Mấy ngày nay Thủy Băng Nhu an phận ở trong nhà dưỡng thai, nên ăn cái gì liền ăn cái đó, không hề trì hoãn.
Thứ nhất, cô rất quan tâm tình trạng phát triển của bảo bảo trong bụng; thứ hai, cô lo lắng nếu như không ngoan ngoãn dưỡng thai, Hoàng Phu Tuyệt sẽ không cho cô đi tìm bọn Hiếu Huyên để chơi, cả ngày để cho cô ở trong lâu đài ngơ ngẩn, như vậy không phải là buồn ૮ɦếƭ cô rồi sao.
Không, không thể nói buồn ૮ɦếƭ, bởi vì nếu như bị Hoàng Phu Tuyệt biết cô nói lời nào có liên quan đến cài từ “૮ɦếƭ” này, anh sẽ cực kì không vui.
Bởi vì anh nói rất không may mắn, mặc dù chỉ là tùy tiện nói một chút, cũng không có gì ghê gớm, nhưng Hoàng Phu Tuyệt lại lo lắng lời trong miệng cô không cẩn thận thành sự thật, anh hoàn toàn không thể chịu được cô gặp phải dù là một chút gì không may.
Kể từ lần sóng gió nho nhỏ thiếu chút nữa rơi lầu đó đã qua được mấy ngày, Thủy Băng Nhu thân thể bị nuôi càng ngày càng đẫy đà, cô bắt đầu lo lắng Hoàng Phu Tuyệt có thể ghét bỏ vóc dáng của cô trở nên mập mạp, mất đi hứng thú đối với cô, bởi vì trước đây thỉnh thoảng anh vẫn trêu chọc cô, hai tay tác quái ở trên người cô ăn tận đậu hũ, dùng một số lời lẽ khiến người ta xấu hổ để kích thích cô, chỉ là mấy ngày gần đây anh không còn làm như vậy nữa.
Mặc dù anh vẫn quan tâm tình trạng thân thể của cô, nhưng động tác thân mật nhất với cô chính là thơm trán, đến cả miệng cũng không hôn, hơn nữa thường xuyên thừa dịp thời điểm Thủy Băng Nhu ngủ, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đối với những thay đổi này của Hoàng Phu Tuyệt, Thủy Băng Nhu cảm thấy vô cùng buồn khổ, lo lắng liệu có phải anh đã hết thương cô, bình thường quan tâm chỉ vì đứa bé trong bụng, vậy đại khái chính là chứng trầm cảm ở phụ nữ mang thai theo như người ta thường nói đi!
Thật ra thì Thủy Băng Nhu không hề biết Hoàng Phu Tuyệt khổ sở, canh chừng thân thể cô là bởi vì cô mang thai ngày cảng trở nên đẫy đà, càng ngày càng có ý vị, hơn nữa trên người thỉnh thoảng phát ra mùi thơm mát mẻ của cơ thể hòa cũng mùi sữa, quả thật là một khảo nghiệm đối với sự tự chủ của anh.
Anh vừa nhìn thấy nhìn thấy bộ dạng sắc đẹp thay cơm này của cô, liền hận không được lập tức nhào tới trên người của cô, đem cô ăn khô lau sạch, nhưng là bây giờ vẫn chưa có thể chạm vào cô, nếu không anh sợ sẽ không cẩn thận làm thương tổn cô, vì vậy anh mới không giống như trước đây làm ra một số động tác trêu đùa cô, bởi vì ở trước mặt cô, anh căn bản cũng không có cái gì tự chủ đáng để nói.
Cô đã không biết có bao nhiêu lần tỉnh giấc vì không ôm được thân thể ấm áp của anh, lúc ban đầu, cô còn cho rằng anh xuống lầu đi uống nước, không ngờ số lần ngày càng thường xảy ra, rốt cuộc, Thủy Băng Nhu không nhẫn nại được nữa.
Ngay hôm nay, Thủy Băng Nhu cũng giống ngày thường được Hoàng Phu Tuyệt ôm đến trên giường nằm xuống, sau đó ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, cảm thấy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó ôm cô ngủ.
Một lát sau, Hoàng Phu Tuyệt nghe được tiếng hít thở đều đều, anh nhẹ nhàng rút cánh tay ra, hôn một cái lên trán Thủy Băng Nhu, sau đó chân trước chân sau vội vã rời phòng.
Trong nháy mắt anh bước chân qua cửa kia, Thủy Băng Nhu vốn đang ngủ đột nhiên mở hai mắt ra, cầm lấy chiếc dài tay băng tơ lụa màu trắng ở bên cạnh mặc lên người, lặng lẽ mò mẫm ra khỏi cửa phòng.
Thủy Băng Nhu đi thẳng dọc theo hành lang sáng ngời, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Phu Tuyệt, cô nhẹ nhàng đi tới phòng bếp, phòng ăn, đại sảnh. . . .
Trong nhà nghĩ tới chỗ nào, cô đều đi qua một lượt, nhưng là tất cả đều không có nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Phu Tuyệt, vậy anh buổi tối khuya không ngủ được đã chạy đi đâu? Chẳng lẽ là đi ra ngoài tìm phụ nữ? Cái ý nghĩ này ngậm tràn trong đầu Thủy Băng Nhu.
Nghe nói có một số đàn ông Dụς ∀ọηg dư thừa, huống chi kể từ khi mang thai tới giờ, có đến ba bốn tháng anh không có ᴆụng vào cô.
Không, tuyệt đối không thể nào, Thủy Băng Nhu không tin tưởng nghĩ, anh từng nói đời này kiếp này chỉ có một người phụ nữ là cô, anh tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô, vậy anh là đang làm cái gì? Nghi vấn này lẩn quẩn ở trong đầu Thủy Băng Nhu, cô ôm tâm tình thấp thỏm lên cầu thang, chuẩn bị đi về phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua cửa thư phòng, không cẩn thận thấy có một tia ánh sáng.
Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng lặng lẽ đi qua đó, từ khe cửa len lén nhìn vào bên trong.
Quả nhiên, người đàn ông cô yêu thương không có đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác, nhưng anh đang làm gì vậy? Thủy Băng Nhu liều mạng nhìn vào bên trong, chỉ thấy anh nghiêm túc ngồi ở trên ghế trước bàn đọc sách, trên bàn một cái đèn bàn được bật lên sáng ngời, mà trong tay anh cầm một quyển sách đang nghiên cứu, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lại lad bộ dáng chăm chú.
Nhìn thấy bộ dang này của anh, Thủy Băng Nhu khẽ đau lòng, sẽ không phải là bởi vì ban ngày phải ở bên cạnh cô, cho nên đến tối anh mới có thời gian giải quyết công việc chứ! Thủy Băng Nhu thầm tự trách.
Có lẽ là bởi vì Hoàng Phu Tuyệt quá tập trung, anh không hề phát hiện bóng hình xinh đẹp của Thủy Băng Nhu đang đứng ngoài cửa nhìn lén.
Thủy Băng Nhu đứng ở ngoài cửa nhìn bóng dáng của Hoàng Phu Tuyệt một chút, sau đó từ từ đi về phía phòng ngủ. ban ngày cô đã tiêu tốn mất rất nhiều thời gian của anh, buổi tối nên ngoan ngoãn đi ngủ, không thể quấy rầy anh nữa, trong lòng Thủy Băng Nhu tự nhủ, huống chi cho dù bản thân cô không muốn nghỉ ngơi, đứa nhỏ trong bụng cũng muốn ngủ.
Kể từ lần đó Thủy Băng Nhu biết Hoàng Phu Tuyệt thừa dịp cô ngủ, sẽ chạy đến trong thư phòng làm việc xong, cô càng ngày càng trở nên nghe lời.
Đại đa số thời gian lúc ban ngày dùng để ngủ, bởi vì cô hi vọng có thể cho Hoàng Phu Tuyệt nhiều một chút thời gian xử lý công vụ, như vậy buổi tối anh sẽ không phải tới thư phòng làm việc lâu như vậy, hơn nữa vừa về tới phòng ngủ liền lập tức ngã đầu chìm vào giấc ngủ, mặc dù nhiều lần cô vẫn chưa ngủ, nhưng gặp phải tình huống như vậy liền giả bộ ngủ, có lúc thật sự không ngủ được liền thừa dịp Hoàng Phu Tuyệt đi thư phòng thời, lặng lẽ đi theo phía sau anh, sau đó đứng ở bên ngoài cửa thư phòng lẳng lặng thức cùng Hoàng Phu Tuyệt.
Đối với những chuyển biến này của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt cũng không không hề nghi ngờ, chỉ cho rằng tất cả là do phụ nữ có thai tương đối dễ dàng mệt nhọc.
Thấy tình hình Hoàng Phu Tuyệt mệt nhọc như thế, đêm hôm khuya khoắc còn muốn đi thư phòng làm việc, lòng Thủy Băng Nhu rất đau.
Vào một buổi tối, Thủy Băng Nhu giữa lúc mơ mơ màng màng ở trên giường tìm kiếm thân thể ấm áp của Hoàng Phu Tuyệt, nhưng là hồi lâu sau vẫn không có sờ được, cặp mắt mơ màng của cô mờ ra, nhìn đồng hồ báo thức đặt trên kệ, kêu lên một tiếng, đã là bốn giừo đêm, anh ấy vẫn chưa về ngủ!
Thủy Băng Nhu vội vội vàng vàng cầm lấy áo khoác tùy tiện khoác vào, sau đó đi tới thư phòng.
Trong thư phòng lộ ra từng tia ánh sáng nhắc nhở cô, anh vẫn đang làm việc trong thư phòng!
Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng đẩy của, từ từ đi vào bên trong nhìn.
Hoàng Phu Tuyệt đang nghiêm túc nghiên cứu nội dung cuốn sách, thỉnh thoảng cau mày, hắn ban ngày hi vọng có nhiều thời gian ở bên canh lo lắng cho bảo bối của anh, cho nên buổi tối nhân lúc cô ngủ, tới đây lặng lẽ nghiên cứu một chút kiến thức về phụ nữ có thai, hi vọng có thể có ích cho việc giúp bảo bối của anh dưỡng thai.
"Thai nhi sinh trưởng đến tuần thứ 7 liền bắt đầu có máy thai rồi. Lúc đầu hoạt động nhỏ như nuốt, hí mắt, ʍúŧ ngón cái, nắm tay, dần dần có thể mở rộng tứ chi, xoay người cứ thế lật người. Thai nhi vừa được 16 tuần, người mẹ có thể cảm thấy chuyển động của thai."
Nói như vậy lần đó anh cảm thấy bụng của Tiểu Nhu nhi động, đó là một hiện tượng bình thường, mở rộng tứ chi? Lật người? Trời ạ, sao có thể động lợi hai như vậy, nếu làm bảo bối của anh đau thì biết làm sao? Hoàng Phu Tuyệt lo lắng thầm nghĩ.
“Phụ nữ có thai cảm xúc vô cùng khẩn trương, cực độ mệt nhọc, bụng quá nặng chịu áp lực, cũng có thể khiến cho thai nhi xao động lo lắng, sinh ra hoạt động mãnh liệt. Loại phản ứng này là dấu hiệu xấu, nó chẳng những dễ dẫn đến sinh non, hơn nữa có thể xuất hiện thai nhi bị dị dạng hoặc khiến cho trẻ sau khi sinh ra phải chịu nhiều ảnh hưởng xấu.”
Ừ, thật may là Tiểu Nhu nhi của anh không có xuất hiện những tình huống trên.
“ở giai đoạn khoảng một tháng sau khi có thai sẽ có hiện tượng nôn nghén, nên chuẩn bị nhiều một chút thức ăn có thể làm giảm triệu chứng nôn nghén, như ô mai, trái cây chua.” ah. . . . . . . Tiểu Nhu nhi bây giờ còn chưa có có xuất hiện hiện tượng nôn nghén, hi vọng sẽ không xuất hiện, nếu không cô ấy sẽ rất khó chịu.
. . . . . . . . .
Thủy Băng Nhu nhìn bóng dáng của Hoàng Phu Tuyệt, đau lòng đẩy ra cửa phòng đi vào.
"Ah. . . . . . Tiểu Nhu, sao em lại thức dậy rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?" Hoàng Phu Tuyệt nghe được tiếng động, trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn thấy Thủy Băng Nhu xong, lo lắng chạy nhìn một lượt toàn thân cô, vẫn không có phát hiện bất kỳ vấn đề gì, mới ôm cô vào lòng.
"Có phải bụng không thoải mái hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt thấy cô không lên tiếng, lo lắng hỏi.
Nhìn bên ngoài, cô không có bất kỳ vấn đề gì, chẳng lẽ là bụng có vấn đề? Nếu đúng là như vậy, thì là chuyện nghiêm trọng rồi, Hoàng Phu Tuyệt nhìn cô, chân mày nhíu càng ngày càng chặt.
"Em không sao! Anh đừng lo lắng, em chỉ là lúc ôm không thấy anh, cho nên đột nhiên tỉnh dậy." Thủy Băng Nhu một tay đặt lên tay anh đang để bên hông, một tay vuốt mi tâm đang nhíu chặt của anh, cô chưa nói cho anh biết, rất nhiều lần buổi tối cô đều vì sờ không thấy thân thể anh mà giật mình tỉnh giấc, càng không có nói cho anh biết, cô thường đứng ở ngoài cửa thư phòng nhìn anh nghiêm túc làm việc.
"Ừ, vậy thì tốt, làm anh sợ quá, đều tại anh không tốt, làm hại em ngủ không yên, đi thôi, hiện tại đi ngủ thôi." Hoàng Phu Tuyệt nghe được cô nói không có việc gì, rốt cuộc yên tâm, nhưng khi anh nghe đến cô tỉnh giấc là vì sờ không thấy anh, trong lòng tràn ngập tự trách, đều do anh bỏ quên những chi tiết nhỏ này, bảo bối của anh là thích nhất ôm anh ngủ.
"Đợi chút, anh đang xem sách gì vậy?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ đi về phía bàn, cô nghĩ cô học tài chính kinh tế, có lẽ có thể giúp anh chia sẻ một ít công việc, như vậy anh cũng không cần phải khổ cực như vậy rồi.
"Không có gì? Thật không có gì? Chúng ta đi ngủ đi!" Hoàng Phu Tuyệt cả kinh, lập tức tiến lên muốn ôm cô đi, anh đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn lại vào buổi tối lúc vợ ngủ, len lén chạy đến thư phòng xem sách về phụ nữ có thai, bị cô biết được chắc chắn sẽ giễu cợt anh.
Không nghĩ tới động tác của anh vẫn là chậm một bước, bởi vì Thủy Băng Nhu đã cầm lấy cuốn sách trên bàn lên rồi.
"Hả? “Mang thai cần biết”? Này. . . . . . Này. . . . . . . Đây không phải là bộ sách về mang thai sao? Buổi tối anh …anh không phải là đang làm việc sao?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, cô còn tưởng buổi tối anh thường ở nơi này làm việc, không nghĩ anh đêm khuya không ngủ được, lại tới đây nghiên cứu sách về phụ nữ mang thai.
Cô từ từ lật từng trang sách, đập vào mắt là chằng chịt các câu ghi chú, cô xem qua, đó 乃út tích của anh, nội dung ghi chú đại đa số là những điều chú ý về an toàn cho phụ nữ lúc mang thai, toàn bộ một cuốn sách dày cộp đầy chữ viết, cho thấy rõ là anh đã xem hết quyển sách cô đang cầm trên tay rồi, hơn nữa còn là xem một cách rất chuyên tâm. Trên bàn còn có một đống lớn sách đều là có liên quan đến phụ nữ mang thai, cô tùy tiện lật đi lật lại một vài quyển, đại bộ phận đều có ghi chú, thì ra là anh đêm khuya không ngủ, chính là vì nghiên cứu những cuốn sách này.
Không nghĩ tới anh lại yêu cô đến vậy, nghĩ đến đây, lỗ mũi Thủy Băng Nhu bỗng cay cay, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi lên cuốn sách cô đang cầm trên tay, sau đó liền cảm thấy choáng váng, cuộc đời này có được một người chồng như thế, Thủy Băng Nhu cô thật quá may mắn.
"Sao vậy? Tự nhiên sao lại khóc? Có phải vì buổi tối anh không có ngủ ở trên giường, cho nên em giận anh, ngoan, là tại anh không tốt, em đừng khóc có được hay không? Hả? Em đánh anh, mắng anh, nhưng là em đừng khóc, có được hay không?" Hoàng Phu Tuyệt nhìn thấy nước mắt của cô, tâm đột nhiên run lên, đau không cách nào hô hấp, trong lòng không ngừng tự trách, anh càng dịu dàng dỗ dành cô,nước mắt của cô càng trào ra dữ dội hơn.
"Anh đáng đánh! Anh khốn kiếp!" Hoàng Phu Tuyệt nhìn thấy tình hình của cô, lập tức dùng lực mạnh tự đánh lên mặt mình, vừa đánh vừa nói.
"Không cần! Có đau hay không? Hả?" Thủy Băng Nhu lấy lại tinh thần nhìn thấy người đàn ông mình yêu đang tự vả miệng, vội vàng cầm tay của anh, lo lắng lấy tay vuốt ve gương mặt bị đánh đang ửng đỏ, trong mắt thoáng qua đau lòng.
"Thật là đau !" Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nhìn ánh mắt quan tâm kia của cô, tính trẻ con nói.
"Nơi nào đau? Em thổi thổi sẽ hết đau." Thủy Băng Nhu vừa nghe đến anh nói đau, lập tức lo lắng thổi thổi lên mặt anh, giống như đang dỗ một đứa trẻ vậy.
"Nơi này, nơi này vừa nhìn thấy nước mắt của bà xã liền đau đến không thở được." Hoàng Phu Tuyệt cầm lấy tay kia của cô đặt lên иgự¢ mình, nhìn cô nghiêm túc nói.
"Anh . . . . . . Anh đang nói bậy bạ gì đó! Không đứng đắn, em là đang hỏi mặt anh có đau hay không?" Thủy Băng Nhu bất đắc dĩ bĩu môi nói, với loại hành động vô hại này của anh, cô có thấy cũng không thể trách được rồi.
"Anh không có nói bậy! Nó thật sự nhìn thấy nước mắt của bà xã liền rất đau! Bảo bối, em đừng giận anh, có được hay không? Về sau không bao giờ được khóc nữa, có được hay không? Anh đảm bảo sau này sẽ không bao giờ chọc em tức giận nữa." Hoàng Phu Tuyệt ôm thân thể mềm mại của cô, thề thốt.
"Ai nói với anh là em tức giận?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi.
Cô chưa hề phát giận nha, tính tình của cô tốt như vậy, làm sao có thể phát giận lung tung đây? Thủy Băng Nhu trong lòng tự luyến nghĩ thầm.
"Nhưng. . . . . . Nhưng vừa rồi không phải em khóc sao? Không thể nào là anh nhìn lầm nha." Giọng điệu của Hoàng Phu Tuyệt buồn bực nói, chọc bà xã yêu khóc, hiện tại trong lòng anh vẫn đang tự trách.
"Ha ha ha. . . . . . . Anh nói chuyện vừa rồi em rơi nước mắt sao? Ha ha ha. . . . . . Cái đó là anh hiểu sai rồi! Đó là em cảm động nha! Ha ha ha. . . . . . . ." Thủy Băng Nhu cười cười giải thích, cái người ngốc này, thì ra là cô khiến cho anh hiểu lầm.
"Cảm động? Cảm động cái gì?" Vẻ mặt Hoàng Phu Tuyệt càng thêm mờ mịt, cái thư phòng này có cái gì khiến cho bảo bối của anh cảm động sao? Anh cũng đâu có làm ra chuyện gì khiến cho cô cảm động đâu? Không, chính xác mà nói hẳn là anh chỉ làm ra chuyện khiến cô tức giận, giống như là buổi tối khuya không ngủ được, làm hại bà xã không có gối ôm ấm áp nên bị tỉnh giấc.
"Ha ha ha. . . . . . Là cái này!" Tay Thủy Băng Nhu giơ giơ lên cuốn sách, cười nói.
"Cái này?" Hoàng Phu Tuyệt không tin hỏi lại, chỉ vì quyển sách mà khóc sao? Chẳng lẽ là suy nghĩ của phụ nữ có thai anh không thể hiểu được, nếu không tại sao anh lại không biết bà xã bảo bối của anh lại chỉ vì một cuốn sách mà cảm động, anh đã nghiên cứu nhiều lần như vậy cũng không có phát hiện bên trong có cái gì đáng giá làm người ta cảm động, hơn nữa nếu như anh nhớ không lầm, bà xã của anh mới chỉ là lật qua vài trang sách.
"Ha ha ha. . . . . . . Là những ghi chú anh ghi lại trong sách đó! Em cảm động là vì thấy anh ghi lại cặn kẽ như vậy, thấy anh thức đêm để nghiên cứu những sách về phụ nữ mang thai mà cảm động, cảm động vì cảm nhận được tình yêu lớn lao của anh dành cho em . . . . . . Tóm lại, tất cả tất cả đều khiến em cảm động! Cám ơn anh yêu em như vậy." Thủy Băng Nhu để sách trong tay xuống bàn, hai tay ôm cổ anh thâm tình nói.
"Cũng chỉ bởi vì như vậy mà đã khóc sao? Vậy sao được, ông xã đã nói sẽ yêu chiều bà xã đại nhân cả đời, nếu chỉ với một việc như vậy, đã khiến bà xã cảm động rơi nước mắt, vậy sau này làm thế nào?" Hoàng Phu Tuyệt nhăn nhó nói, nhưng trong mắt là nghiêm túc không thể bỏ qua.
"Ha ha ha. . . . . . . Vậy sau này liền rau trộn quá (câu này không hiểu lắm), ha ha ha. . . . . . ." Thủy Băng Nhu cười nói đùa, đối với lời nói của anh, cô vĩnh viễn đều rất tin không thể nghi ngờ, cô tin tưởng anh thế nào, về sau sẽ làm thế ấy, cô không cách nào dự đoán cuộc sống tiếp sau cô rốt cuộc sẽ hạnh phúc đến trình độ nào, nhưng là có một chút có thể khẳng định, anh sẽ rất cưng chiều rất cưng chiều cô, nghĩ đến đây, Thủy Băng Nhu cười hạnh phúc.
"Tóm lại Tiểu Nhu nhi cũng không thể khóc, cho dù là cảm động cũng không được, bởi vì bảo bối được mọi sự sủng ái của anh tất nhiên phải thế." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt còn vương giọt nước mắt của cô, bảo bối của anh quá dễ dàng thỏa mãn, một chút xíu chuyện nhỏ liền cảm động đến tột độ, có lẽ đây cũng một điểm khiến anh yêu cô.
"Ha ha ha. . . . . . . Ai bảo anh lại làm ra chuyện khiến người ta cảm động đến vậy, vậy sau này cũng không cần buổi tối chạy đi xem, lúc ban ngày anh có thể cùng em xem nó, có được hay không? Buổi tối không được ôm anh, em không ngủ được." Tay Thủy Băng Nhu leo lên cổ anh làm nũng.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là cô không muốn anh phải mệt nhọc như thế, vừa phải quản lý chuyện công ty, lại muốn vì cô, tìm hiểu những kiến thức về sức khỏe cho phụ nữ có thai.
"Ha ha ha. . . . . . . Được, đều nghe bảo bối ." Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nói.
Ai bảo người cưng vợ như mạng như anh không đành lòng để bà xã thân yêu ngủ không ngon giấc, thật ra thì trên bàn sách, hầu hết sách anh đều đã xem qua, ví dụ như: “Dinh dưỡng khi mang thai”, “Mười tháng hoài thai”, “Những kiến thức cần thiết về dưỡng thai”. . . . Hơn nữa cũng đã tiếp thu được không ít kiến thức!
Hoàng Phu Tuyệt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, nhu tình đặt một nụ hôn lên đôi môi đang chu lên giận dỗi của cô.
"Ừm. . . . . . . Ừm. . . . . ." Thủy băng Nhu đã lâu không tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của anh, chỉ cảm thấy toàn thân xụi lơ, không khống chế được ՐêՈ Րỉ thành tiếng.
Hoàng Phu Tuyệt hai tay nắm chặt lấy thân thể xụi lơ của cô, lưỡi ấm áp giống như ở chỗ không người, tự do tìm kiếm cái lưỡi thơm tho của cô, không khách khí cùng cô dây dưa. Anh như hình với bóng đuổi theo không rời, khiến cho cô điên cuồng, anh mới có chút thỏa mãn xong lại đổi lãnh địa để chiếm cứ.
Anh nhẹ nhàng liếm ʍúŧ mỗi một tấc da thịt trên đôi môi cô, gãi làm cho cô ngứa ngáy không dứt. Thủy Băng Nhu không chịu được lấy lưỡi gãi ngứa, lại không cẩn thận chạm đến anh, anh giống như nhận được lời mời mọc, cuồng liệt lần nữa xâm chiếm lưỡi của cô, lần này so lần trước càng thêm lửa nóng, cuồng mãnh, cô cảm thấy không khí trong Ⱡồ₦g иgự¢ đều bị anh chiếm hết đi, chỉ có thể mặc cho anh ôm lấy thân thể mềm mại vốn đã không chống đỡ nỗi của cô, không ngừng ở trong иgự¢ anh khó nhọc hít thở.
"Ha ha ha. . . . . . Bé ngốc, mau hô hấp!" Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu vỗ phía sau lưng của cô, dịu dàng nói, đột nhiên sau đó nhấc bổng thân thể đẫy đà của cô ôm ngang trước иgự¢, sau đó đi về phía phòng ngủ.
"Nha. . . . . . . Mau buông em xuống! Em càng ngày càng trở nên nặng, tay của anh sẽ bị đau." Thủy Băng Nhu kêu lên một tiếng, sau đó đưa tay mềm nhũn nện vào trên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, gắt giọng, hiện tại thân thể của cô mang sức nặng của hai người, khẳng định nặng muốn ૮ɦếƭ.
"Ha ha ha. . . . . . . Không quá nặng nha, bà xã nên ăn nhiều một chút mới được." Hoàng Phu Tuyệt cười nói, bà xã yêu quý của anh cho rằng cánh tay anh là đậu hũ sao? Dễ dàng như vậy liền bị đau? Huống chi cho dù cô bây giờ đang mang thai, hơn nữa trong bụng mang huyết thống của anh, so với trước kia cũng chỉ nặng hơn một chút, để cho anh ôm cảm giác hơi có một chút thành tựu.
Anh quyết định, chờ bảo bối của anh sinh xong đứa trẻ liền sẽ nuôi cho cô béo béo mập mập , ha ha ha. . . . . . Như vậy cô sẽ cả đời đều chỉ sống ở bên cạnh anh, cũng không có người đàn ông khác dám mơ ước cô, mà anh thì, chỉ biết sẽ vẫn luôn luôn chỉ yêu một người là cô.
"Còn không nặng sao? Em ngày ngày ăn nhiều như vậy." Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, hiện tại cô mang sức nặng của hai người, hơn nữa khẩu vị cũng biến thành đặc biệt lớn.
Khi cô không cẩn thận nhìn thấy khóe miệng anh cười, gắt giọng: "Đó, anh nghĩ đem em nuôi cho béo, anh hư nha! Anh."
"Ha ha ha. . . . . . . . Bã xã thấy ông xã chỗ nào hư? Ha ha ha. . . . . . ."
"Còn nói không có, khóe miệng của anh đang cười rất xấu xa! Hừ. . . . . . ."
"Cái này gọi là cười xấu xa sao? Đây không gọi cười xấu xa, đây là nụ cười anh tuấn nhất!"
"Hừ. . . . . Thiếu thẩm mỹ!"
"Ha ha ha. . . . . . . ."
". . . . . . . . . ."
Tiếng nói của bọn họ từ từ biến mất trong phòng ngủ.