Trong phòng, Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nhìn Thủy Băng Nhu ở trong lòng anh ngủ đến ngon ngọt, trong lòng dâng lên vô hạn ngọt ngào.
Ngày hôm qua, nha đầu rốt cuộc trở thành người của anh.
Thủy Băng Nhu cuộn tròn ở trên giường lớn, mái tóc y hệt như tơ gấm xõa ra phủ lên chiếc gối màu đỏ, có một lọn tóc tinh nghịch rơi lên gương mặt của cô.
Không biết là bởi vì giấc ngủ hay là bởi vì được anh sủng ái, khiến cho gương mặt của cô đỏ rực, mặt hồng hào, đôi môi khẽ đóng khẽ mở, giống như muốn mời người đến thưởng thức.
Hoàng Phu Tuyệt lấy tay nhẹ nhàng vén lọn tóc trên gương mặt nhỏ nhắn, say đắm nhẹ nhàng điểm một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh xắn của cô.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, cho biết thời gian đã không còn sớm.
Ánh mắt Hoàng Phu Tuyệt nhìn qua đồng hồ báo thức bên giường, phát hiện đã hơn chín giờ, anh nên rời giường, bởi vì còn có một chuyện rất quan trọng cần anh làm, về phần cô. . . . . .
Nhìn dung nhan ngủ thật an ổn của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt tắt chuông báo thức của đồng hồ, để cho cô ngủ tiếp. Dù sao cô không giống anh, chỉ cần mấy giờ đã có thể dưỡng tốt tinh thần.
Huống chi tối hôm qua anh cũng không cho cô có nhiều thời gian để ngủ.
Anh cưng chìu hôn một cái lên trán của cô, sau đó nhẹ nhàng xuống giường, thận trọng đi ra khỏi phòng.
Cảm giác đầu tiên khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức, giống như bị xe nghiến qua vậy, hai mắt như nhiễm đầy hơi nước của Thủy Băng Nhu từ từ mở ra, theo thói quen đưa tay ra khỏi cái chăn, vươn vươn lưng mỏi.
Nhưng da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo bên ngoài thì không nhịn được co rúm rụt lại, mắt lơ đãng liếc lên cánh tay để trần đầy ấn ký màu đỏ, trong nháy mắt khiến cho đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng của cô tỉnh táo lại.
Cô ngồi dậy vén chăn lên, liền nhìn thấy cơ thể tràn trụi của mình đầy những dấu ấn như trái dâu tây, trong óc thoáng qua một vài hình ảnh tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ bé “oanh” một tiếng đỏ bừng.
Gào thét, ngày hôm qua cô và Tuyệt kết hôn, sau đó liền,.... liền. . . . .
Nhưng Tuyệt đâu rồi? Hai mắt Thủy Băng Nhu dò xét bốn phía căn phòng xong, không hề phát hiện bóng dáng của anh, thân thể lập tức tỉnh táo lại, thật may là anh không có ở đây, nếu không cô sẽ rất xấu hổ khi nhìn thấy anh.
Vẫn còn nhớ tối hôm qua sự dịu dàng chứa đầy hấp dẫn của anh, từng bước một hướng dẫn cô, sau đó...... Trời ạ, cô đang nghĩ cái gì vậy? Cô từ bao giờ lại trở nên háu sắc như vậy rồi, Thủy Băng Nhu lấy tay nhẹ nhàng gõ đầu của mình.
"Bà xã, em đang làm gì vậy? Hả?" Vừa lúc Hoàng Phu Tuyệt bưng đồ ăn sáng do anh tự tay làm đi vào gian phòng, liền nhìn thấy động tác lấy tay gõ đầu của cô, khiến anh bị sợ đến vội vàng buông khay đồ ăn trong tay, chạy đến bên giường, vừa lôi kéo cánh tay đang gõ đầu của cô vừa hỏi.
"Hả? Tuyệt, sao anh lại ở đây?" Thủy Băng Nhu lấy lại tinh thần nghi hoặc hỏi.
"Nha đầu ngốc, em không phải đã quên mất hôm nay chúng ta dự định đi nghỉ trăng mật chứ?" Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu sờ sờ đầu của cô.
"Đúng nha, nha ——" Thủy Băng Nhu nhìn thấy tròng mắt của anh dần dần trở nên thâm thúy, nhìn theo tầm mắt của anh, thấy chăn bông cô vây ở trên người chẳng biết từ lúc nào đã trượt tới thắt lưng, cô kêu lên một tiếng, sau đó kéo chăn bông vây chặt bản thân lại.
"Ha ha ha. . . . . . Toàn thân cao thấp của em, còn có chỗ nào anh chưa nhìn chưa sờ qua? Hả? Còn xấu hổ gì nữa? Ha ha ha. . . . ." Hoàng Phu Tuyệt cười trêu.
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt nhỏ bé của Thủy Băng Nhu ‘xoạt’ một cái đỏ bừng, lập tức nói sang chuyện khác hỏi: "Mới vừa rồi anh đi đâu vậy?"
"Ha ha ha. . . . . Nhanh như vậy liền muốn anh rồi sao? Hả? Anh đi chuẩn bị bữa sáng cho em, bảo bối, tối hôm qua mệt ૮ɦếƭ em rồi, bây giờ có còn đau hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy cô vẫn quấn nguyên chăn bông vào trong иgự¢, hơi thở nóng rực phun bên cổ cô, tê tê dại dại chọc cho cô khẽ run lên.
"Không đau!" Thủy Băng Nhu xấu hổ cúi đầu, gương mặt đỏ hồng tới tận mang tai, tiếng trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu. Anh, anh sao có thể không đứng đắn như vậy chứ!
"Ha ha ha. . . . . . Đi, trước đi rửa mặt sau đó đi ăn điểm tâm, cũng không thể để bà xã đại nhân của anh bị đói bụng, ha ha ha. . . ." Thấy Thủy Băng Nhu như vậy, Hoàng Phu Tuyệt vui vẻ cười nói, anh rất thích cô đỏ mặt như vậy, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, nhất là vẻ đẹp đó bởi vì anh mà nở rộ.
Dứt lời, anh ôm lấy cô vẫn quấn cả chăn bông vào trong иgự¢, đi vào phòng tắm.
"Anh, anh nghiêm chỉnh một chút!" Thủy Băng Nhu lấy tay nhẹ nhàng nện lên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, gắt giọng.
"Ha ha ha. . . . . Anh chỗ nào không đứng đắn, chẳng lẽ em không phải là bà xã đại nhân của anh sao? Ha ha ha. . . . Bà xã đại nhân, chờ một chút ha ha xem em có hài lòng về bữa sáng anh chuẩn bị cho em không nhé?"
"Miệng lưỡi trơn tru!" Thủy Băng Nhu nũng nịu đáp lại.
Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu ngồi xuống bên bộ bàn ghế tựa đặt bên cạnh, sau đó để cho cô ngồi ở trên đùi của anh, một tay giữ lấy cô, một tay đút thức ăn cho cô.
"Đây là anh tự làm sao? Ăn thật ngon" Thủy Băng Nhu nếm thử một miếng thở dài nói.
Sáng nay anh vừa tỉnh lại đã sợ cô đói, cho nên tự mình xuống phòng bếp làm bữa ăn sáng bưng lên, nghe cô khen ngợi, trong lòng Hoàng Phu tuyệt cảm giác thật ngọt ngào.
"Đúng nha, tối hôm qua khiến em mệt mỏi, hôm nay đương nhiên muốn bồi thường thật tốt" Hoàng Phu Tuyệt ghé miệng đến gần lỗ tai của cô nhẹ giọng nói ra, sau đó đem hơi thở ấm áp cố ý phun vào bên cạnh lỗ tai của cô.
Nghe anh nói, đầu Thủy Băng Nhu ‘ông’ một tiếng, khuôn mặt nhỏ bé đỏ có thể rỉ máu.
Không phải lúc vừa rồi mới chuyển hướng để tài này rồi sao, hiện tại sao đã lại quay lại rồi, Tuyệt thật càng ngày càng hư.
"Ha ha ha. . . . . Ăn ngon liền ăn nhiều một chút, em như vậy, về sau sinh bảo bảo sẽ rất vất vả."
Xem ra sau này cần giục cô ăn cơm cho tốt, nuôi cô cho mập mạp, như vậy anh mới yên tâm để cho cô sinh bảo bảo.
Chỉ là nói không chừng vào lúc này trong bụng của cô đã mang kết tinh tình yêu của hai người rồi cũng nên, tay Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ của cô, vuốt ve, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.
Vừa nghe đến anh nói sinh bảo bảo, mặt của Thủy Băng Nhu lại lần nữa không có tiền đồ, đỏ lựng. Bảo bảo! Bảo bảo của anh và cô, kết tinh tình yêu của bọn họ. Ha ha ha. . . . . . Anh cũng thích bảo bảo sao? Cô còn tưởng rằng anh sẽ không thích đứa bé.
"Em lén cười khúc khích cái gì đó? Hả? Có cái gì mà anh không thể biết sao?" Hoàng Phu Tuyệt thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô cảm thấy đáng yêu lạ thường, ôm cô thật chặt vào trong иgự¢, xấu xa khẽ cắn lỗ tai của cô hỏi.
"Không có, không có gì!" Thủy Băng Nhu ấp a ấp úng trả lời.
"Vậy sao? Hừ hừ ~ Thật không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt cù nách của cô, chọc cô cười ha ha không ngừng.
"Ha ha ha. . . . . . Đúng nha, không lừa anh đâu mà, Tuyệt, bụng của em rất đói đó!" Thủy Băng Nhu vuốt bụng làm bộ đáng thương nói.
"Đói bụng? Vậy thì ăn cơm." Nghe được cô nói đói bụng, Hoàng Phu Tuyệt lập tức gắp thức ăn đưa đến bên miệng của cô cưng chìu đút, anh thừa nhận anh không thể để cô chịu dù chỉ một chút xíu khổ cực nào.