LIỄU THỦY TIÊN
Chuyện chủ nhân Thiên Ngoại Thiên trở thành môn hạ của Quan Thế Âm và làm vật cưỡi khiến cho cả Thiên Ngoại Thiên cũng bùng nổ. Trong mười con yêu ma cũng có vài con không tin. Nhưng tin tức dưa lê của Thiên Ngoại Thiên luôn luôn chính xác khiến cho đám yêu ma sau khi ôm đầu khóc lóc lại bắt đầu phân tích nguyên nhân. Tại sao Lão Đại không chịu làm chủ nhân Thiên Ngoại Thiên mà lại đi làm thần thú cho thần giới chứ?
Hội nghị thương thảo đưa ra ba kết quả:
Một, Lão Đại có nhược điểm gì đó bị Quan Thế Âm nắm được nên bị hắn ta ép bức.
Hai, thần giới dùng cách đê tiện ám toán Lão Đại khiến cho thần trí Lão Đại không tỉnh táo nên bị bọn hắn lừa.
Ba, Lão Đại si mê sắc đẹp của Quan Thế Âm.
Đám người lại ồn ào tranh luận vì ba kết quả này. Lão Đại không có nhược điểm gì bị Quan Thế Âm nắm được cả. Nó đâu phải chính nhân quân tử hay trinh tiết liệt phụ, dù cho có làm mấy việc không phải con người thì cũng chẳng ngại gì bị vạch trần.
Thần giới cũng không thể nào ám toán được Lão Đại. Năm đó Nữ Bạt giao thủ nhiều lần với thần giới cũng không thấy thần giới làm gì được cô ta cả.
Cho nên cũng chỉ còn lại lý do thứ ba duy nhất....
Đám yêu ma kịch liệt tranh cãi khá lâu. Chúng cảm thấy Quan Thế Âm có thể nói là ăn hay nói khéo, lại thêm phần dung mạo quả thật.... Nhưng mà xem xét đến Lão Đại của bọn họ lại là kẻ ngây thơ trong sáng, hiền lành ngay thẳng, chắc chắn là đã bị Quan Thế Âm xảo quyệt kia mê hoặc rồi.
Quần ma nhất trí đó là sự thật nên Ma Linh Thai dẫn đầu đám yêu chuẩn bị đi bắt Quan Thế Âm mang về Thiên Ngoại Thiên vì Lão Đại.
Tính tình của đám yêu ma này lúc nào cũng gấp rút nóng nảy. Nên lúc đó đã tuyên bố muốn đánh đến thế giới Tây Phương Cực Lạc và bắt sống Quan Thế Âm. Quan Thế Âm bắt đầu buồn lo. Hắn là thần cứu đời, xem như là thần thông khôn cùng. Nhưng nếu đơn thuần bàn về sức chiến đấu thì làm sao đánh lại đám yêu ma này. Còn nếu núp ở Tây Thiên thì được an toàn nhưng tính hắn lại thích đi du ngoạn khắp nơi.
Chuyện này truyền đến Tây Thiên, ánh mắt của tất cả các đức phật đều nhìn Bồ Tát trêu chọc. Như Lai lại càng mừng rỡ cười toe toét: "A di đà phật, ái đồ, không ngờ con lại có bản lĩnh đến mức này..."
Quan Thế Âm tức muốn lật bàn. Nhưng Bồ Tát rốt cuộc vẫn là Bồ Tát, lúc này Quan Thế Âm quyết định đi gặp kẻ gây họa kia. Hắn tìm được Ma Linh Thai, trước khi Ma Linh Thai ra tay hắn liền nói sầu khổ "Yêu ma vô dụng thì cũng chỉ biết làm mấy việc tào lao. Chủ nhân nhà bọn mi đến gần bần tăng đâu phải do bần tăng mê hoặc nó."
Ma Linh Thai rất cảnh giác: "Vậy thì tại sao?"
Quan Thế Âm nghịch cành dương liễu, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng "Thử nghĩ xem, nếu nó ở lại bên cạnh bần tăng thì sẽ hầu hết có thể đến gần ai?"
Ma Linh Thai vẫn còn chưa nghĩ ra thì Quan Thế Âm đã xoay người bỏ đi, lúc gần đi còn để lại một câu "Tâm tư của nó làm sao bọn mi có thể nhìn thấu. Hãy cẩn thận nghĩ thử xem."
Ma Linh Thai nghi ngờ mang câu đố này về Thiên Ngoại Thiên. Một đám yêu ma cũng chẳng hiểu gì không ngừng phân tích nhiệt tình. Sau đó rút ra một kết luận vô cùng kinh hãi: Chẳng lẽ Lão Đại đến gần Quan Thế Âm chỉ là vì....
Đám yêu ma cũng rơi vào tình thế khó khăn, chiêu này của Lão Đại cũng thật quá cao. Nhưng bọn họ thật sự không có biện pháp nào để đối phó với Như Lai. Mấy đọa thần ở trong ngục cũng từng bị Như Lai giảng kinh, hôm nay nghe thấy thế thì càng hoảng hốt. Cuối cùng đám yêu ma cảm thấy rằng vấn đề mấu chốt là ở Lão Đại nhà mình, thích ai không thích vậy mà lệch qua Tây Thiên Như Lai... Điều này thật là vô cùng méo mó thẩm mỹ....
Cho nên Thiên Ngoại Thiên phái đi một đám yêu ma tính tình táo bạo, quyết định bắt về Lão Đại nhà mình rồi nói sau. Nếu như bọn chúng bắt được nó về, thì cưới cho nó vài chục cô vợ để nó nhận thức được chuyện nam nữ bình thường. Nói không chừng nó sẽ không cảm thấy Quan Thế Âm cũng chẳng có điểm gì hay cả.
Bọn chúng càng nghĩ càng có đạo lý nên nhanh chóng bắt đầu cuộc vây đuổi cương thi mắt xanh. Cương thi mắt xanh cũng nhức đầu. Nó đang vội vàng về tìm Xảo Nhi. Nhưng bọn yêu ma này lại không chịu bớt phiền phức, cứ không ngừng muốn trói nó mang về Thiên Ngoại Thiên cưới vợ. Còn nó thì lại nóng nảy nên song phương càng không ngừng giao thủ. Vết thương cũ của Mắt Xanh chưa lành hẳn, đương nhiên không phải là đối thủ của đám yêu quái lâu năm kia. Nhưng nhờ vào nó có kinh nghiệm nên đã biến thành cương thi mắt đỏ lẫn vào trong đám yêu ma, đợi mọi người giải tán rồi len lén chuồn đi....
Cương thi mắt xanh đến Liễu phủ thì đã nửa đêm. Nó đi dạo một vòng trong phủ, lần lượt tìm hết các viện, rốt cuộc cũng tìm được chổ ở của Liễu Thủy Tiên. Đó là một đại viện rộng lớn, trong đó có một ao sen, bên bờ ao có một tòa núi giả xây từ đá Thái Hồ, xung quanh trồng rất nhiều hoa cỏ. Gió nhẹ thổi qua làm sóng hồ gợn lăn tăn và mang theo hương thơm ngát trong đêm.
Tỳ nữ trong viện dập dìu tới lui như cánh bướm đi qua cầu trúc và dãy hành lang gấp khúc. Cương thi mắt xanh nhìn thấy thế lại an lòng đôi chút. Xem ra mấy năm nay Liễu viên ngoại đối xử với cô không tệ.
Nhưng sao nó biết được Liễu viên ngoại đối với Liễu Thủy Tiên đâu chỉ có hai chữ "không tệ". Phải nói rằng ông ta nâng niu cô như hòn ngọc quý trên tay, ngậm trong miệng sợ tan, thổi đi thì sợ bay.
Liễu Thủy Tiên kia cũng rất khá, vẻn vẹn mười sáu tuổi đã trổ mã duyên dáng xinh đẹp vô cùng. Lại còn chăm chỉ học cầm kỳ thi họa, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều là dáng vẻ của đại gia khuê tú.
Nhắc đến lại nói, kể tử khi Liễu viên ngoại sinh được đứa con gái này thì việc làm ăn cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ trong vòng mười năm đã trở thành phú hộ ở Quý Châu. Ông ta lại càng cho rằng đứa con gái này đã mang đến tiền tài cho ông. Lại thêm giấc mộng năm đó khiến ông vô cùng yêu thương cô. Đến bà sáu cũng được mẹ quý nhờ con, ngay cả bà cả trong Liễu phủ cũng phải nhường bà sáu dăm ba phần.
Mấy năm nay người đến Liểu phủ cầu hôn với Liễu Thủy Tiên không sao đếm hết. Thế nhưng Liễu viên ngoại vẫn ghi nhớ một lòng lời bồ tát nói năm đó. Ông đoán chừng mạng của Liễu Thủy Tiên chắc chắn là đại phú đại quý, nên ông tuyệt đối không nhìn lấy những kẻ đến nhà cầu thân kia.
Cho đến sau này, cả nhà Bình Nam Vương đi ngang qua Quý Châu được các châu phủ mở tiệc chiêu đãi. Lúc ấy Liễu viên ngoại cũng đã là nhà giàu có nhất nhì Quý Châu. Trong trường hợp này, người lui đến chắc chắn đều là quan to quyền quý, nên ông sửa soạn cho con gái mình thật kỹ rồi dẫn theo đến yến tiệc.
Ai cũng biết thế tử Bình Nam Vương vừa gặp Liễu Thủy Tiên đã như bị hút mất hồn khẳng định nếu không phải cô thì sẽ không cưới ai khác. Mới đầu phủ Bình Nam Vương cũng không đồng ý. Thời đó rất nặng về gia phong, tuy Liễu phủ là nhà giàu có, nhưng cũng chỉ xuất thân là thương nhân. Còn Liễu Thủy Tiên lại là con thứ, làm trắc phi trong Bình Nam Vương phủ đã là được cất nhắc, làm sao có thể cưới làm chính thất được chứ.
Cũng do thế tử Bình Nam Vương cắn răng kiên trì, thậm chí ban đêm còn len lén vượt tường muốn gặp Liễu Thủy Tiên bị Liễu gia bắt được, thiếu chút nữa đã đánh thế trận một trận ra trò. Việc này càng khiến Liễu viên ngoại càng thương yêu Liễu Thủy Tiên, ngay cả mấy đứa con gái khác trong phủ và con trai trưởng cũng không được bằng một phần ngàn của cô.
Khi cương thi mắt xanh đến thì Liễu Thủy Tiên đang thêu áo cưới. Liễu viên ngoại đặc biệt mời thợ thêu nổi danh nhất quý châu dạy cho cô nên kỹ thuật thêu của cô đẹp mắt vô cùng. Bà sáu cũng ở trong phòng cô, người làm mẹ biết con mình sắp gã đi thì luôn mang tâm tình phức tạp.
Sợ chồng không tốt thì con gái phải chịu khổ. Còn chồng tốt thì lại lo con gái mình bị người khác bắt nạt.
Liễu Thủy Tiên rất thân thiết với mẹ mình. Mười sáu năm qua trên dưới Liễu phủ đối với cô rất tốt. Nhất là từ khi định hôn sự với phủ Bình Nam Vương, mọi người đều nghĩ rằng cô là thế tử phi tương lai của Bình Nam Vương nên lại càng không dám qua loa. Từ nhỏ đến lớn cô đều được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng chịu đựng bất cứ mưa gió nào.
Bà sáu lệnh cho tỳ nữ mang vào một hộp trang sức đặt lên bàn. Liễu Thủy Tiên cũng gác giá thêu qua xem. Bà sáu mỉm cười cầm lấy chiếc trâm vàng tua rua cài lên tóc cô, sau đó lại thở dài "Bình Nam Vương phủ kia là dòng dõi hoàng thất, thật không tầm thường như những nhà khác. Sau này gả qua đó có thể sẽ không được như ở nhà mình..."
Bà muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống không nói nữa, cầm lên chiếc thoa hình hoa sen thử cài lên tóc Liễu Thủy Tiên. Cương thi mắt xanh đứng ngoài cửa sổ chỉ nghe thấy tiếng nói của Liễu Thủy Tiên vô cùng nhẹ nhàng, không hề có thái độ ngang ngược kiêu ngạo "Mẹ hãy an tâm, chút tiến thối này Thủy Tiên sẽ dè dặt."
Trong phòng hai mẹ con lại hàn huyền một số việc vặt vãnh, sau đó bà sáu mới đứng dậy rời đi. Lại có tỳ nữ đi vào trải giường, bưng nước cho Liễu Thủy Tiên rửa mặt súc miệng, loay hoay trong chốc lát mới lui ra ngoài.
Khí trời mùa hè nóng bức, sau khi hầu Liễu Thủy Tiên ngủ xong người hầu gái cũng dập tắt ánh nến. Trong phòng tối xuống trong nhất thời chỉ còn lại bích Dạ Quang tỏa ra màu cam nhạt.
Cương thi mắt xanh đứng ở ngoài ngây ngô rất lâu, khi nghe được bên trong không còn tiếng động gì nữa mới lặng lẽ đi vào. Tất nhiên là nó nhảy vào từ cửa sổ, đứng trước giường hồi lâu, chỉ thấy sau tấm rèm mỏng thêu hoa cỏ màu xanh có một bóng người nằm nghiêng trên giường. Vì trời nóng nên trên người chỉ đắp một lớp chăn mỏng càng tôn lên dáng vóc yểu điệu của cô.
Cương thi mắt xanh hơi kích động. Nó nhẹ nhàng vén màn lụa, ngồi xuống mép giường. Mái tóc đen dài như mây của cô đang trải trên gối ngọc. Nó cầm một lọn lên nhẹ nhạng thưởng thức, chỉ cảm thấy mềm mịn như tơ. Trong nhất thời nó không tìm ra được điểm tương tự của người trước mặt và Xảo Nhi trong trí nhớ của nó.
Nó hơi hoang mang, nhưng cũng có sự mừng rỡ khó kiềm nén. Dù là như thế nào, cuối cùng nó cũng đã tìm được cô. Nó cúi người sát lên gương mặt cô. Thình lình Liễu Thủy Tiên mở mắt choàng tỉnh, đôi mắt cô nhìn nó rất lâu, rồi đột nhiên thét lên khiến cả phủ Liễu viên ngoại đều thức giấc.