Cuộc Chiến Tranh Đoạt Chó. Chưa tới hai tháng nữa thì tốt nghiệp đại học, thông thường vào thời gian này sinh viên năm bốn đều bận rộn thực tập, đối phó với kỳ kiểm tra. Nhưng mà Chúc Kỳ Trinh không đi tìm nơi để thực tập, dù sao thì trong nhà đã sắp xếp cuộc sống của cô thật tốt, thực tập hay không thực tập đều giống nhau, cho nên nhân dịp này cô đi thi bằng lái.
Đến sân bãi được quy định từ trước để học, nhưng vì hiếm khi có toàn bộ học viên của ba khoá đều đến đông đủ, nên huấn luyện viên quyết định mang theo bọn họ lên đường núi để học.
Chiếc xe này của trường học không giống bình thường, chẳng những xe của huấn luyện viên mới tốt,mà còn vì học viên bên thuộc những đơn vị liên quan đều được đặc biệt chăm sóc. Trong xe vẻn vẹn chỉ có ba học viên, không giống các xe của trường học bình thường khác, đồng thời một kỳ có năm sáu cái, mọi người còn phải đứng xếp hàng chen chúc để học.
Dạy học bằng Santana dọc theo con đường núi nhỏ, quanh co chậm rãi đi lên. Phía dưới là tầng tầng ruộng bậc thang, quanh co, khúc khuỷu, liên miên, nhấp nhô, lan ra toàn bộ dãy núi, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước trên đồng ruộng, chiếu rọi đến mức ánh sáng bắn ra bốn phía, cảnh đẹp chói mắt giống như một bức tranh thủy mặc về cảnh non nước.
"Sư huynh, dừng xe dừng xe!" Chúc Kỳ Trinh vội vàng vỗ thành ghế trước hô to.
Người con trai trẻ tuổi, ước chừng là hơn hai mươi tuổi không nhanh không chậm dừng xe, quay đầu lại hỏi: "Lại làm sao vậy? Tiểu sư muội?"
"Phong cảnh đẹp như vậy, chúng ta xuống đó xem một chút đi! Huấn luyện viên, chúng ta đi chụp mấy tấm hình lại được không? Huấn luyện viên. . . . . ." Câu ‘ huấn luyện viên ’ cuối cùng kia cô kéo thật dài âm cuối, làm nũng nói.
Huấn luyện viên ngồi ở ghế lái phụ vẻ mặt quay đầu lại, những người này giống như ông nội, bà nội anh không đắc tội nổi: "Cô bé, một đoạn đường này mà em đã dừng lại mấy lần rồi? Em là tới học lái xe, hay là tới du lịch?"
Chúc Kỳ Trinh cười hắc hắc, "Chỉ có thể trách con mắt của huấn luyện viên thật quá tốt thôi! Chọn con đường núi này để học lái, rồi lại chọn nơi tốt như vậy, anh xem dọc đường phong cảnh rất đẹp, đúng không Nhị Sư Huynh? Chúng ta xuống đi dạo một chút đi!" Chúc Kỳ Trinh chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ ngây thơ, sau đó không nói lời gì, trực tiếp đẩy cậu con trai bên cạnh xuống xe.
Cô nghĩ, tội phạm quan trọng cũng muốn lôi kéo người khác chịu tội cùng mình, chỉ là pháp luật không trách họ thôi!
Chúc Kỳ Trinh hưng phấn chạy đến ven đường, nhìn cảnh đẹp trên núi cao không một sót cái gì. Cô giang hai cánh tay nhắm mắt lại hít thật sâu, không khí trong miệng tự nhiên tinh khiết không ô nhiễm lại tươi mát, tháng năm gió thổi nhẹ làm lọn tóc đuôi ngựa của cô nhẹ nhàng bay lên, nhảy múa.
Chịu ảnh hưởng của cô đại sư huynh cùng huấn luyện viên rối rít xuống xe, đứng ở bên cạnh cô, cảm nhận thiên nhiên rộng rãi, mỹ lệ, rực rỡ.
Chúc Kỳ Trinh lấy ra một cái máy ảnh kĩ thuật số từ trong ba lo đeo ở vai, hướng về phía trại lính nhỏ giống như một lần muốn thu hết cảnh đẹp chụp mãnh liệt, xong rồi còn giơ lên máy lên chụp hình tự sướng mấy tấm. Mấy người con trai nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ coi như không thấy cách chụp hình kỳ quái của cô.
"Tốt lắm, lên đường." Huấn luyện viên lên tiếng ra lệnh, "Quãng đường còn lại Chúc Kỳ Trinh tới lái đi."
Chúc Kỳ Trinh chui vào ghế lái, dựa theo các bước tiêu chuẩn đã học ở trường, chậm rãi khởi động xe.
Lên càng cao, phong cảnh phía dưới lại càng mỹ lệ, hấp dẫn khiến cô thỉnh thoảng lại nghiêng mắt nhìn lén, ruộng bậc thang đẹp như vậy làm cho cô nhớ lại hình ảnh trong phim "Hoắc Nguyên Giáp", chỉ có hơn chứ không kém.
Ý thức theo ánh mắt bắt đầu đi vào cõi thần tiên, lúc hồi hồn thì đột nhiên phát hiện phía trước xuất hiện một con chó con màu vàng, Chúc Kỳ Trinh hoảng hốt, vì tránh né, theo bản năng cô đánh lái về phía ngoài núi, thật may là huấn luyện viên nhanh tay nhanh mắt dùng sức đẩy tay lái một cái, mới khống chế được phương hướng. Ngay sau đó, Chúc Kỳ Trinh hung hăng đạp thắng xe một cái, tiếng thắng xe bén nhọn, chói tay vang lên, xe dừng lại.
Trong nháy mắt sắc mặt của huấn luyện viên trắng bệch, anh tức sùi bọt mép rống to: "Không muốn sống nữa à! Có biết phía dưới cao bao nhiêu không?"
Chúc Kỳ Trinh cũng bị một màn mạo hiểm lúc nãy doạ tới mức hoảng sợ không nhẹ, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Cô uất ức cắn môi dưới, yếu ớt trả lời: "Nhưng. . . . . . là vì có con chó bên kia mà. . . . . ."
Hai vị sư huynh ngồi phía sau cũng nghĩ lại mà sợ, đại sư huynh vỗ vỗ ghế ngồi trước của cô nói: "Tiểu sư muội, đừng nói đùa, thà rằng ᴆụng phải vách núi cũng không thể té xuống dưới!"
Mấy người ở trong xe nửa đùa nửa thật nói sao cho Chúc Kỳ Trinh hiểu, sau đó mới xuống xe xem xét tình hình con chó bên kia.
Không hề lo lắng nào, con chó con màu vàng đáng thương đã trở thành vong hồn nằm dưới xe.
Chúc Kỳ Trinh ngồi xổm người xuống nhìn sinh mệnh nhỏ đã ૮ɦếƭ trên, trong lòng khổ sợ không nói nên lời. Bởi vì sai lầm của chính mình, rồi làm đao phủ, nước mắt nhất thời trào ra mãnh liệt.
Huấn luyện viên nhìn bộ dáng của cô, không đành lòng nhiều lời, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, "Được rồi, về sau phải tập trung lực chú ý, chỉ là một con chó mà thôi chứ suy nghĩ quá nhiều."
Lúc này một hồi tiếng bước chân thật nhanh truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai chiến sĩ mặc hai bộ quân phục màu xanh đi xuống từ trên núi.
Bọn họ liếc nhìn con chó dưới bánh xe, chiến sĩ cao lớn hơn trong hai người lên tiếng chất vấn: "Mẹ nó ai làm việc này?" Tính khí của người lính vốn đã nóng nảy, huống chi đang ở trên địa bàn của bọn họ.
Huấn luyện viên lập tức móc điếu thuốc ra đưa cho hai người: "Đồng chí, những người này đều là học viên mới vừa học lái xe, còn chưa biết lái nhiều, mong các anh thông cảm cho!"
Người chiến sĩ cao vung tay một cái, gạt điếu thuốc mà huấn luyện viên mới vừa đưa tới: "Không biết lái xe còn lái trên này? Nói, ai làm, đứng ra cho tôi!"
Nhị Sư Huynh vốn là con trai thứ hai của một nhà giàu có, bình thường nghe a dua nịnh hót xu nịnh tâng bốc đã quen, chưa lúc nào bị người ta quát lớn như vậy? Ngay lập tức, cậu thẹn quá hoá giận, "Không phải chỉ là con chó sao? Gi*t ૮ɦếƭ thì thế nào? Ngọn núi này tại sao chúng tôi không thể tới?"
Người chiến sĩ cao vừa nghe thấy lời này thì nhất thời nóng nảy, "Dĩ nhiên không thể tới, không biết phía trên có bộ đội đóng quân sao? Những người không có nhiệm vụ không thể tùy tiện lên đó?"
Huấn luyện viên vừa muốn nói gì, chỉ nghe Chúc Kỳ Trinh nghiêng đầu lại nhẹ nhàng, trầm tĩnh nói: "Đừng tranh cãi nữa, là tôi, là tôi làm."
Người chiến sĩ cao vừa thấy là cô gái xinh xắn, hai mắt còn rưng rưng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, đang muốn nổi nóng cũng không biết nổi nóng như thế nào.
Chỉ nghe Chúc Kỳ Trinh lại nói: "Huấn luyện viên, nó sẽ không ૮ɦếƭ không cam lòng mà tới tìm tôi chứ? Em chưa có bằng lái mà lại đến đây lái xe rồi gây ra cái ૮ɦếƭ , bảo em về sau làm sao dám lái xe chứ? Trong lòng lúc nào cũng có bóng ma thì làm thế nào?"
Hai chiến sĩ đưa mắt nhìn nhau, suy nghĩ của cô gái này thật là thể hiện hết ra ngoài. Ánh mắt của hai người trao đổi một chút, họ đều không muốn nhẫn tâm lên tiếng trách cứ với cô gái điềm đạm đáng yêu như vậy, vốn người chiến sĩ cao có một bụng khí tức ngay lập tức đã giảm một nửa.
Chiến sĩ nhỏ hơn kia thấy thế, nên muốn giảng hòa nói: "Được rồi được rồi, mấy người đi nhanh lên !" Sau đó, cậu ta đi tới thi thể con chó, nhấc nó lên rồi đi nhanh lên núi đem theo nó sải bước đi lên núi.
Chúc Kỳ Trinh ngẩn người, sau đó đuổi theo bọn họ thật nhanh, hỏi: "Các anh mang nó đi đâu? Chi bằng các anh đưa con chó lại cho tôi, tôi cùng huấn luyện viên, các sư huynh cùng nhau chôn cất nó đi."
Hai chiến sĩ dừng bước, kinh ngạc nhìn Chúc Kỳ Trinh, người chiến sĩ cao nhếch môi cười: "Cô gái, cô cũng đã cản trở nó phát huy sức lực của mình, bây giờ lại còn không cho nó phát huy sức lực còn lại?"
" Thế là có ý gì hả?"
"Cho chúng tôi để đỡ thèm nó đi!"
Chúc Kỳ Trinh nhìn trân trân hai người mà không nói nên lời, rồi sau đó cô lớn tiếng nói: "Sao có thể như vậy được? Các người đúng là không có tính người, không được, không được, tôi nhất định phải đem nó đi."
Người chiến sĩ cao nói: "Cô tông ૮ɦếƭ chó của đại đội tôi, chúng tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, giờ cô lại còn muốn mang nó đi hả?"
"Vậy tôi sẽ bồi thường." Nói xong, cô lấy ví tiền trong bao đeo vai ra, "Ba trăm đủ chưa?" Dừng một chút cô lại nói: "Năm trăm hả?" Cô nhìn thấy khuôn mặt của bọn hắn vẫn vô cảm như cũ, nói tiếp, "Vậy thì tám trăm? Tôi nói cho các người biết nha, không cần ăn Hi*p tôi là không biết giá thị trường, định lừa tôi hả? Mà các người lại là nhân dân Giải Phóng Quân, không được làm chuyện lừa gạt dân chúng!"
"Ai ai, mẹ nó ai là người lừa gạt dân chúng? Chúng tôi có bảo cô bồi thường không? Phải nói sao với cô gái này đây? Đừng tưởng rằng cô là con gái thì tôi dám làm gì với cô nha!"
Chiến sĩ thấp thấy tình hình không ổn vội vàng nói: "Con chó này là gia tài của bộ đội, chúng tôi không cần tiền của cô, cũng không cho cô mang đi, Hoa Tử, đi thôi!" Sau đó hắn không nói nhảm nữa, xách con chó lên xoay người bỏ đi.
Chúc Kỳ Trinh chạy chậm đuổi theo sau lưng bọn hắn, qua một chỗ ngoặt đã thấy doanh trại căng ra, nước mắt rưng rưng, cô nhất định không bỏ qua, đi theo sát bọn họ, miệng không ngừng kêu la"Đồ lính đáng ghét, đồ không có tình người". Huấn luyện viên và các sư huynh cũng đuổi theo, lôi kéo, khuyên ngăn cô nên nhanh chóng rời đi, đừng quan tâm đến con chó kia nữa, nhưng làm sao mà Chúc Kỳ có thể nghe lọt?
Lúc này, họ đã đến cửa chính của đại đội, hai lính gác đứng thẳng, trên tay cầm súng thẳng tắp, thấy đâu vẻ mặt cũng đầy nghi ngờ. Chiến sĩ nhỏ nói với lính canh: "Ngăn cản, đừng cho người ngoài đi vào."
"Không được, anh đem chó cho tôi." Chúc Kỳ Trinh vội vàng xông tới.
Lính canh hoàn toàn không để ý đến lời nói của Chúc Kỳ Trinh, vác súng ngăn cản cô. Huấn luyện viên không còn cách nào, nên không thể làm gì khác hơn là nói: "Phiền các người nói với chỉ đạo viên một tiếng là có huấn luyện viên Lô tìm anh ấy."
Mặc dù trong miệng lính canh vừa nói đã biết, nhưng vẫn cản bọn họ lại.
Chúc Kỳ Trinh không gặp được, oa một tiếng, bắt đầu gào khóc. Cô nghĩ, có ăn vạ cô cũng phải ςướק con chó lại.
"Chuyện gì xảy ra thế An Dịch?" Đột nhiên, một âm thanh lạnh như băng lại mang theo trung khí vang lên. Toàn bộ binh sĩ đứng nghiêm trang, ngay ngắn tại chỗ.
Đôi mắt đẫm lệ của Chúc Kỳ Trinh ௱ôЛƓ lung nhìn sang, một người đàn ông cao lớn mang quân phục mê say đứng cách đó không xa, mặc dù đều là quân phục, nhưng khi mặc trên người anh lại phát ra khí thế kinh sợ toàn bộ mọi người.
Phía sau anh còn có hai binh lính đi theo, bộ dạng xem ra chỉ vô tình đi qua nơi này.
Chiến sĩ nhỏ hai chân đều đứng nghiêm, ngay ngắn, nghiêm mặt nói: "Báo cáo Liên Trưởng*, chó vàng của đại đội bị xe của trường học tông ૮ɦếƭ, đối phương yêu cầu mang chó vàng đi."
*Liên Trưởng: người đứng đầu một đại đội hay liên đội.
"Anh, " Chúc Kỳ Trinh vội vàng bổ sung, "Tôi bằng lòng bồi thường ."
Ngũ quan Liên Trưởng lãnh nghị* đường cong kiên cường, anh cũng không liếc mắt nhìn những người còn lại một cái, lạnh giọng nói: "Trưởng ban hậu cần An Dịch!"
*lãnh nghị: lãnh lùng, cương nghị.
"Đến!"
"Cậu là bộ đội mà lại hồ đồ vậy sao? Lập tức đi tìm ban bếp núc lại đây, buổi tối thêm món ăn!"
"Dạ!"
An Dịch bỏ chó vàng lại, nhanh chân chạy vào liên đội bên trong, bây giờ, Liên Trưởng mới liếc nhìn khuôn mặt không thể tin nổi của Chúc Kỳ Trinh, sau đó nâng bước đi.
Chúc Kỳ Trinh nhìn thi thể con chó cách đó mấy bước, cô rất muốn đi lên ςướק lại, nhưng nhìn dáng vẻ nó bây giờ máu dầm dề thật sự không dám, vì vậy nhỏ giọng nói: "Huấn luyện viên, sư huynh, nhanh lên nhanh lên, chúng ta ςướק chó rồi chạy."
Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng vẫn bị Liên Trường nghe thấy, anh bỗng xoay người đi ra cửa, tới bên con chó đã ૮ɦếƭ đang nằm trên đất, xách lên rồi bước đi. Không phải anh sợ bị ςướק, chẳng qua là anh muốn "mời" những người không quen biết này mau rời khỏi đây một chút. Anh nhận ra huấn luyện viên Lô thường lái xe tới đây rồi dẫn theo cả học viên du lịch một ngày, nếu không phải lúc nãy anh đã nhìn thấy rõ mặt mũi của huấn viên luyện, thì anh đã sớm bảo lính cần vụ đuổi bọn họ đi rồi.
"Anh đừng đi!" Chúc Kỳ Trinh dùng lực đẩy lính gác đang lơ là cảnh giác ra, chạy đến sát phía sau Liên Trưởng rồi bắt lấy cánh tay anh không rời nóii: "Tôi nói tôi sẽ bồi thường, bao nhiêu cũng được, các người đừng ăn nó." Cô sợ, cô sợ sinh mệnh bị mình hại ૮ɦếƭ sẽ ngày ngày khiến cô gặp ác mộng, cho nên cô phải dùng hết khả năng của mình để đền bù cho nó. Thậm chí cô còn nghĩ sẽ đi tìm mấy hòa thượng siêu độ cho nó, để nó có thể nhanh chóng đầu thai.
Ngoài cửa, sư huynh, huấn luyện viên lại bị lính canh ngăn lại lần nữa, huấn luyện viên đã sốt ruột đến nỗi trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, chưa bao giờ nhìn anh lại nhu nhược như lúc này, anh đối với người nào cũng cười ngọt ngào để lấy lòng, bây giờ nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh bướng bỉnh như vậy, ngay cả bộ đội cũng dám trêu chọc, anh cảm thấy lo? Cô không biết trời cao đất rộng hay là đầu óc cô không sáng suốt đây?
Bộ đội đóng quân trên núi này, tuy không thể nói đây là căn cứ quân sự bí mật gì, nhưng dù sao đi nữa dân thường cũng không thể tuỳ tiện lên đây. Anh cậy mình có quen biết với chỉ đạo viên của vùng này, cho nên thường xuyên mang những học viên vừa có tiền lại có quyền kia tới nơi này tham quan để lấy lòng đồ đệ của mình. Nhưng nhìn chuyện hôm nay lại ầm ĩ đến mức độ này, anh ᴆụng phải rắc rối rồi.
Liên Trưởng cau mày nhỏ giọng quát lớn: "Buông tay!"
"Đưa chó cho tôi, tôi lập tức buông tay."
Anh nhìn tay mình bị nắm chặt, lại nhìn cô gái đang khóc trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp khóc đến hoa lê đẫm mưa*, lông mi thật dài bên trên còn dính những giọt nước mắt, cô làm cho người ta có cảm giác yêu mến. Trong lòng đột nhiên mềm mại, anh nghĩ quên đi, chỉ là một con chó mà thôi.
*Thành ngữ ‘Lê hoa đái vũ’ : Hoa lê tắm mình trong mưa. Cụm từ này bắt nguồn từ dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau được phát triển lên thành dáng vẻ của một người con gái đẹp khi rơi nước mắt, khiến người ta động lòng.
Vậy nên anh bỗng nhiên đưa tay ra: "Cho cô."
"A!" Chúc Kỳ Trinh hoảng sợ thét lên một tiếng chói tai, cô bị hình dạng dầm dề máu bỗng nhiên đưa tới trước mặt mình doạ lui về phía sau, không đứng vững, ngã trên mặt đất.
Thiếu chút nữa là anh đã bật cười thành tiếng, mấp máy miệng để che giấu thái độ, khinh thường nói: "Không có can đảm cầm mà còn dám muốn nó sao?"
Đồ lính thối, dám làm mình sợ? Đáng ghét! Chúc Kỳ Trinh cắn môi dưới oán hận nhìn anh, ánh mắt có thể phun ra lửa.
Lúc này, một người vội vã chạy từ trong liên đội về phía này. Chỉ đạo viên chạy đến trước mặt Liên Trưởng bình tĩnh liếc nhìn huấn luyện viên Lô, lại nhìn Chúc Kỳ Trinh đang ở trên đất, cười hỏi: "Đông Phương, làm gì vậy? Bọn họ là học sinh của trường học cảnh sát địa phương, cũng có chút qua lại với bộ đội chúng ta, đừng quá nghiêm túc, người ta chỉ là một cô gái trẻ đấy!" Sau đó nói với Chúc Kỳ Trinh: "Đứng lên đi!"
Sắc mặt của Liên Trưởng thoáng dịu đi, nhìn thấy trưởng ban hậu cần An Dịch đã chạy tới, nhân tiện nói: "An Dịch, cậu đi chôn con chó này với cô ấy." Sau đó rời khỏi đó mà không quay đầu lại.
Sự việc tranh đoạt chó cuối cùng cũng hạ màn, chuyến du lịch một ngày không thành công, bởi vì xảy ra sự việc này, trên đường về, huấn luyện viên Lô cùng các sư huynh còn trách cô không ít.
Sau khi trở lại trường học, Chúc Kỳ Trinh thật sự đau lòng sám hối chừng mấy ngày, nhưng mà người không tim không phổi như cô tuyệt đối sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà không gượng dậy nổi. Chưa đến mấy ngày, cô đã quên chuyện này không còn một mảnh, cơn ác mộng làm cô lo lắng cũng chưa từng xuất hiện.