Ngàn Dặm Tìm Chồng Kế hoạch tuyệt thực của Chúc Kỳ Trinh hoàn toàn thất bại, thời gian chiến đấu là bốn ngày, vẫn chỉ là nửa tuyệt thực mà thôi. Nhưng là muốn cô như vậy cùng một người đàn ông chỉ gặp qua hai lần kết hôn, cô bất luận thế nào cũng sẽ không đáp ứng, vì thế cô không thể không nghĩ cách khác.
Thời gian còn dư lại hơn mười ngày, cô phải phấn chấn trở lại. Lời nói hôm đó của anh trai đã thức tỉnh cô, cha bên này nói không thông, vậy chỉ có Đông Phương Càn từ hôn. Biểu hiện lần trước của mình, cô xác định nhất định và khẳng định Đông Phương Càn không phải là bởi vì yêu mình mà đáp ứng kết hôn, có lẽ anh cũng là bởi vì nguyên nhân nào đó mới bị bắt đáp ứng, như vậy thì mình có hy vọng làm cho đối phương từ bỏ.
Hiện tại, cô chỉ có thể đem toàn bộ tiền đặt cọc đặt ở trên người Đông Phương Càn.
Vừa nghĩ ra đối sách, cô liền nhanh chóng khởi hành, sau khi bay tới thành phố J, không hề ngừng chân, chặn xe taxi lại rồi xuất phát, hướng thẳng lên ngọn núi lần trước học lái xe đã đi qua. Cô mơ hồ nhớ đường đi, lại không dám chắc, người lái xe hỏi cô địa điểm, cô cũng không thể nói rõ, chỉ nói đi theo đường cô chỉ là được.
Tài xế thấy càng đi càng hẻo lánh, bắt đầu bất an mà phàn nàn. Anh ta là lo lắng ᴆụng phải nhóm người ςướק bóc, mà cô gái này chính là vật làm nền.
Chúc Kỳ Trinh không hề tỉnh ngộ, hoàn toàn không biết nguyên nhân tài xế bất an, chỉ là không ngừng nhìn trái nhìn phải mình thăm dò, một lát nói nhất định là bên này, một lát lại lắc đầu nói hình như là bên kia.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, cảm giác bất an của tài xế cũng càng ngày càng mạnh. Đột nhiên, anh ta thắng gấp một cái rồi dừng lại, quay đầu lại nói với Chúc Kỳ Trinh: "Thật xin lỗi cô, việc làm ăn của cô tôi không làm nữa, cô muốn về thì tôi chở cô trở về đường cũ, cô không muốn về thì tôi đi một mình."
Chúc Kỳ Trinh nóng nảy, giậm chân nói: "Như vậy sao được, ở đây hoang vu anh để tôi ở lại, bảo tôi một mình đi như thế à?"
"Vậy cô hãy cùng tôi trở về, hoặc là gọi điện thoại bảo người bạn tới đón, tóm lại là tôi kiên quyết không đi nữa."
"Anh sao lại không có trách nhiệm như vậy? Ở đâu có kiểu chở khách chở một nửa đường rồi bỏ lại? Mã công việc của anh bao nhiêu, tôi muốn tố cáo anh!"
"Vậy cô tố cáo đi! Buổi tối khuya cô muốn tôi đưa cô lên núi, hơn nữa căn bản mà nói ngọn núi không rõ địa danh, cô có tố cáo cũng vô dụng, hơn nữa tôi còn vì cô mà làm trễ giờ giao ban, cô tố cáo đi, vừa hay giúp tôi giải thích." Anh ta càng nói càng kích động, giọng nói cũng dần trở nên không tốt.
Chúc Kỳ Trinh bị bộ dạng của anh ta dọa sợ, trong lòng chợt cảm thấy hoang mang sợ hãi. Cô nhớ lại trên tin tức có nói một tài xế xe taxi bị ςướק bóc, vụ án Gi*t người, vì vậy không nói hai lời, bỏ lại mấy trăm đồng rồi vội vàng chạy đi.
Tài xế vốn không hề tính toán là có thể thu được tiền, vì an toàn, anh ta chỉ nghĩ tới nhanh chóng quăng cô gái này xuống xe, cái gì mà tiền xăng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Không ngờ còn có thể thu được hơn mấy trăm đồng, vì vậy càng thêm khẳng định cô gái này có vấn đề về tâm tưởng, vì vậy vội vội vàng vàng quay đầu, đuôi xe bốc khói chạy đi mà như bay.
Chúc Kỳ Trinh bắt đầu vội vàng chạy chậm, cô chỉ nghĩ tới việc sớm chạy tới đỉnh núi. Dần dần chạy đã mệt, cô liền dùng cách đi bộ, nhưng bất luận đi như thế nào, con đường này tựa như vẫn luẩn quẩn không có cuối.
Cô không ngừng nghĩ tới Trịnh Hân Ngạn, nhớ lại anh đối tốt với mình, nhớ lại hai người ở cùng nhau lúc có chuyện vui, như vậy cô mới có thể có động lực không để cho bước chân dừng lại. Cuối cùng thật sự nhớ không nổi cô với anh giữa hai người còn có chi tiết gì nữa, đành phải nghĩ tới chuyện vui trong trường học, nghĩ tới tất cả thầy cô bạn bè có thể nhớ tới, cái ghét, cái thích.
Bước chân càng ngày càng nặng nề, hô hấp càng ngày càng dồn dập, càng về sau hầu như là vịn vào đá núi từ từ leo lên. Bụng đã đói rồi đến chuột rút, bắp chân cũng bắt đầu tê tê, mà bóng đêm đen kịt càng bao phủ thêm cảm giác nguy hiểm.
Trong núi vô cùng yên tĩnh, không có tiếng chim hót chỉ có tiếng côn trùng kêu vang. Những con vật kia không biết là côn trùng gì phát ra tiếng chi chi càng thêm chói tai giống như kêu rên dưới lưỡi dao mổ. Bên tai tràn ngập tiếng bước chân chậm chạp nặng nề của mình cùng tiếng hít thở, mỗi một loại âm thanh đều giày vò thần kinh yếu ớt lại càng thêm căng thẳng của cô.
Cuối cùng, cô rốt cuộc nhịn không được, phát cáu lên, chạy đến ven đường, lớn tiếng kêu.
"Trở ngại. . . . . ." Tầng tầng không gian trong núi kích động hồi âm.
"Trở ngại. . . . . ." Trong mỗi tiếng hồi âm đều giống như sự phát cáu của mình.
"Trở ngại. . . . . ." Thanh âm khàn khàn tiếp tục không ngừng lặp lại, đáp lại một tiếng thét của mình, hoảng sợ mà đau khổ.
Cô cuối cùng cũng òa khóc, ngồi xổm trên mặt đất khóc to lên, tiếng khóc vang động cả khe núi, hồi âm không dứt.
Cô nghĩ trên con đường này có hay không linh hồn của con chó lần trước mình đã chẹt ૮ɦếƭ, nó có hay là không như chính mình mỗi ngày đều ở chỗ này cô độc đi dạo như thế.
Khóc đến khát, đến mệt, khóc đến chảy không ra nước mắt nữa, hai mắt của cô mới vô hồn nhìn chằm chằm vào từng tầng ruộng bậc thang. Ruộng bậc thang dưới ánh trăng so với ban ngày càng thêm đẹp, nó yên tĩnh, bình thản, nước trên ruộng chiếu rọi ánh trăng, tỏa ra ánh sáng ôn hòa, quanh co khúc khuỷu như một con rắn bạc dài quẫy mình.
Ruộng bậc thang? Cô đứng lên trong nháy mắt, trong đầu liền sáng tỏ thông suốt. Lần trước không phải là bởi vì mình thấy ruộng bậc thang mà cố ý xuống chụp ảnh sao? Nói như vậy là sắp đến rồi?
Cô chợt nhấc chân lên chạy, lực giống như là được thần linh giúp, trong chốc lát cảm xúc mạnh mẽ lan ra bốn phía. Cô không ngừng nói với bản thân: "Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!"
Nhưng cô vẫn là thất vọng, liên tục chạy đến không còn sức đi đứng, mắt biến thành màu đen, miệng đắng lưỡi khô, con đường nhỏ vẫn không có điểm cuối. Cuối cùng, cô mệt mỏi đến bước cũng không ra bước, thế là dựa vào tảng đá núi ngủ thi*p đi.
Ban đêm, cô không ngừng bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc, mặc dù là tháng bảy, nhưng trên núi rất lạnh, cô chỉ có thể ôm thật chặt cái túi nằm co quắp ở trên đất.
Ngoài bị cái lạnh làm cho tỉnh còn không ngừng bị muỗi cắn tỉnh, muỗi trong núi lại vừa nhiều vừa độc, dường như cô thật sự không ngủ được, toàn thân đều bị ngứa ngáy, hơn nữa trên mặt trên cánh tay trên cổ đều bị gãi đến chảy máu, nhưng cô không muốn di chuyển, cho dù bị muỗi hút cạn máu cô cũng không thể động đậy nổi, cô quá mệt mỏi quá uể oải.
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe được một thanh âm kỳ quái, vì vậy trong miệng hùng hùng hổ hổ lầm bầm câu: "Ầm ĩ ૮ɦếƭ đi được...." Nhưng thanh âm kia vẫn kéo dài.
Cô bỗng chốc mở mắt, đây chẳng phải là tiếng thét sao? Thì ra là thật sự sắp đến rồi. Cô lập tức phấn chấn tinh thần, bò đứng dậy tiếp tục chạy, nhưng cô cảm giác hai chân mình như nhũn ra, cả người mệt mỏi đau đớn, tốc độ chân thế nào cũng theo không kịp tốc độ suy nghĩ trong đầu.
Chạy chạy, cô đã có thể nghe được tiếng hô rung trời của những người lính, nhịp hô đều "1-2-3-4" , đó là tiếng tập luyện của quân đội, cô chưa bao giờ cảm thấy thanh âm này lại dễ nghe đến vậy.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy cái cánh cửa sắt cao cao kia, cánh cửa vẫn đứng thẳng như cũ có hai lính gác cầm súng đứng canh.
Anh ta nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh chạy đến thở không ra hơi, đầu tiên là một hồi cảnh giác, nhưng thấy là một cô gái, lại buồn bực. Mới sáng sớm, trời mới vừa hửng sáng, tại sao lại có cô gái chạy đến trên này chứ?
Đợi Chúc Kỳ Trinh chạy đến trước mặt, anh ta lại càng hoảng sợ, cô gái này có vết máu khắp mặt khắp người, dáng vẻ thảm hại không chịu nổi.
Chúc Kỳ Trinh hai tay chống lên chân, thở hổn hển một lúc lâu, mới ngẩng đầu nói với lính gác: "Tôi. . . . . . Tìm Đông Phương Càn!"
Lính gác vô cùng kinh ngạc, "Cô là người như thế nào? Tìm Liên Trưởng của chúng tôi có chuyện gì?"
"Có chuyện quan trọng, anh mau mau dẫn tôi đi vào."
"Không có mệnh lệnh không thể tùy tiện đi vào." Lính gác kiên định nói.
"Anh dẫn tôi đi vào tìm anh ta, rồi để anh ta hạ mệnh lệnh cho anh. Hoặc là anh gọi điện thoại gọi anh ta ra đây."
"Cô là người thế nào với Liên Trường?"
"Tôi. . . . . ." Chúc Kỳ Trinh đột nhiên không biết nên nói thế nào, nhìn tư thế không thấy thỏ diều hâu không xuất hiện của lính gác thật lâu, khẽ cắn răng lớn tiếng nói: "Tôi là vợ chưa cưới của Đông Phương Càn! Thật sự có việc gấp, anh mau chóng dẫn tôi vào.
Lính canh gác sửng sốt, trong đại đội có tin tức nói rằng Liên Trưởng sắp kết hôn, không nghĩ tới vợ chưa cưới của Liên Trưởng mới sáng sớm, lại chật vật chạy tới như vậy, xem ra thật sự là có việc gấp. Lính canh gác không dám chập trễ một phút, lập tức nói: "Xin chờ một chút, tôi sẽ gọi điện thoại vào thông báo."
Một lát sau, có một cậu chiến sĩ ra ngoài đưa Chúc Kỳ Trinh đi vào, lúc đi qua thao trường, cô hỏi: "Liên Trưởng của các cậu cũng ở đây huấn luyện?"
Cậu chiến sĩ chỉ vào trong đám người huấn luyện nói: "Liên Trưởng chúng tôi ở đó!"