Vào buổi trưa, trên đường phố đảo Wahu, phố chợ phồn hoa, ngựa xe như nước. Đoàn người rộn ràng như thủy triều.
Giờ khắc này ở trên đường phố phồn hoa, có một thiếu nữ xinh đẹp đứng ở ven đường, cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của đám người.
Chỉ thấy trên đầu cô đội một cái mũ màu vàng nhạt, bên dưới lông mi dài rậm là một đôi mắt to đen nhánh mà tinh khiết, sống mũi cao thẳng đáng yêu, đôi môi mềm mại như nước. Một thân đơn giản áo T shirt, quần short yếm jean, đùi thon dài trắng nõn nhẵn nhụi cứ như vậy lộ ra dưới ánh mắt của mọi người.
Được ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu rọi, chung quanh thân thể thiếu nữ đều như được phủ lên một tầng sáng hư ảo, xinh đẹp khiến cho người ta không muốn rời mắt.
Không ít người đi đường ngang qua đó bởi vì bóng dáng giai nhân mà dừng bước.
Chỉ là thiếu nữ dường như đang đợi ai đó, đôi mắt to sáng ngời của cô không ngừng nhìn về phía đám người đang qua lại, rồi ánh mắt lại chợt thoáng qua thất vọng, đám người dừng lại cũng bởi vì trong mắt cô thoáng qua thất vọng mà tâm tình buồn bực.
Sau khi ăn bữa trưa, Hoàng Phu Tuyệt đưa Thủy Băng Nhu đi tới địa điểm du lịch ở gần đó ngắm cảnh, bởi vì cô đột nhiên khát nước, cho nên Hoàng Phu Tuyệt đến của hàng gần đó để mua.
Không nghĩ tới đến bây giờ anh cũng còn chưa có trở về, không biết là có chuyện gì xảy ra hay không, nếu không phải là vừa rồi anh liên tục dặn dò cô không thể chạy loạn, nhất định phải ngoan ngoãn chờ anh quay lại, thì cô đã sớm đi tìm anh, Thủy Băng Nhu thầm nghĩ.
Tuyệt vừa đi xong, thì liền có một nhóm người xông tới, may nhờ nhóm người vây ở bên cạnh cô cũng kông có ác ý, nếu không cho dù ở trong bóng tối có ám vệ do Hoàng Phu Tuyệt sắp đặt, cô cũng sẽ cảm thấy sợ hãi .
Một hồi gió nhẹ thổi tới, đột nhiên, cái mũ trên đầu Thủy Băng Nhu bị gió thổi rơi, một đầu tóc dài mềm mại như thác nước xõa tung, bay múa theo gió, kinh diễm ánh mắt của mọi người.
Từng trận mùi thơm từ trong mái tóc của cô lan tỏa, mọi người tham lam hít thỏa thích mùi thơm trong không khí.
Không để ý các loại ánh mắt của đám người chung quanh, Thủy Băng Nhu cúi đầu nhặt cái mũ, nhưng nó giống như cố ý muốn đối nghịch với cô, mỗi khi tay của cô sắp ᴆụng tới cái mũ, nó lại bị gió thổi đi.
Cứ như vậy, cô không ngừng đuổi theo cái mũ, đám người chung quanh không có một người nào dám tiến lên quấy rầy thiếu nữ như tinh linh này, bởi vì ở trong mắt bọn họ, đó là tinh linh đang chơi đùa cùng cái mũ.
Đột nhiên một bàn tay to bắt được cái mũ đang bay theo gió, Thủy Băng Nhu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông y hệt ánh mặt trời đang cầm cái mũ của cô, nhìn cô cười ôn hòa.
Thân thể hắn mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt đơn giản, áo sơ mi ngắn tay, vóc người vừa phải, làm cho người ta một loại cảm giác ngọc thụ lâm phong, ưu nhã lịch sự, lại lãng mạn không câu nệ. Ngũ quan thanh tú đẹp đẽ, một đôi mày kiếm đen nhánh tựa như mực, tròng mắt đen sâu thẳm trong suốt giống như đầm nước, sống mũi rất thẳng, bờ môi nở nang khêu gợi lóe sáng bóng đỏ thắm tự nhiên, gò má đẫy đà, da thịt trắng nõn, hình dáng đoan chánh ẩn chứa vẻ tao nhã lịch sự của người trí thức.
Cặp mắt màu đen mơ màng kia đối diện nhìn thẳng với đôi mắt của Thủy Băng Nhu, trong đó chớp động thần sắc vô cùng kinh ngạc, giữa những tiếng kinh hô của đám người chung quanh đi đến gần trước mặt Thủy Băng Nhu, khẽ cười nói: "Tiểu thư, là mũ của cô sao?"
"Đúng vậy, cám ơn anh!" trong mắt Thủy Băng Nhu cười nhẹ mà xa cách nói, vươn tay nhận lấy cái mũ của cô, xoay người muốn đi.
"Đợi chút ——" Người đàn ông thấy Thủy Băng Nhu xoay người rời đi, dưới tình thế cấp bách vội hô.
"Hả? Tiên sinh, còn có chuyện gì sao?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, hắn ta sao lại kì quái như vậy, vừa rồi cầm cái mũ của cô thật chặt, giống như rất không tình nguyện trả lại cho cô, vào lúc này gọi cô dừng chân, vẫn nhìn cô nhưng lại không hề lên tiếng.
"Tôi không gọi là tiên sinh, tên của tôi là Đường Thiếu Phong, tôi muốn hỏi cô tên là gì?" Đường Thiếu Phong mong đợi hỏi.
Hắn vừa rồi ở trong đám người đã chú ý cô rất lâu rồi, đây là người con gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, thanh thuần không chút giả tạo, trong hơi thở lại mang theo sự xinh đẹp quyến rũ, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy trên người một cô gái lại có thể đồng thời hiện hữu hai loại hơi thở hoàn toàn trái ngược, tất cả ở trên người cô đều hấp dẫn hắn.
Trong nháy mắt vừa rồi nhìn cô xoay người, hắn quá nóng vội mới có thể gọi cô như vậy, mặc dù biết làm vậy có chút có không hay, nhưng là cô không giống bất kỳ cô gái nào hắn từng gặp, hắn không nhìn thấy trong mắt tinh khiết của cô khi nhìn hắn có dù chỉ một tia kinh ngạc nào, từ trước đến giờ phụ nữ ở bên cạnh hắn có người nào không liều mạng muốn gần gũi hắn, vì hình dáng tuấn lãng của hắn, cũng vì đống của cải của hắn.
"Tiên sinh, tên chẳng qua là một danh hiệu, tên là gì thì có cái gì quan trọng đâu. Huống chi chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, tên của tôi không đáng nhắc đến." Thủy Băng Nhu cười nói.
Người đàn ông này thật vô cùng kỳ quái, gọi tiên sinh có cái gì không đúng sao, tối thiểu cô coi như là đáp lại hắn, huống chi bọn họ cũng không phải là rất quen. Nếu như bị Hoàng đại nhân nhà cô biết được cô trong lúc anh không có mặt ở đây, cùng người đàn ông khác chào hỏi, khẳng định đổ thùng dấm, tối về, lại không thiếu được một hồi trừng phạt.
Ha ha ha. . . . . Nhớ tới Tuyệt nhà cô, trong lòng của cô lại dâng lên cảm giác ngọt ngào không nói nên lời, chỉ là tại sao anh lâu như vậy vẫn còn chưa có quay lại?
Đường Thiếu Phong nhìn bộ dáng Thủy Băng Nhu thỉnh thoảng mỉm cười thỉnh thoảng cau mày, hình như là đang đắm chìm trong thế giới của riêng cô, cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ là đang nhớ người đàn ông nào? Không muốn tin tưởng sự thật này, đột nhiên hắn rất muốn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô.
"Tôi đã nói với tiểu thư tên của tôi, tiểu thư có thể cũng cho tôi biết tên cô được hay không, tôi không thể cứ gọi tiểu thư tiểu thư! Như vậy quá xa lạ rồi." Đường Thiếu Phong giải thích.
Người đàn ông này rốt cuộc làm sao vậy, sao vẫn chưa chịu từ bỏ ý định muốn biết tên của cô, bọn họ căn bản chính là người xa lạ mà, lạnh nhạt cũng là việc nên làm, dù sao sau này bọn họ cũng sẽ không có cơ hội gặp lại.
Thấy ánh mắt hắn trông mong nhìn cô, xem ra không nói cho hắn, hắn sẽ không tha cô đi, Thủy Băng Nhu bất đắc dĩ nói: "Tôi tên là. . . . ."
"Anh có thể gọi cô ấy là Hoàng phu nhân!" Một thanh âm trầm thấp bay vào trong đám người, cắt đứt lời nói của Thủy Băng Nhu.
Mọi người rời tầm mắt về phía thanh âm kia, chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn khác thường đang đi tới.
Chung quanh không ngừng phát ra tiếng cảm thán, vốn dĩ tưởng rằng vừa rồi người đàn ông đang cùng tinh linh chào hỏi kia đã là một người đàn ông anh tuấn nhất mà bọn họ từng thấy, không nghĩ tới người đàn ông đột nhiên xuất hiện này lại càng thêm anh tuấn, cô gái như tinh linh này thật có phúc khí, đám người chung quanh không khỏi hâm mộ Thủy Băng Nhu.
Hoàng phu nhân? Mới vừa rồi người đàn ông anh tuấn khác thường này nói có thể gọi cô ấy là Hoàng phu nhân? Hắn không có nghe lầm chứ! Cô ấy đã lập gia đình sao? Hắn không muốn tin, nhất định là lỗ tai của hắn nghe lầm.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài là?" Đường Thiếu Phong nghi hoặc hỏi, đột nhiên có một bóng dáng lướt qua thật nhanh.
"Tuyệt!" Thủy Băng Nhu thấy Hoàng Phu Tuyệt rẽ đám người đi vào, kêu lên một tiếng, mừng rỡ chạy về phía Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Hoàng Phu Tuyệt giang hai cánh tay ôm lấy Thủy Băng Nhu, ánh nhìn trong mắt anh tràn ngập dịu dàng, cả người tràn đầy mị lực trí mạng, đám phụ nữ chung quanh khẽ kêu lên sợ hãi.
"Ha ha ha. . . . . Bà xã, xin lỗi, để em đợi lâu!" Anh cười dịu dàng nói, mắt cũng không để lại dấu vết liếc nhìn Đường Thiếu Phong một cái.
Không nghĩ tới anh chỉ vừa đi như vậy một lát, thì đã có một đám ruồi bu xung quanh cô, đám người kia không biết cô đã là hoa có chủ sao? May mà bọn họ không có hù dọa đến cô, nếu không anh tuyệt đối không tha cho bọn họ, hừ ——
Không nghĩ tới trên đường phố phồn hoa thậm chí ngay cả một siêu thị nhỏ cũng không có, hại anh đi rất xa, mới để cho đám người này có cơ hội thừa dịp.
"Hi hi hi. . . . . Rất lâu đó, em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện gì, hại em lo lắng hết sức!" Thủy Băng Nhu hai tay ôm cổ anh nói.
"Ha ha ha. . . . . Là vi phu sai lầm rồi, lần sau sẽ không rời em đi lâu như vậy nữa, khát nước rồi đúng không, uống hớp nước trước đã." Hoàng Phu Tuyệt buông cô ra, mở chai nước trong tay ra đưa cho cô.
Thủy Băng Nhu nhận lấy nước từ trong tay anh, ừng ực ừng ực uống vài hớp lớn, sau đó đưa nó cho Hoàng Phu Tuyệt, nói: "Anh cũng uống đi!"
"Ha ha ha. . . . . Được!" Hoàng Phu Tuyệt uống một hớp nước, sau đó thận trọng nâng cằm của cô lên, đem nước trong miệng đưa qua trong miệng của cô.
Quần chúng chung quanh ba mắt nhìn hình ảnh triền miên này, miệng há thành hình chữ O, hai người kia quả thật là một đôi trời đất tạo nên, cái ý nghĩ này trong nháy mắt tràn vào trong đầu bọn họ.
Con ngươi Đường Thiếu Phong cứ như vậy chăm chú nhìn hình ảnh bọn họ âи áι, tay xuôi ở bên người nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh không ngừng hiện ra - dữ dội.
Mới vừa người đàn ông kia gọi cô ấy là bà xã? Thì ra giai nhân thật sự đã lập gia đình, vốn cho là hắn đã tìm được tình cảm chân thành trong cuộc đời này của hắn, không nghĩ tới kết cục có thể tàn khốc như vậy, thứ tình yêu kia còn chưa có bắt đầu say đắm cứ như vậy liền chấm dứt trong thất bại rồi.
"Ha ha ha. . . . . Rất ngọt!" Hoàng Phu Tuyệt thâm tình khẩn thiết nhìn Thủy Băng Nhu nói.
"Anh. . . . . Anh nghiêm chỉnh một chút! Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta!" hai gò má Thủy Băng Nhu đỏ như trái cà chua chín, cúi đầu, tay nện lên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh gắt giọng.
"Ha ha ha. . . . . Anh rất nghiêm chỉnh! Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng mà! Bọn họ muốn xem thì để cho bọn họ nhìn đủ đi." Hoàng Phu Tuyệt cầm tay nhỏ bé của cô cười nói, Ⱡồ₦g иgự¢ của anh quá cứng rồi, anh sợ tay nhỏ bé của cô thụi anh sẽ làm đau mình.
Thật ra mục đích vừa rồi anh làm vậy là muốn cho đám ruồi bọ này biết, Thủy Băng Nhu cô là người phụ nữ bé bỏng của anh, chỉ là của một mình anh, ai cũng đừng nghĩ dòm ngó!
Hừ —— nhất là cái con ruồi lớn mới vừa đến gần bà xã của anh kia, anh làm như vậy đều là vì tốt cho bọn hắn, tốt nhất ૮ɦếƭ tâm sớm một chút, bà xã của anh mị lực có bao nhiêu, so với bên ngoài anh là người rõ ràng nhất. Trước mắt tên đàn ông kia chỉ có thể là tinh thần chán nản rồi, dù sao anh đến ૮ɦếƭ cũng sẽ không buông tay cô ra, may nhờ so bất luận kẻ nào anh cũng gặp nha đầu của anh sớm hơn, nếu không anh cả đời này sẽ phải cô độc rồi, Hoàng Phu Tuyệt nắm thật chặt tay Thủy Băng Nhu thầm nghĩ.
"Tuyệt, anh làm sao vậy?" Thủy Băng Nhu cau mày hỏi, bộ dạng của anh như đang có điều suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc là thế nào.
"Hả? Không có gì." Hoàng Phu Tuyệt phục hồi lại tinh thần, dịu dàng nói.
"Nhưng —— anh cầm tay của em thật là đau!" Thủy Băng Nhu làm bộ đáng thương nhìn anh.
"Hả? Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Đều tại anh! Có phải rất đau hay không! Là tại anh không tốt!" Hoàng Phu Tuyệt vội vàng buông tay cô ra, một vòng màu đỏ hằn lên trên cổ tay trắng nõn của cô, Hoàng Phu Tuyệt thương tâm cầm tay của cô lên đặt ở khóe miệng hôn, vẻ mặt đầy tự trách, cô gái này là bảo bối anh vẫn bảo hộ trong lòng bàn tay, không nghĩ tới anh không cẩn thận làm thương hại tới cô, đều do anh suy nghĩ quá nhập thần rồi.
"Thật ra thì cũng không phải là rất đau! Em chỉ là muốn nhõng nhẽo với anh một chút mà thôi." Một tay của Thủy Băng Nhu nâng lên khẽ vuốt gương mặt của anh một cái nhẹ giọng nói.
"Ha ha ha. . . . ." Hoàng Phu Tuyệt rốt cuộc vẫn phải cười, cô là muốn cho anh không phải tự trách, điều này anh có thể nhìn ra được.
"Xin chào, tôi là Đường Thiếu Phong!" Đường Thiếu Phong đưa tay phải về phía Hoàng Phu Tuyệt chào hỏi một tiếng, mắt không ngừng quan sát đối phương, hắn thừa nhận người đàn ông ở trước mắt xác thực dáng dấp rất xuất sắc, nhìn không khí bọn họ hai người đi chung với nhau căn bản là làm cho người ta không có cách nào chen vào, hắn lần đầu tiên ghen tỵ, ghen tỵ người đàn ông này có thể gặp được người thiếu nữ động lòng người nhường này trước hắn, ghen tỵ anh ta có thể có được tình yêu của cô ấy.
Đường Thiếu Phong? Nếu như nhớ không lầm, Đường Thiếu Phong chính là Thiếu gia của Đường gia tộc không phải sao? Người đàn ông này rất tuấn mỹ, điểm này anh không thừa nhận cũng không được, hơn nữa còn có một loại mị lực làm cho người ta khó có thể kháng cự, chính là loại ôn nhu nho nhã mà các thiếu nữ đương thời thích nhất.
Khóe miệng giương lên một nụ cười, toàn thân Hoàng Phu Tuyệt cũng tản mát ra cao quý ưu nhã không chút nào thua kém Đường Thiếu Phong, con ngươi đen nhánh chớp động không khỏi lóe ra ánh sáng, giống như nước xoáy không thấy đáy, đưa tay ra bắt tay Đường Thiếu Phong: "Xin chào, tôi tên là Hoàng Phu Tuyệt!" .
Hoàng Phu Tuyệt? Là Hoàng Phu Tuyệt tổng giám đốc của "Tập đoàn Thánh Hoàng" sao? Đường Thiếu Phong nghi ngờ thầm nghĩ, nhưng đường đường một đại tài phiệt sao lại có thể xuất hiện ở hòn đảo nhỏ này? Có thể chỉ là tên giống nhau mà thôi.
"Đây là vợ của tôi Thủy Băng Nhu, nghe nói vừa rồi anh đã rất chiếu cố tới cô ấy, Hoàng Phu Tuyệt tôi xin được cám ơn." Anh ôm Thủy Băng Nhu nói với Đường Thiếu Phong.
"Không có gì, chính là một cái nhấc tay, không đáng nhắc đến!" Đường Thiếu Phong khách khí trả lời, thời điểm vừa rồi khi người đàn ông này vừa xuất hiện, ánh mắt hung ác giống như muốn Gi*t hắn, vào lúc này lại là một bộ dáng ôn hòa nho nhã, sắc mặt thay đổi cũng thật mau lẹ.
"Đường tiên sinh là đang muốn đi ngắm cảnh sao? Cùng đi chứ!" Hoàng Phu Tuyệt lịch sự hỏi, nhưng mà trong nội tâm lại là hi vọng hắn tốt nhất thức thời một chút, không nên đồng ý.
"Không, tôi chỉ muốn đi dạo một chút thôi, hai vị cứ đi đi! Tôi còn có chút việc muốn làm." Đường Thiếu Phong cười trả lời, nhìn anh ta cũng không phải là rất tình nguyện muốn mời, huống chi bộ dạng của bọn họ dường như khiến cho người ta vĩnh viễn cũng không có biện pháp nhúng tay vào thế giới của bọn họ, hắn không muốn lại nhìn thấy bộ dáng tương thân tương ái đó, bởi vì bộ dáng kia thật khiến hai mắt của hắn đau nhói, hắn bây giờ muốn bình ổn thật tốt lại cõi lòng đang nát vụn của mình.
"Vậy không làm phiền anh nữa, hẹn gặp lại!" Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu xoay người rời đi.