Lệnh Điều Động Bí Mật. Buổi tối, Đông Phương Khải Ca cùng Trương Tuyết ngồi chung một chiếc xe về nhà, đến lầu hai thì bước chân của hai bên không tự chủ mà chậm lại. Bọn họ cùng chờ đối phương mở miệng giữ lại. Nhưng mà, ai cũng không nói ra lời nào, tự mình trở về phòng mình.
Mới vừa vào cửa, Trương Tuyết bắt gặp một bó hoa Bách Hợp to đặt trên giường. Đây chính là loài hoa mà bà thích, trước kia cứ vài ngày bà sẽ mua mấy đóa để cắm trong phòng.
Đông Phương Khải Ca thế nhưng vì bà đi mua hoa sao?
Trong lòng đã lâu không nhảy lặng lẽ động, mang theo sự nhớ nhung cùng cảm động.
Đủ rồi, bà nghĩ đã đủ rồi, Đông Phương Khải Ca đã làm tới mức này, mình còn muốn như thế nào nữa? Thật muốn ông chính miệng nói ra sao? Đối với ông mà nói, những điều này có lẽ giống như sự khó khăn khi giơ tay đầu hàng địch vậy.
Bà hé miệng cười cười, xoay người bước ra gian phòng.
Đẩy cánh cửa phòng của Đông Phương Khải Ca, chỉ thấy ông đang đứng ở giường cầm một hộp đồ tỉ mỉ vuốt ve, nhìn thấy Trương Tuyết, ông lộ ra nụ cười xấu hổ, khóe mắt là nếp nhăn thật sâu, theo năm tháng để lại dấu vết, "Cảm ơn, anh rất thích màu này." Ông nhẹ nhàng vuốt áo sơ mi trong tay, nhu hòa nói.
Trong nháy mắt Trương Tuyết như rơi vào cơn choáng của rượu, tất cả đáp án hoàn toàn lộ ra trước mắt. Đúng vậy, Đông Phương Khải Ca sao có thể bao hết nhà hàng để mời cơm, lại mở rượu đỏ nữa? Còn đưa hoa tươi? Ba mươi năm này ông lúc nào đưa quà tặng cho mình? Làm cho mình vui mừng? Thì ra là. . . Tất cả đều là của người khác sắp xếp, sắp xếp mình cùng Đông Phương Khải Ca bất kể là lúc trước có hiềm khích, hòa thuận như lúc ban đầu.
Bà cười nhạt một tiếng, tiểu ngoan, con thật là nhọc lòng rồi.
"Vậy thì mặc vào thử một chút đi!" Nếu đã như thế, vậy coi như không biết chuyện gì, theo ý nguyện của tiểu bối mà đi xuống thôi. Bà nghĩ, thời gian dài ở riêng, hoàn toàn chính xác không phải là ý định ban đầu của bà.
Đông Phương Khải Ca xoay người, cởi xuống áo sơ mi của mình. Phơi bày lưng trần, trên lưng là những vết thương đạn bắn, vết đao còn có những vết thương không biết thứ gì gây ra đan xen khắp nơi, toàn bộ đều hiện trên phần lưng.
Chính là những vết sẹo này, để cho bà yêu phẩm chất của những người anh hùng, câu chuyện của bà cùng với người anh hùng chính vì Đông Phương Khải Ca mà thành. Những vết sẹo này đã nhìn thấy vô số lần, nhưng mỗi lần thấy lại có một trận thương tâm, ông ở trên chiến trường rốt cuộc đã gặp chuyện gì? Ông làm như thế nào mà gắng gượng vượt qua?
"Khải Ca, " bà thản nhiên mở miệng, "Nói cho em nghe một chút về chuyện trên chiến trường đi!"
"Em muốn biết?" Đông Phương Khải Ca dừng lại động tác, có chút ngoài ý muốn xoay người hỏi. Vài chục năm nay, Trương Tuyết chưa từng chủ động hỏi chuyện trên tiền tuyến, điều này làm ông cho rằng Trương Tuyết lạnh đạm không có hứng thú với chuyện này.
Trương Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, "Giống như anh biết chuyện của em cùng Triệu Phương Hoa vậy." Lời nói chôn ở đáy lòng mấy chục năm rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng, trong lòng Trương Tuyết thở phào nhẹ nhõm thật sâu
Có lẽ, bà vẫn luôn chống lại, nếu như sớm chút nói ra chuyện này, bây giờ mình, cuộc sống của mình có lẽ sẽ trôi qua một cách hạnh phúc hơn?
Buổi tối ngày hôm sau, khó có được , Đông Phương Khải Ca cùng Trương Tuyết về nhà sớm ăn cơm, ông cụ có chút ngoài ý muốn nhìn Chúc Kỳ Trinh, Chúc Kỳ Trinh rất là đắc ý, hướng ông cụ nháy mắt, sau đó hai người cười thầm.
Đông Phương Khải Ca làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, nhưng vẻ mặt lại lộ ra sự nhẹ nhõm khó gặp.
"Khải Ca, " Đột nhiên Trương Tuyết mở miệng, "Con trai ở J thị đã nhiều năm rồi, hiện tại cũng đã kết hôn, chung quy cùng tiểu ngoan tách ra như vậy cũng không thích hợp."
Ông cụ gật đầu đồng ý, "Ừ, tiếp tục như vậy chắt trai ta muốn phải chờ đến bao giờ, ta đang rất mong đợi đây!"
Chúc Kỳ Trinh cắn chiếc đũa, nội tâm trở nên nóng nảy bất an. Con trọng chắt trai? Ngộ nhỡ sinh ra chắt gái thì không được sao? Đại gia tộc Đông Phương là dòng độc đinh, nếu đến lượt mình không sinh được người nối dõi tông đường, bọn họ sẽ làm sao? Trốn ra nước ngoài sinh con sao? Hay là tìm phụ nữ bên ngoài sinh?
Đông Phương Khải Ca vừa ăn vừa nói: "Anh hiểu rồi, sẽ mau chóng gọi con về."
Ánh mắt Trương Tuyết chợt lóe, chậm rãi nói: "Trước tiên em sẽ tìm người an bài, gọi về trực tiếp quá mức trắng trợn, cho nên điều con trai đến quân khu ở T thị đi." Bà dừng lại một chút, nói thêm một câu, "Anh cảm thấy thế nào?"
Lập tức Đông Phương Khải Ca nhíu mày, giọng nói trầm xuống, "Điều đến đó làm gì?"
Trương Tuyết nhai kĩ nuốt chậm nuốt thức ăn vào, mới không nhanh không chậm nói: "Vừa lúc thiếu người."
Chúc Kỳ Trinh nghe đối thoại của họ, động tác bới cơm ngày càng chậm, tiếng nói bên tai dần dần mơ hồ.
Từ Hoan Hoan ở T thị, Trịnh Hân Ngạn cũng ở T thị, tim của mình có thể cố định, nhưng còn Đông Phương Càn thì sao? Anh có thế sao? Dáng vẻ đó của Từ Hoan Hoan vẫn chưa bỏ ý định đối với Đông Phương Càn, hình như Đông Phương Càn cũng vẫn giữ liên lạc với cô ta, hai người này có xảy ra chuyện gì hay không?
"Tiểu ngoan." Đột nhiên Trương Tuyết kêu lên.
Suy nghĩ của Chúc Kỳ Trinh bị cắt đứt, ngẩng đầu lên mặt mờ mịt nhìn Trương Tuyết.
"Cơm nước xong thì đến phòng mẹ." Nói xong bà bước lên lầu.
Chúc Kỳ Trinh nghe xong không dám trì hoãn, buông chén đũa xuống vội vàng đi theo lên lầu.
Đến gian phòng, Trương Tuyết ngồi một mình trên ghế sofa, ý bảo Chúc Kỳ Trinh ngồi bên cạnh bà, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi: "Tiểu ngoan, đi T thị con cảm thấy có vấn đề sao?
Chúc Kỳ Trinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh của Trương Tuyết, mặt dù đã tới tuổi trung niên, nhưng lại lộ ra một cổ kiều mị thước tha. Cô suy đoán câu hỏi của Trương Tuyết, rốt cuộc là có ý gì? Nhắc tới Từ Hoan Hoan còn có Trịnh Hân Ngạn?
Do dự một lát, cô lấy dũng khí hỏi: "Mẹ, người là cố ý điều Đông Phương Càn đến T thị sao?"
Trong ánh mắt Trương Tuyết thoáng qua một sự sắc bén, ngay sau đó cười cười nói, "Xem ra con không phải quá ngu ngốc."
Chúc Kỳ Trinh nghe xong có chút bị thương, thì ra người cô vẫn luôn tôn kính lấy lòng, lại cho cô là người ngu ngốc.
"Biết tại sao ta lại sắp xếp các con đến T thị không?" Trương Tuyết làm như suy tư một lát, nói tiếp: "Bởi vì trong mắt của ta, con là một người rất nhát gan mềm yếu, hơn nữa nơi này, "Bà đưa tay vuốt nhẹ lên huyệt thái dương,"Không đủ thông minh, vốn là con dâu trong lý tưởng của ta, là một người có thể theo ta làm ăn, nhưng mặc dù nhà của con ba và anh trai con rất biết làm ăn, nhưng con lại hoan toàn không được."
"Mẹ là muốn nói con không đủ tư cách làm vợ của con trai mẹ sao? Cái này cùng việc điều Đông Phương Càn đến T thị thì có quan hệ gì?" Chúc Kỳ Trinh rất tức giận, nhưng cô phải khống chế tâm tình của mình, cô kiềm chế sự bộc phát tính khí của mình, cắn răng nhỏ giọng hỏi: "Mẹ là muốn Từ Hoan Hoan chia rẽ chúng con hay là Trịnh Hận Ngạn? Con cùng Đông Phương Càn là quân hôn, không thể nói ly hôn là ly hôn, cho nên mẹ tính toán lợi dụng hai người đó để lấy gậy đánh uyên ương sao? Một lần nữa tìm người con dâu vừa lòng?"
"Đủ rồi!" Trương Tuyết trách mắng nói: "Con biết là đang cùng ai nói chuyện không? Mẹ an bài con đi T thị, là muốn khảo nghiệm con cùng Càn, Mẹ cùng Khải Ca bởi vì hiểu lầm, một bức tường vô hình ngăn cách chúng ta mấy chục năm qua, mẹ không muốn các con đi lên con đường cũ của ta, nhanh chóng cởi bỏ hiểu lầm ra, mới có thể làm cho hạnh phúc càng thêm hạnh phúc, ta chỉ là muốn con ta trôi qua hạnh phúc, biết không?"
Mấy chữ cuối cùng giống như là trách cứ. Nội tâm của Chúc Kỳ Trinh áy náy bất an, mẹ chồng vì bọn họ suy nghĩ như vậy, mà cô lại cho rằng bà muốn dùng thủ đoạn. Thì ra bà là một mẹ chồng tốt, người hư mới là cô.
Cô cuối đầu chịu đừng không khóc, nhẹ giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, mẹ, là lỗi của con."
Trương Tuyết kéo tay cô qua từ từ nói: "Không, là lỗi của mẹ, chính mẹ là người cũng bị ép hôn, nhưng lại không đi hiểu con, đối với con không hài lòng, còn vì chuyện của Triệu Phương Hoa mà đổ tội lên đầu con, còn...Cố ý cản trở kế hoạch đưa ra thị trường của nhà con, con có trách mẹ không?"
Lập tức Chúc Kỳ Trinh nghiêng người ôm lấy Trương Tuyết, một bên khóc một bên lắc đầu, "Không trách, không trách, đều là lỗi của con, là con làm chưa đủ tốt, khiến mẹ không hài lòng, về sau con sẽ theo mẹ học kinh doanh, con nhất định sẽ cố gắng học tập."
Trương Tuyết vỗ nhẹ lưng của cô, cười nhạt mà nói: "Tiểu ngoan, là mẹ phải cảm ơn con, là con để cho ta hiểu một đạo lý, không cuối đầu mới là dành thắng lợi, cũng không phải lộ ra tài năng khắp nơi mới là thông minh, càng không cần phải hợp lòng mới được coi là con dâu hiền. Ta và ba chồng con chiến tranh lạnh nửa năm, mấy chục năm hiểu lầm, nhưng chính cái chỉ số thông minh nhỏ của con mà được hóa giải. Từ trên người con, ta nhìn thấy được sự hạnh phúc của Càn, cho nên tiều ngoan, mẹ muốn cảm ơn con, cảm ơn con đã làm cho Càn hạnh phúc."
Làn này Chúc kỳ Trinh bị lời nói chân thanh tha thiết từ nội tâm làm cho cảm động đến bất lực, chỉ có thể ôm chặt Trương Tuyết ô ô khóc.
Trương Tuyết vỗ nhẹ lưng của Chúc Kỳ Trinh, trong lòng vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, con dâu như vậy, bà vẫn muốn có một chút thời gian để tiếp nhận. Chính bà vẫn không biết làm nũng với người khác, cũng chưa bao giờ có người hướng bà làm nũng, đàn ông nhà Đông Phương càng them lãnh tính, đột nhiên ᴆụng phải Chúc Kỳ Trinh khóc giống như đứa bé như vậy, đều này làm cho bà có cảm giác không quen."Tốt lắm," bà rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Chúc Kỳ Trinh," Có cái gì mà đáng khóc, đúng là. Tiếp theo con còn có một cuộc chiến đấu cứng rắn đấy, chuẩn bị xong chưa?"
Chúc Kỳ Trinh từ bả vai Trương Tuyết rời đi, lau nước mũi không rõ chân tướng hỏi, "Chiến đấu cứng rắn? Có ý gì?"
Trương Tuyết nhìn cô bằng thâm ý khác, "Tự mình trở về suy nghĩ đi, nhanh đi rửa mặt tắm rửa."
Ngay sau đó từ trong ánh mắt của bà Chúc Kỳ Trinh lĩnh hội được tin tức, bà là nói đến Từ Hoan Hoan sao? Ồ một tiếng, cô đứng dậy rời đi.
Nhìn cửa bị khóa lại, trong lòng Trương Tuyết mơ hồ có chút đau đớn. Lời vừa mới nãy của bà tuy xuất phát tự nội tâm, nhưng lại không phải là ý định ban đầu của bà, bà hình như sử dụng thủ đoạn hèn hạ đối với Chúc Kỳ Trinh khiến cho cô cùng con trai tách ra. Giống như lời mới bắt đầu của Chúc Kỳ Trinh, bà điều Đông Phương Càn đi T thị là có mục đích khác, thậm chí bà còn đi tìm Từ Hoan Hoan, cùng cô ta nói điều kiện. Chỉ là, Từ Hoan Hoan một phen nhắc nhở bà, cộng thêm Chúc Kỳ Trinh vì mình cùng Đông Phương Khải Ca mà tốn hết tâm tư ở giữa tác hợp, bà nhìn bản tính của Chúc Kỳ Trinh. Điều này làm cho bà chợt hiểu, có lẽ con trai cùng cô gái này ở chung một chỗ, có thể hạnh phúc hơn so với cha mình.
Quay đầu, bà nhìn bình hoa cắm hoa bách hợp, sâu kín nói: "Thật xin lỗi, tiểu ngoan, tha thứ cho mẹ đi!"
Đông Phương Càn trở về bộ đội không đến mấy ngày, liền nhận được lệnh điều động của cấp trên cùng với việc thăng chức.
Quân khu nói biểu hiện của anh rất xuất sắc, vì vậy thăng chức lên làm thiếu tá, hơn nữa nhận được lệnh điều động, lập tức đi tới quân đoàn ở T thị báo cáo.
Quân đoàn? Đông Phương Càn xì mũi coi thường, nhớ tới mình xuất thân từ đào tạo chính quy, điều động anh đi tới quân đoàn trông nom đám lính mới? Trông nom huấn luyện dân quân? Đùa gì thế!
Ném xuống lệnh điều động, anh cầm điện thoại lên gọi cho Đông Phương Khải Ca.
Đông Phương Càn sống ở quân khu, kể từ khi tốt nghiệp đến nay, anh không có lần nào cầu xin giúp đỡ của ba. Sau khi vì chuyện Từ Hoan Hoan trong nhà trở mặt, vừa tốt nghiệp xong anh liền trực tiếp chạy đến bộ đội làm một trung đội trưởng nhỏ, sau đó dựa vào thực lực chính mình từng bước đi đến ngày hôm nay. Mặc dù mọi người đã biết anh là cháu của Đông Phương Thắng Lợi, là con trai của Đông Phương Khải Ca, không ít những người xu nịn vỗ ௱ôЛƓ ngựa tỏ ý muốn an bài thăng chức cho anh, nhưng toàn bộ bị anh lấy lý do không đủ kinh nghiệm cùng năng lực cự tuyệt.
Hôm này lệnh điều động không thể giải thích được, nói cũng không nói trước một tiếng, ngay cả chút gió cũng không tiết lộ ra ngoài, thật sự anh không biết rõ tình trạng của những người lung tung muốn lấy lòng kia, chỉ là người nào không biết sống ૮ɦếƭ lại thọt một đao sau lưng anh đây.
Điện thoại vừa thông, giọng của Đông Phương Càn cũng không có thiện ý, "Lão ba, có người đã cấp cho con một cái quấy rối, phát một lệnh điều động như vậy, là muốn chơi con sao?"
Đông Phương Khải Ca nghe xong thì nóng nảy, "Điều đi đến quân đoàn thì thế nào? Người nào chỉnh, chơi con? Là chủ ý của mẹ con đấy. Bà ấy nói con cũng tiểu ngoan tách ra lâu ngày , không biết khi nào mới có đứa bé, đi tới quân đoàn hai người các con mới có nhiều thời gian ở chung một chỗ, có vấn đề gì sao?"
"Bây giờ con là chức Doanh phó, ở bộ đội không thể tùy tiện đến quân đoàn được."
"Ở quân khu hay quần đoàn có gì khác nhau sao? Ở quần đoàn ủy khúch cho con?"
Đông Phương Càn trầm mặc, đứng ở lập trường của cha mẹ, bọn họ có lý do làm như vậy. Suy nghĩ một chút, anh hỏi nghi vấn trong lòng ra, "Tại sao lại là T thị?"
Thái độ Đông Phương Khải Ca cương quyết nói: "Bên kia vừa đúng còn một chỗ trống! Con cho rằng quân khu là do người nhà Đông Phương mở sao? Con nghĩ muốn đi đâu liền đi đó? Khẩn trương thu dọn đồ đạc đi báo cáo cho lão tử!" Nói xong, Đông Phương Khải Ca không cho anh bất kì cơ hội nói chuyện nào nữa, hung hăng cúp điện thoại.
Đông Phương Càn cũng quăng điện thoại di động. Anh cười lạnh, quân đoàn? T thị?
Đông Phương Càn không có ngoan ngoãn đi quân đoàn báo cáo ngay, vẫn ở bộ đội đến một tuần lễ, còn rất bình thản ở trên núi.
Nhà Đông Phương sốt ruột, đây là Đông Phương Càn đang kháng mệnh, là muốn bị xử phạt nghiêm trọng. Chúc Kỳ Trinh thấy trong nhà vẫn áp xuất thấp, chờ đợi cũng rất khó chịu, vì vậy liền xung phong nhận việc chờ lệnh khuyên Đông Phương Càn trở về.
Lần này, tất cả đều rất thuận lợi. Mới vừa xuống máy bay liền gặp được chiến sĩ được Đông Phương Càn phái tới đón cô, theo chiến sĩ một được không gặp trở ngại lên núi. Vừa mới hết khúc quanh, cô nhìn thấy Đông Phương Càn đang ở cửa lớn chờ mình.
Chúc Kỳ Trinh mừng như điên, tính toán thời gian đúng là chính xát.
Xe còn chưa dừng hẳn, cô liền nhảy xuống xe, chạy tới thật nhanh về phía Đông Phương Càn. Mặc dù chỉ có mấy ngày không thấy, nhưng đối với Chúc Kỳ Trinh bây giờ mà nói, trình độ nhớ nhung cùng thời gian không có quan hệ gì, cùng mấy ngày chống đỡ giống như mấy năm.
"Đứng lại!" Đột nhiên Đông Phương Càn lớn tiếng quát.
Chúc Kỳ Trinh vội vàng ngưng lại bước chân, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, mặt không rõ ý hỏi: "Sao vậy?"
Đông Phương Càn đi đến trước mặt cô, khẽ nghiêng người nhỏ giọng nói: "Nơi này là bộ đội, chú ý hình tượng."
Chúc Kỳ Trinh hung hăng liếc anh một cái, tức giận nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở, Liên Trưởng Đông Phương. Em nói muốn ôm anh sao? Ít tự mình đa tình đi."
Đông Phương Càn chau mày, "Anh có nói em muốn ôm anh sao? Anh chỉ nói em chú ý hình tượng." Sau đó, anh nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra nụ cười rực rỡ vì âm mưu đã được như ý.