗ trợ một phen, ngày nào cũng loay hoay từ sáng đến cơm trưa cũng không kịp ăn, còn thời gian đâu mà nhớ đến việc khác. Chờ cậu ghi chép xong số liệu cuối cùng, lúc này mới cảm thấy hơi đói.
Cậu đưa tay ấn ấn mi tâm, móc điện thoại ra nhìn đồng hồ.
00:38.
Ngoại trừ thời gian, nội dung mấy tin nhắn hiển thị trên cột thông báo cũng rất bắt mắt.
– Giúp xong chưa.
– Có phải lại bỏ bữa rồi không? Thích ăn đòn hả?
Hạ Triều nhắn xong, năm phút trước gửi tiếp một câu:
– Xuống tầng.
Tạ Du ra khỏi phòng thí nghiệm, gọi thẳng sang bên kia: “Anh đang ở dưới à?”
Hạ Triều ngồi trên bậc thang dưới tầng, ngay cạnh thảm cỏ, mấy chú mèo hoang dè dặt rón rén từng bước một đi tới kêu ‘meo meo’, hắn ngoắc tay với chúng, nói: “Em mà không xuống nữa… Thì mấy nhóc này sẽ tranh ăn đồ của em đó.”
Đúng là tụi mèo hoang kia đang nhìn chăm chú hộp thức ăn trong tay hắn, ánh mắt cảnh giác, nhìn hắn, rồi lại ngó chừng hộp thức ăn nọ.
Tạ Du cởi một khuy áo, mấy ngày nay làm thí nghiệm liên tiếp, rất buồn ngủ, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói của đối phương, cả người không tự giác mà thả lỏng.
Ban đầu vì chuyện ăn uống này, cả hai từng cãi nhau một phen.
Nói một cách chính xác thì cũng không thể coi là cãi nhau. Một người thật sự bận rộn đến mức không thể nào đảm bảo chất lượng sống một ngày ba bữa, người còn lại thì cho rằng dù thế nào đi chăng nữa sức khỏe mới là chuyện quan trọng nhất, ૮ɦếƭ cũng không chịu nhượng bộ.
Đó cũng là lần đầu tiên cậu trông thấy Hạ Triều lạnh mặt: “Môn học đầu tiên của sinh viên khoa Y bọn em, là tự hủy hoại bản thân mình trước à?”
Tạ Du biết mình đuối lý, đành phải chịu nhún nhường dỗ hắn: “Anh.”
“Gọi anh cũng vô dụng,” Hạ Triều nói thì nói vậy, nhưng giọng điệu vẫn không tự chủ mà mềm nhũn, cuối cùng thở dài, cúi đầu hôn cậu, “Có phải em biết thừa là anh không có biện pháp nào với em đúng không.”
Tạ Du thay quần áo xong, cúp điện thoại đang định xuống lầu, lúc thoát khỏi màn hình vô thức ấn vào ứng dụng bên cạnh, lọt vào tầm mắt chính là nhóm chat với tên gọi ‘Lớp 3 vĩnh viễn không rời xa’.
Ảnh nhóm là một tấm hình chụp cả lớp.
Tạ Du dựa vào tủ quần áo, ấn zoom lên nhìn mấy lần.
Đội ngũ bốn hàng, tư thế kỳ quái, mỗi người đều bày tư thế bắt chước trên mạng. Có đứa giơ tay cao nhảy dựng lên, ngừng ở ngay giữa không trung, cũng có cặp đôi đứng đánh nhau ngay trước mặt mọi người. Hôm ấy Lưu Tồn Hạo có vẻ thích ăn đòn, gào lên rằng ‘Mình đẹp trai nhấttt’, bị hai đứa bên cạnh lôi ra đánh cho một trận.
Lúc xếp hàng Tạ Du bị thầy chủ nhiệm kéo đến bên cạnh, đứng cách Hạ Triều mấy người, thừa dịp bọn kia đang ồn ào náo loạn, Hạ Triều chẳng nói chẳng rằng vươn tay ra kéo cậu về phía mình: “Qua đây.”
Bức hình này không phải ảnh chụp tốt nghiệp chính thức, bởi vì quá hỗn loạn, Lão Đường hô hào trật tự mãi không xong, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên thợ chụp ảnh gặp phải cái lớp nghịch như khỉ thế này: “Đứng yên nào, ba, hai, một…”
Cảnh tượng như dừng lại.
Dường như ấn tượng của tất cả mọi người về một năm lớp mười hai, ấy chính là sách tham khảo làm không hết, là tiếng đọc sách văng vẳng bên tai, những tầng bụi phấn lơ lửng bay khắp lớp học. Rảnh rỗi không có gì làm bèn gom hết ruột 乃út đã viết cạn về một chỗ, đến lúc tốt nghiệp thu hoạch được cả bó lớn.
Ấn tượng khác là ngay cả khi đang ngủ.
Không chịu nổi nữa đành phải nằm gục xuống mặt bàn, trên đỉnh đầu là quạt trần chậm rãi quay, phát ra tiếng kêu cót két, nhẹ nhàng thổi lật từng trang giấy trắng.
Nghĩ lại cứ thấy như một giấc chiêm bao.
Chỉ còn một đêm nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, Lão Đường liên tục căn dặn “Tối nay nhớ phải đi ngủ sớm, điều chỉnh trạng thái cho tốt không phải khẩn trương”, các bạn nhỏ lớp 3 thì chẳng có vẻ gì là khẩn trương, kết quả hai người Lão Đường với Ngô Chính lại thao thức suốt đêm không ngủ.
Ngày đưa đám học trò đi thi, Lão Đường cố ý mặc một bộ quần áo đỏ rực.
Ông thầy đã chừng này tuổi, mặc cái áo ngắn tay đỏ chót, đứng trước cổng địa điểm thi, tay run run hỏi: “Mang giấy báo danh hết rồi chứ? Đừng căng thẳng, tuyệt đối đừng căng thẳng quá nhé.”
Hạ Triều phải mỉm cười an ủi lại thầy: “Đã mang hết rồi, thầy yên tâm. Thầy ơi, đừng căng thẳng nữa ạ.”
Lão Đường liên tục nói “Tốt tốt tốt”.
Thành tích thi đại học vừa được công bố, một trường cấp ba chẳng có tiếng tăm gì lập tức gây chấn động.
—— Lập Dương Nhị Trung có một trạng nguyên cấp tỉnh.
Ngày hè chói chang, tin tức này so với cái nóng ba mươi chín độ C càng khiến người ta sôi trào.
“Triều ca, ông khiến tôi quá thất vọng. Kém mỗi hai điểm thôi, ông có biết tôi đặt cược bao nhiêu vào ông không hả, tôi đặt mười đồng lận đấy!”
Thành tích thi đại học của lớp 3 không tệ chút nào, thậm chí có mấy người vượt xa khả năng phát huy bình thường, điểm thi của Hứa Tình Tình cao hơn thi thử đến hai mươi điểm, lúc quay về trường cầm theo túi hồ sơ, tâm trạng hết sức phấn khởi: “Ông đúng là phụ lòng tin của tôi thật đó!”
Sau đó có người kêu: “Tệ nhất là bọn tôi tin tưởng ông như thế mà bản thân ông lại đi cược cho Du ca!”
Hạ Triều cười nói: “Tôi tin tưởng bạn cùng bàn mình mà.”
So với thành tích cao không tưởng, lựa chọn vào ngành Y của Tạ Du mang tới cú shock lớn hơn nhiều.
Hạ Triều đã tự định hướng cho mình từ rất sớm, so sánh các ngành học hàng đầu, cũng chịu ảnh hưởng không ít thì nhiều từ Lão Hạ nhà mình, từ từ tìm hiểu sâu và ghi danh vào Kinh Quản.
Sát thủ vô tình thành thiên sứ áo trắng, còn cái kẻ màu mè khoe mẽ kia thì chạy đi học tài chính.
Tập thể lớp ba đều tỏ vẻ vô cùng đau đớn: “Thôi xong, tham tài hại mệnh đủ cả rồi.”
“…”
Tạ Du đi xuống tầng dưới, cách cửa sổ thủy tinh liền trông thấy Hạ Triều ngồi trên bậc cầu thang chơi với mèo. Hắn mặc áo sơ mi đen đơn giản, tóc cắt ngắn, khiến ngũ quan vốn đã thâm thúy càng thêm nổi bật.
Tạ Du ngồi xuống sát cạnh hắn: “Chờ lâu chưa?”
“Mới được mấy phút.”
Đợi ai kia ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cơm, Hạ Triều mới nói tiếp: “Mấy vụ thí nghiệm gì đó của bọn em bao giờ mới xong? Trước kia chỉ kêu đi hỗ trợ lặt vặt, sao tới giờ việc gì cũng giao cho em vậy, còn có giáo sư Dương kia…”
Tạ Du gắp một miếng thịt trong hộp cơm ra nhét vào miệng hắn.
“Bao lâu rồi, có định xong không?”
Hạ Triều chậm rãi nuốt miếng thịt kia, tay chống bậc thang: “Muốn đào góc tường anh hả, không dễ thế đâu.”
Giáo sư Dương là danh nhân của khoa Y.
Năm nhất Đại học Tạ Du có chọn một số môn chuyên ngành, đúng lúc giáo sư Dương đến dự thính liền chọn trúng, lập tức kéo người vào nhóm thí nghiệm của mình để chú trọng vun trồng. Khả năng học hỏi của Tạ Du rất mạnh, nhiệm vụ phải gánh vác cũng càng lúc càng nặng.
Bởi vì thật sự quá hợp mắt, thêm nữa giáo sư Dương cũng lớn tuổi, thế là bắt đầu thích quan tâm mấy chuyện chung thân đại sự của sinh viên mình: “Cô bé Tiểu Phương này rất hiền lành, trò ấy…”
Tạ Du biết có không ít cô gái có cảm tình với mình, vừa nghe đã hiểu ý: “Thưa giáo sư, em có đối tượng rồi ạ.”
Giáo sư Dương ‘Hả’ một tiếng, khá tiếc nuối, rồi hỏi: “Cũng ở trường chúng ta hả?”
“Vâng ạ.”
Ông thầy già bèn thổn thức: “Học gì vậy?”
Tạ Du: “Bán bảo hiểm ạ.”
Giáo sư Dương không bao giờ hỏi nữa.
Rất lâu sau đó thầy mới biết được, đối tượng ‘bán bảo hiểm’ trong miệng học trò cưng của mình chính là Hạ Triều – cái cậu sinh viên bên Kinh Quản viết hạng mục như đi dạo, tuổi trẻ đã bộc lộ tài năng, khiến vị giáo sư nào mỗi khi nhắc đến đều tỏ vẻ kiêu ngạo lẫn nhức đầu không thôi.
(1) Kinh Quản: Học viện Kinh tế và Quản lý Đại học Thanh Hoa