Một chút bữa sáng kiêm luôn bữa trưa tiêu tốn mất hai giờ, trong khoảng thời gian này, không có người giúp việc nào dám lên trước quấy rầy hai người bọn họ vết thương âи áι hình ảnh.
Lúc này trong thư phòng nhà họ Đoạn, một bóng dáng anh tuấn cô đơn đứng ở trước cửa sổ sát đất, mắt nhìn xuống cảnh vật bên ngoài đình viện. Một người áo đen cung kính đứng ở sau lưng hắn.
"Cuồng vân, cậu làm việc hiệu suất càng ngày càng thấp, đã nhiều giờ như vậy, cậu mới xuất hiện, chuyện tra ra sao rồi?" Đoạn Thừa Phong không chút để ý hỏi, hắn cố gắng khắc chế tâm tình kích động của mình, hắn hiện tại rất muốn hiểu rõ hết tất cả mọi điều về Tiểu Nhu, nếu như cô hạnh phúc, vậy thì hắn có thể đứng ở bên cạnh yên lặng chúc phúc cho cô.
"Chủ tử, những tài liệu liên quan tới cô ấy đã bị người phong tỏa, trước mắt mới chỉ, chỉ tra được cô ấy tên Thủy Băng Nhu, đang học tại một trường Quý tộc tại thành S, những thứ khác cái gì cũng không tra được, chỉ là nghe nói gần đây cô ấy đã ngưng học, về phần nguyên nhân gì, không có nói rõ." Người áo đen cung kính báo cáo lại những tin tức điều tra được, dựa vào năng lực của hắn mà một chút tin tức đều điều tra không ra, hiện thực này khiến cho hắn có chút suy sụp.
Hồi lâu sau, Đoạn Thừa Phong mới âm trầm mở miệng nói: "Ừ, biết rồi, đi xuống đi! Chuyện này tới đây thôi.".
"Dạ!" Người áo đen sau khi nói xong, nhanh chóng biến mất, mặc dù đối với việc này hắn có rất nhiều nghi vấn, càng có kích thích muốn giải quyết cái đề khó này, tiếp tục điều tra cho ra, nhưng là chủ tử đã phân phó, hắn cho dù có hứng thú đến mấy cũng không dám không theo phân phó của chủ tử.
Đoạn Thừa Phong đi tới ngồi xuống ghế phía trước bàn, tay phải vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn.
Là ai đã phong tỏa tài liệu về Tiểu Nhu? Lẽ nào là người chồng mà Tiểu Nhu đã nhắc đến trong thư sao? Nếu thực đúng như vậy, lai lịch của hắn cũng không nhỏ.
*
Bữa ăn sáng đi qua, Hoàng Phu Tuyệt đưa Thủy Băng Nhu tới vườn hoa rộng lớn ngoài trời, Thủy Băng Nhu buông tay anh ra, đi tới bên cạnh cái xích đu, lười biếng nằm xuống.
"Ah. . . . . . Tuyệt, anh không phải đi làm sao?" Thủy Băng Nhu vươn tay cầm lấy ly nước chanh để bên trên cái ghế nhỏ bên cạnh xích đu, nhàn nhã uống, nghi ngờ nhìn người đàn ông đang cười đến nhu tình mật ý ở trước mặt cô.
"Ha ha ha. . . . . . . Tiểu Nhu nhi rất không muốn gặp ông xã sao? Thật khiến ông xã đau lòng nha!" Hoàng Phu Tuyệt đưa tay ôm lấy tim, vẻ mặt giả bộ đau khổ.
"Anh không đi làm, làm thế nào nuôi nổi gia đình đây! Tiền đâu mà mua sữa bột cho bảo bảo đây? Tiền lương biết lấy đâu ra đây? Ha ha ha. . . . . . . Được rồi, chờ sau khi em tốt nghiệp, em liền đi tìm công việc nuôi gia đình." Thủy Băng Nhu cười nói, mặc dù biết anh vô cùng có tiền, nhưng là cô vẫn nhịn không được muốn trêu chọc anh.
"Không cho phép đi!" Hoàng Phu Tuyệt bá đạo nói, tiền của anh nhiều đến mua mấy nước nhỏ đều không có vấn đề, huống chi công ty nhiều người mới như vậy, nếu anh mới chỉ vài ngày không tới công ty, công ty đã phải đóng cửa, vậy anh còn phải nuôi những nhân tài kia làm cái gì.
Anh bây giờ đã hối hận để cho cô tới trường đi học, khiến đột nhiên anh có cả một đám tình địch.
Hiện tại cô lại còn tơ tưởng đến việc học xong đi ra ngoài làm việc, anh tuyệt đối sẽ không cho phép, anh biết mị lực của cô có bao nhiêu, cực ít người sau khi gặp cô rồi mà lại không mê luyến cô.
Nếu như cô nhất định muốn ra ngoài làm việc, có lẽ có thể sắp xếp cô tới công ty của anh làm việc, như vậy anh cũng có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy cô, hơn nữa cũng có thể tuyên cáo quyền tự chủ của anh.
Hoàng Phu Tuyệt đi tới bên cạnh ôm lấy cô, sau đó nằm xuống chỗ cô vừa nằm, đặt cô nằm trên người anh, tay của anh từ từ vuốt ve bụng của cô, vẻ mặt tràn đầy nhu tình.
"Ha ha ha. . . . . . Đùa với anh thôi..., trong nhà nhiều chuyện như vậy em còn quản không được, nào có thời gian đi ra ngoài làm việc." Thủy Băng Nhu ôm cổ anh nói, ông xã nhà cô thật đúng là một thùng dấm khổng lồ, đừng tưởng rằng cô không biết ý định lúc này của anh.
"Thế còn nghe được, em đấy, hiện tại liền dưỡng thai cho thật tốt, chờ bảo bảo ra đời, em sẽ rất bận rộn rồi, còn nữa về sau phải yêu anh hơn yêu bảo bảo một chút, có biết hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt hôn một cái lên mái tóc của cô, dịu dàng dụ dỗ nói.
"Không cần, em muốn yêu bảo bảo nhiều một chút, ai bảo anh mở miệng ngậm miệng đều là bảo bảo."
"Không cho phép, nếu như bảo bảo tranh giành em với anh, anh liền không thích bảo bảo, nói, em chỉ thích một mình anh, hả? Nói mau. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt đặt tay đến dưới nách ta của cô uy Hi*p.
"Ha ha ha. . . . . . Được, được, chỉ thích một mình anh, được chưa! Đúng rồi, những đồ lưu niệm chúng ta mua khi đi trăng mật, anh có đưa cho Tiểu Huyên và Lăng Tâm hay không? Còn có phần của An Đông Nghê, Âu Dương Tuấn, Tư Đồ Huy nữa." Thủy Băng Nhu đếm ngón tay hỏi.
"Đã đưa rồi." Hoàng Phu Tuyệt nói như hụt hơi, hừ. . . . . . . . Tặng quà cho đám tiểu tử kia, nếu như anh nhớ không lầm, tiểu tử An Đông Nghê kia chính là tình địch của anh, anh mới không có ngu như vậy, tặng quà cho tình địch của mình, huống chi khi đó, anh một lòng đắm chìm trong sự việc cô bị mất tích, làm sao có thời giờ đi chú ý tới cái đám người râu ria kia.
"Thật sao, vậy thì tốt, đã thật lâu chưa liên lạc với họ, bọn Tiểu Huyên khẳng định sẽ nói em trọng sắc khinh bạn rồi ! Ha ha ha. . . . . . Vậy bọn họ có hỏi gì về em hay không?" Thủy Băng Nhu vừa vuốt vuốt đầu ngón tay anh vừa lảm nhảm, ngón tay của anh rất thon dài, giống như ngón tay của một nghệ sĩ piano, rất dễ nhìn, nắm ở trong tay đặc biệt có cảm giác an toàn.
"Cái này. . . . . . . Anh nói em ngồi máy bay mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, bọn họ không có hỏi thêm gì nữa." Hoàng Phu Tuyệt vội nói, có loại tư vị giấu đầu hở đuôi, nhưng Thủy Băng Nhu đang mải đắm chìm trong những đầu ngón tay xinh đẹp của anh nên không có lưu ý đến chút khác lạ này.
"Ừm, vậy thì tốt, ai. . . . . . Rất lâu không có thấy bọn họ rồi, rất muốn gặp bọn họ, hiện tại bọn họ chắc hẳn phải là đang nghỉ hè! Em muốn tới nhà Tiểu Huyên chơi một chút, lần trước cha mẹ bạn ấy mời chúng ta tới nhà họ, đã lâu như vậy, mình không có đi, không biết bác gái có thể không vui hay không." Thủy Băng Nhu thở dài nói.
"Ha ha ha. . . . . . . Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không giận em, than thở như vậy làm cái gì? Người không biết còn tưởng rằng ông xã khi dễ em, ha ha ha. . . . . . Em hiện tại đang mang thai, không nên đi lại, nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai." Hoàng Phu Tuyệt khuyên nhủ, phụ nữ có thai đều là đa sầu đa cảm như vậy sao? Xem ra anh phải nghiên cứu cho kĩ một chút mới được, như vậy anh mới có thể khiến cho bé cưng luôn luôn vui vẻ.
Dựa vào địa vị là vợ của Hoàng Phu Tuyệt anh, trên xã hội đại bộ phận người cũng sẽ nịnh nọt cô, làm gì có ai dám trách cứ cô chứ, huống chi anh còn từng giúp gia đình Lý Hiếu vượt qua cửa ải khó khăn, bọn họ đối với Tiểu Nhu nhi nhất định là rất biết ơn đại ân đại đức, chỉ là bé cưng của anh nghĩ nhiều quá, xem ra bé cưng rất coi trọng tình bạn với mấy người bọn Lý Hiếu Huyên, hi vọng họ cũng sẽ không làm gì tổn thương đến Tiểu Nhu nhi, nếu không anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
Giữa lúc này, Quản gia chạy chậm vào nhà kính trồng hoa lộ thiên, thấy hình ảnh thân mật của Hoàng Phu Tuyệt bọn họ không hề kinh ngạc, bởi vì ông chủ ở trước mặt phu nhân là một người đàn ông tốt có đủ mười kiểu cưng chiều vợ.
Hỏng bét! Ông chủ giống như là đang trừng ông, ông không có phá hư chuyện tốt của ông chủ chứ? Trong lòng Quản gia toát mồ hôi lạnh, nhưng là ông đã đi tới nơi này, chỉ có thể nhắm mắt tiến lên.
"Ông chủ, phu nhân, lão nô là muốn hỏi mấy thứ quà tặng kia nên xử lý như thế nào?" Quản gia cung kính nói.
"Quà tặng? Quà tặng gì?" Thủy Băng Nhu nghe được lời quản gia nói, không hiểu ra sao, là ai tặng quà tặng?
"Phải . . . . . . . ." Quản gia mở miệng muốn giải thích.
"Không có gì, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế ấy, loại chuyện nhỏ này không cần đến hỏi." Ai ngờ Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên mở miệng chặn miệng ông lại, thật là hỏng bét, anh hoàn toàn không nghĩ tới Quản gia thế nhưng lại vào lúc này tới hỏi về đám quà tặng kia, thiếu chút nữa là bị lộ.
"Cái này . . . . . Dạ! !" Quản gia lập tức xoay người muốn rời đi, sớm biết là như thế này, ông cũng không đặc biệt tới đây hỏi, hại ông đắc tội với ông chủ.
"Bác Quản gia, chờ một chút! Bác vừa mới nói quà tặng là ai tặng vậy?" Thủy Băng Nhu tò mò mở miệng hỏi.
"Tiểu Nhu, đây là quà hối lộ của mấy người trên thương trường tặng cho anh, tốt lắm, em nên đi ngủ rồi." Hoàng Phu Tuyệt kéo đầu cô vùi vào иgự¢ anh, bá đạo nói.
"Chờ một chút! Em không hỏi anh..., anh trước tiên đừng lên tiếng, còn ánh mắt của anh nữa là đang trừng cái gì đây?" Thủy Băng Nhu cứng rắn nói.
"Này. . . . . . Này. . . . . . Đây là nhứng món quà tặng mà ông chủ và phu nhân đi trăng mật mua." Quản gia không nhìn đến suwj âm thầm uy Hi*p của Hoàng Phu Tuyệt, toàn bộ nói ra hết.
"Tiểu Nhu, em hãy nghe anh nói." Hoàng Phu Tuyệt vội vã giải thích.
"Hả? Đã đưa cho các cô ấy hả? Họ không có nói gì? Vô cùng thích? Hả? Phu quân của em, có thể nói cho em biết đây là chuyện gì xảy ra? Anh là trong mộng đưa cho các cô ấy sao?" hai mắt Thủy Băng Nhu mở thật to ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh hỏi, trong mắt có ý vị anh tốt nhất là giải thích cho rõ ràng.
Hoàng Phu Tuyệt vung tay một cái, Quản gia thấy thế, lập tức nhanh chóng lui ra, chuyện xảy ra kế tiếp, ông có thể tưởng tượng được. Ông cũng không dám nhìn ông chủ không để ý đến tự ái đàn ông, giống như nô lệ của vợ đi dụ dỗ phu nhân, nếu quả thật như vậy, ông không nghi ngờ chút nào ông chủ sẽ vì danh dự của mình mà Gi*t ông diệt khẩu.
Thấy trong nhà kính lộ thiên chỉ còn lại hai người anh cùng Thủy Băng Nhu, khuôn mặt lãnh khốc mới vừa rồi của Hoàng Phu Tuyệt trong nháy mắt dịu xuống, một bộ dạng như chú nhóc uất ức nói: "Bà xã, tại sao phải tặng quà cho bọn họ, em cho tới bây giờ không có đưa lễ nạp thái (lễ vật trong hôn lễ thời xưa) cho anh đấy?"
"Phốc. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Cũng bởi vì như vậy, nên anh không có đem mấy vật kỷ niệm em mua tặng cho bọn họ hả? Muốn một mình độc chiếm có phải hay không? Hả? Ha ha ha. . . . . . Tuyệt, anh có biết giờ phút này vẻ mặt anh thật đáng yêu hay không?" Thủy Băng Nhu xoa mặt của anh cười nói, cái người này càng ngày càng thích phô trương, mỗi lần đều làm cho cô cười không chịu nổi, trước kia tại sao không có phát hiện ra cái vẻ mặt đặc biệt này của anh ấy chứ . . . . . Có chút, ha ha ha. . . . . .
Anh cũng không phải là chó săn Luck ở trong nhà, thế nào bà xã anh lại ưa thích giày xéo gương mặt của anh như vậy, chỉ là kể ra thì giày xéo gương mặt của anh cũng còn tốt hơn giày xéo người khác, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt bất đắc dĩ thầm nghĩ.