Quà Tốt Nghiệp Gây Ra Họa Hôm nay, sau khi học xong, một mình Chúc Kỳ Trinh đi trên đường mòn của sân trường để đến phòng ngủ, chỉ thấy trước mặt là một anh chàng đẹp trai đang đi tới, anh ta mặc áo sơ mi cao bồi, tay trái mang bao tay, tay phải đang kẹp ván trượt, trên mặt còn là mang một cái khẩu trang Kakashi màu đen làm bằng tơ tằm, che mất nửa gương mặt, chỉ còn lại đôi mắt linh hoạt, phù phiếm như cánh hoa đào.
Chúc Kỳ Trinh nhìn anh không nhanh không chậm bước đến, hình như anh không thấy cô, trực tiếp bước đi, chỉ là lúc đang lướt qua Chúc Kỳ Trinh trong nháy mắt anh đã ôm cổ của cô, xoay người một cái, mang cô tiếp tục đi lên phía trước.
"Trịnh Hân Ngạn, buông tay, đau!" Chúc Kỳ Trinh vỗ cánh tay đang kẹp trên cổ mình.
Trịnh Hân Ngạn hơi thả ra tay, hôn má cô một cái qua lớp khẩu trang
"Anh bị bệnh nan y hay là bệnh thời trang háo sắc tàn bạo hả? Trời nóng như thế này mà anh đeo khẩu trang, bịt kín hết người không sợ nổi rôm sảy hả?."
"Bị cảm mà! Anh sợ hôn em thân thiết sẽ lây bệnh cho em, nên chỉ có thể Cách Sơn Đả Ngưu*, em nói không đúng then chốt rồi." Anh cố làm ra vẻ bất đắc dĩ nói.
*Cách Sơn Đả Ngưu: Cách sơn đả ngưu” là một tuyệt chiêu trong bí kiếp “Kim cang khí công” trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung, công phu là đứng cách một trái núi, phóng chưởng đánh ૮ɦếƭ một con trâu phía bên kia. Muốn tìm hiểu thêm thì tra google nha ^^.
"Hừ, em nghĩ là anh thực hiện cách mạng chưa thành công, cho nên cái đuôi nhỏ đang lắc mạnh chứ gì?" Chúc Kỳ Trinh lùn hơn Trịnh Hân Ngạn một cái đầu, cô nâng cằm nhỏ kiêu ngạo nói.
Tên này được khen là bạn trai hot boy, là sở hữu của cô. Hai người bọn họ học khác khoa, bởi vì cùng ở một câu lạc bộ Taewondo lại quen biết ở đây cho nên trở thành bạn bè. Sau này, hiểu rõ tính tình nhau hơn, bọn họ phát hiện tính cách của hai người rất giống nhau cho nên gọi nhau là anh em.
Theo lý, hai người là tuấn nam mỹ nữ, trai tài gái sắc, lại đều không có ràng buộc, nên sớm nên đi cùng chỗ mới đúng, nhưng suy cho cùng vì đủ loại nguyên nhân nên bọn họ không dám xác định tình cảm của đối phương, sợ rằng nếu nói ra tình cảm của mình thì sẽ làm mất đi tình bạn đáng quý này. Vì vậy, bọn họ cứ cầm cự mãi, ai cũng cương quyết sẽ không mở miệng trước.
Mãi cho đến khi hai tháng trước tốt nghiệp, trong lúc vô tình tán gẫu hai người khơi lên một định luật của tình yêu học đường: tốt nghiệp thì sẽ chia tay, Trịnh Hân Ngạn nói giỡn một câu: "Nếu không hai chúng ta thử xem đinh luật này đúng không?"
Nghe xong lời này, Chúc Kỳ Trinh vui vẻ, đành chiều ý nghĩ bất chính của người này thôi! Vậy nên cô làm ra vẻ mặt khiêu khích, hất đầu nói: "Ai sợ ai?"
Vì vậy, sau câu chuyện nhảm thuận miệng nói này, còn hai tháng nữa là tốt nghiệp thì họ chính thức yêu nhau.
Trịnh Hân Ngạn cong mặt nhẹ nhàng cười một tiếng, giả bộ lấy lòng nói: "Đúng vậy, nhìn cái đuôi nhỏ của anh lắc mạnh như vậy, tối nay chúng ta đi hẹn hò nha?"
Chúc Kỳ Trinh liếc anh một cái, khinh thường nói: "Hẹn hò thì miễn, tiền có thể nhận."
Trịnh Hân Ngạn không thể làm gì khác hơn là kêu rên: "Thất Thất, em thiếu tiền vậy hả?"
"Không có, chỉ là em không chê nhiều à!"
"Bây giờ, chúng ta là người yêu, không giống với ngày trước nữa rồi!" Trịnh Hân Ngạn nghiêm trang nói: "Chúng ta phải hẹn hò, hiểu không?"
Chúc Kỳ Trinh nháy nháy mắt to vô tội, ngượng ngùng nói: "Em nghĩ lúc trước anh vẫn tốt hơn.... .... . . . . ." Nói xong, giọng của cô bỗng thay đổi, hưng phấn nói: "Trịnh Hân Ngạn, chúng ta chơi giống như ngày trước một lần đi, thế nào?"
Trịnh Hân Ngạn liếc mắt, không tình nguyện ôm lấy cổ tay cô, buông ván trượt trong tay, lấy lòng nói: "Bạn học Chúc, xin đó!" Nói xong anh giơ nửa tay lên, mở lòng bàn tay ra chờ.
Chúc Kỳ Trinh cười ngọt ngào, kéo khẩu trang ra khỏi miệng anh rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, "Phần thưởng của anh đó!" Sau đó đặt tay lên lòng bàn tay của anh, một cước đạp ván trượt lên, chân khác dùng sức đạp một cái, "Bay rồi...!"
Trịnh Hân Ngạn dắt tay cô chạy băng băng, trong đường mòn tĩnh mịch của sân trường, tiếng cười vui vẻ của Chúc Kỳ Trinh khẽ truyền đi cùng với ánh mặt trời của mùa hè, tuổi thanh xuân hạnh phúc rơi rớt, lan rộng trên đường trưởng thành.
Đây là trò chơi mà bọn họ thường chơi, bọn họ là như vậy, không coi ai ra gì, trong sân trường dám lớn mật tùy ý thân mật. Ngày trước đã thế, hiện tại lại càng hơn trước. Vào giờ phút này ở trong mắt bọn họ, toàn bộ thế giới chỉ có đối phương, tất cả màu sắc cũng chỉ vì màu sắc sẽ vì đối phương mà nở rộ, anh là cô, cô cũng là anh.
Thời tiết ngày càng nóng, dường như sau một đêm tình cảm của tất cả sinh viên năm tư đều ấm lên, quen hay xa lạ, thân nhau hay không thân, tất cả thường xuyên tụ tập lại một chỗ, ăn cơm, nói chuyện phiếm.
Bây giờ, năm cô gái ở chung một phòng vừa mua đồ nướng và bia rượu, ngồi vây quanh một chỗ cười đùa tám chuyện trong trường đã bốn năm nay, quang cảnh xung quanh cùng với năm mỹ nữ kia làm cho những trai đẹp độc thân phải nhìn chăm chăm.
Quan hệ của năm người họ không cần nói là thân mật cỡ nào, giữa bọn họ chưa bao giờ nảy sinh vấn đề gì quá lớn quá lớn, trong đó quan hệ của Chúc Kỳ Trinh với Chung Thành là tốt nhất, còn tốt hơn nữa là trong cả mùa đông hai người cùng chen chúc ngủ trên một cái giường.
Quan điểm của Chúc Kỳ Trinh là: bạn bè cốt không phải ở số lượng, mà chỉ cần một người bạn tri kỷ là được rồi.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Chúc Kỳ Trinh chạy đến đầu giường lấy ra vừa nhìn thấy là cha. Cô kích động một lúc, nhảy nhót hô to: "A! Chung Thành, là cha mình, nhất định ông sẽ chuẩn bị quà tốt nghiệp cho mình!"
"Cậu muốn quà gì?" Chung Thành hỏi cô.
Cô làm sao dám nói mình muốn một chiếc xe hơi đây? Ở trong trường học, cô vẫn rất khiêm tốn, cũng không phải là cô cố ý, chỉ là chưa có cơ hội nói thôi, mà cô lúc nào cũng đi theo Chung Thành vào các quán hàng vỉa hè, quán ăn lề đường làm cho Chung Thành nghĩ là điều kiện của gia đình Chúc Kỳ Trinh và mình cũng giống nhau, cho đến một thời gian lâu sau Chúc Kỳ Trinh cũng ngượng ngùng cố ý không muốn giải thích hiểu lầm này, dù sao điều này cũng không ảnh hưởng gì đến tình bạn của bọn h , cho nên bạn cùng phòng thân mật như Chung Thành, cũng chưa bao giờ biết gia thế của Chúc Kỳ Trinh.
"Bí mật!" Cô nghịch ngợm nháy nháy mắt, sau đó cầm điện thoại chạy ra cửa.
"Cha gọi cũng muốn dấu, gạt người sao?" Một bạn cùng phòng hoài nghi hỏi.
"Người ta nói chuyện nhà sao lại muốn người ngoài chúng ta nghe chứ? Ít nghe ngóng đi." Chung Thành nói giúp.
"Này, nhanh như vậy cha đã mua quà tặng rồi hả?" Chúc Kỳ Trinh nhận điện thoại đi tới phòng tắm.
"Quà tặng?" Âm thanh trong điện thoại chần chờ một chút, dễ dàng nhận thấy ông nhất thời không nhớ lại chuyện này , ". . . . . . A, xe hả? Tốt nghiệp rồi thì con trở về tự mình đi chọn đi, cha mua nhất định con sẽ không thích."
"A, vậy đến lúc đó con chọn tuỳ ý, cha cũng đừng huyến tiếc đó!"
"Ừ, con vui mừng là tốt rồi, con gái yêu tốt nghiệp mà, cha làm sao luyến tiếc được !"
Chúc Kỳ Trinh hì hì cười một tiếng, "Vẫn là cha tốt nhất! À mà cha tìm con không phải vì chuyện quà tặng, còn có chuyện khác nữa à?"
"Là có việc, cha có một người bạn, con trai ông ấy cũng ở thành phố J, cho nên nhân dịp con còn chưa về nhà, cha muốn con thay mặt cha đi gặp mặt cậu ấy một chút."
"Vậy thì không thành vấn đề, " Hiện tại tâm tình của Chúc Kỳ Trinh vô cùng tốt, không hề nghĩ ngợi đáp ứng luôn, "Anh ta ở đâu? Khi đến gặp mặt thì phải mang quà gì?"
"Không cần, cậu ấy làm lính ở thành phố J, con đi vào bên trong liên đội cũng không tiện, cho nên cuối tuần này hai người ăn một bữa cơm ở bên ngoài, hỏi thăm một chút tình hình gần đây là được."
Lúc này, Chúc Kỳ Trinh nhận ra có chút kỳ quái "Cha, như vậy không tốt đâu! Con không biết hắn, lại ăn cơm rồi hỏi tình hình hình gần đây, như thế hơi kỳ cục à?"
"Không sao, có hỏi tình hình gần đây hay không đều không quan trọng, chỉ cần thay cha gặp mặt cậu ấy một chút là được rồi, tiểu thông minh ngoan nha, kỳ thi kết thúc thì gọi điện cho cha, để cha phái xe đi đón con về nhà."
Nghe cha nói thời gian, địa điểm gặp mặt với con trai bạn chí cốt xong, Chúc Kỳ Trinh cúp điện thoại, nhưng nghĩ lại thì thấy thật không hợp lý. Tại sao cha lại gọi mình đơn độc đi gặp một người đàn ông không quen biết? Mà đối phương còn là lính, vậy thì anh ta còn rất trẻ, cho dù là hai người ở cùng một thành phố, nhưng có cần thiết là mình phải thay mặt cha đi gặp anh ta không?
Buồn rầu suy đoán rất lâu, cuối cùng cô cũng không thể làm gì khác hơn là kéo Chung Thành ra khỏi phòng ngủ, thuật lại sự việc vừa rồi, Chung Thành nói một câu xác nhận lại ý nghĩ trong lòng Chúc Kỳ Trinh, cô nói: "Việc này mà còn cần phải hỏi sao? Nhất định là cha cậu muốn gả cậu rồi!"
"Không phải chứ! Mình còn chưa tốt nghiệp mà cha đã bắt đầu nghĩ cách rồi hả?"
Chung Thành hỏi: "Cha cậu có biết chuyện của cậu và Trịnh Hân Ngạn không?"
Chúc Kỳ Trinh lắc đầu, "Mình biết là chuyện hôn nhân đại sự cha sẽ không để mình tự quyết định, cho nên mình định sau khi tốt nghiệp sẽ trở về cầu xin ông ấy. Mình đã lên kế hoạch hoàn hảo rồi, trước tiên là ngoan ngoãn chờ đợi bên ông ấy, nếu nửa năm sau ông vẫn không đồng ý, mình sẽ để cho Trịnh Hân Ngạn tới đây cầu xin ông ấy với mình, Trịnh Hân Ngạn ở thành phố T, từ đó đi đến nhà mình nhiều nhất cũng chỉ mất bốn năm giờ đi xe, không tính là xa. Đến lúc đó, ba ngày hai bữa, cho anh ấy thể hiện tốt đẹp trước mặt cha mình, Trịnh Hân Ngạn xuất sắc như vậy, mình khẳng định là không thành vấn đề, mình cũng đã chuẩn bị cho kháng chiến dài lâu rồi, nào ngờ ông ấy lại ra tay trước nên chiếm được lợi thế như vậy?"
"Thất Thất, nhà cậu là gia đình phong kiến à? Đâu có đạo lý hôn nhân không thể tự quyết định?"
Chúc Kỳ Trinh"Hừ" một tiếng, "Đâu chỉ có hôn nhân không thể tự quyết định, từ nhỏ đến lớn mình cũng không thể tự quyết định chuyện gì, đầu tiên là học trường gì, mặc trang phục gì, có thể ăn gì, không thể ăn gì, mọi thứ đều bị quản. Ngay cả, lúc đến học đại học ở thành phố J, là do mình lén tới đây, nếu không có anh trai mình giúp một tay, thiếu chút nữa không tới được thành phố đó!"
Chung Thành cười to, "Mình cảm giác nhà cậu như là địa chủ của ngày xưa à! Dường như còn sống ở xã hội cũ nữa."
"Đừng cười, mình cũng chán lắm rồi."
Chung Thành ngưng cười, nghiêm túc nói: "Là tại cậu quá ngoan, khéo lo trời sập, kết hôn là chuyện hai người, chẳng lẽ cậu không nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn với Trịnh Hân Ngạn sao?"
Chúc Kỳ Trinh thở dài thật sâu, nói: "Sao mình lại không nghĩ tới, nhưng cha mình rất thương mình, tính tình của ông ấy rất nóng nảy, thường đánh chửi anh trai mình, nhưng chưa từng đối xử hung ác với mình dù chỉ một lần, hơn nữa chỉ vì một câu nói của mình mà bao nhiêu năm rồi ông ấy vẫn không tái hôn, cậu biết không, mẹ mình qua đời đã mười năm rồi, ông ấy chưa bao giờ mang một người đàn bà về nhà."
"Cậu nói câu gì mà có lực sát thương lớn với cha cậu như vậy?"
"Lúc đó, mình nghĩ là ông ấy vốn định muốn tái hôn, cho nên ông hỏi mình, tìm mẹ mới cho mình có được không, mình liền hỏi ‘ Là mẹ kế sao? Cô ấy có giống mẹ kế bắt nạt con giống như trên TV không? ’ kết quả, từ đó về sau ông ấy không nghĩ đến chuỵên kết hôn nữa." Chúc Kỳ Trinh lại thở dài, "Cha mình luôn nói mình là áo bông nhỏ của ông ấy, ông muốn mình trở thành cô bé thông minh hạnh phúc nhất, cho nên mình muốn người yêu của mình có thể làm cho ông ấy thích, mình hi vọng nhận được lời chúc phúc của ông ấy. Hơn nữa tim của ông không tốt, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến mình và anh trai không dám không vâng lời ông".
"Đừng than thở nữa, vậy cậu tính nghe theo cha đi xem mắt hả?"
"Không được, kiên quyết không đi! Nếu Trịnh Hân Ngạn mà biết là xong đời. Không được, mình phải gọi điện thoại nói thẳng thắn với cha."
Nói xong cô lấy điện thoại di động ra, rồi gọi cho cha mình, ông vừa bắt máy, cô liền lớn tiếng kháng nghị: "Cha! Tại sao cha lại đối xử với con như vậy? Con không gặp cái người là con trai của bạn cha đâu, con vừa mới tốt nghiệp, cha làm gì mà gấp thế hả?"
"Con gái yêu nghe lời cha, nhất định phải đi gặp, những thứ khác sau này hãy nói, cha đã thấy chàng trai kia, rất tốt, nhất định con sẽ thích."
"Làm sao cha biết con sẽ thích? Cho dù thế nào con cũng không đi!" Suy nghĩ một chút cô còn nói: "Cha, con đã có bạn trai, anh ấy rất xuất sắc, người nhất định sẽ thích, tốt nghiệp con dẫn anh ấy đến gặp cha nhé?"
Trong lòng cha đang tiêu hoá lời nói của Chúc Kỳ Trinh, lúc này mới đột nhiên cảm thấy khinh thường bản thân mình, tại sao lại khờ khạo nghĩ cho tới bây giờ con gái vẫn chưa có bạn trai đây? Suy tư một lát, ông nghiêm nghị nói: "Trong đại học, cha không phản đối việc con có bạn trai, nhưng yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, lần này con gặp rồi cũng phải gặp, chưa gặp cũng phải gặp! Cha đang họp, cứ như vậy đi." Nói xong ông trực tiếp cúp điện thoại di động.
Vẻ mặt của Chúc Kỳ Trinh như đưa đám, quay đầu hỏi Chung Thành bên cạnh: "Làm thế nào bây giờ? Lão già nổi đóa rồi."
Chung Thành và cô oán than một trận, nghiêm túc phê bình cha cô chuyên chế độc tài, lại lớn tiếng mắng con trai của bạn cha cô một trận, cuối cùng cũng yếu ớt như con chi chi trở về phòng ngủ.
Sau khi tắt đèn, Chúc Kỳ Trinh lăn qua lộn lại không ngủ được, làm cho bạn cùng phòng ngủ ở giường dưới cũng không tài nào ngủ nổi, cô chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở, "Chúc Kỳ Trinh, cậu là người chứ có phải là bánh nướng áp chảo đâu? Lúc thì quay bên trái, lúc thì quay bên phải."
"Xin lỗi nhé, làm ầm ĩ đến cậu rồi.."
"Cậu có tâm sự à? Cãi nhau với Trịnh Hân Ngạn?" Nữ sinh giường dưới chỉ là thuận miệng hỏi, dẫn đến việc các bạn cùng phòng khác hăng hái gặng hỏi, nữ sinh luôn có hừng thú với chuyện Bát Quái.
Chung Thành khẳng định là Chúc Kỳ Trinh không muốn nói, vì vậy la hét bảo mọi người đừng tranh cãi nữa, đi ngủ nhanh lên, nhưng không người nào để ý tới.
Chúc Kỳ Trinh cũng bị họ làm cho bực bội, suy nghĩ một chút nói: "Là mình có một chị gái cực kỳ tốt, ba chị ấy bắt chị ấy đi xem mắt, chị ấy bảo mình nghĩ biện pháp!"
"Hả!" Mọi người khinh thường nói một câu, tập thể câm miệng, chuyện chị gái của người ta, bọn họ cũng không cảm thấy hứng thú.
Nữ sinh ngủ giường dưới của Ngủ Chúc Kỳ Trinh nói: "Mình cứ tưởng là chuyện gì chứ! Chuyện này mà còn cần nghĩ sao? Nếu trong nhà bắt đi thì cứ đi đi, chỉ cần làm cho đối phương ghét mình là được, xem cậu buồn chán kìa ."
"Đúng đó!" Chúc Kỳ Trinh như được xối nước lên đầu, bỗng nhiên ngồi dậy trên giường chợt từ trên giường ngồi dậy, "Tại sao mình lại không nghĩ đến !"