Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen - Chương 57

Tác giả: Quân Tử Hữu Ước

Ý định
Thủy Băng Nhu chạy một đoạn đường thật dài mới phì phò thở dốc dừng lại, một tay cô chống đầu gối, một tay vỗ trái tim (vỗ иgự¢) bởi vì vận động mà kịch liệt nhảy loạn, nhớ tới những lời bàn luận của các bạn học ở công trường lúc vừa rồi, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu. Ở bất kỳ chỗ nào, bề ngoài tuấn dật của Tuyệt, khí chất cao quý luôn là đối tượng khiến đông đảo phụ nữ theo đuổi, chỉ là thật may là Tuyệt không hoa tâm, nếu không cô sẽ phải đau lòng rồi.
Thủy Băng Nhu cảm thấy hơi thở ngày càng bình ổn, đứng lên đi về phía trước. Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện trước mặt cô, mà cô cứ như vậy không để ý đi lên ᴆụng vào một Ⱡồ₦g иgự¢.
"Ưmh. . . . . ." Bị ᴆụng đau, Thủy Băng Nhu không khỏi ưm một tiếng, dùng sức nháy mắt, ý đồ hãm lại nước mắt vì đau đớn mà đang trực trào ra ở hốc mắt.
Cô cúi đầu nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Thủy Băng Nhu sau khi nói xong, lúc lâu sau cũng không có nghe được tiếng đáp lại của đối phương, vì vậy cô vòng qua bóng dáng kia liền muốn rời đi, ai ngờ vừa đi được vài bước, cánh tay của cô bị người kia kéo lại.
Cô ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn người đang lôi kéo cánh tay của mình, thấy nam sinh đứng ở trước mặt cô lại là bạn cùng lớp An Đông Nghê, nhất thời mở miệng nói: "Ah, An Đông Nghê? Là bạn sao, vừa rồi thật ngại quá, mình không phải cố ý.", sau đó yên lặng chờ sự tha thứ của hắn.
An Đông Nghê không nói gì, không khống chế được đưa tay phải ra dịu dàng xoa cái mũi nhỏ của cô ấy vì ᴆụng vào Ⱡồ₦g иgự¢ cứng rắn của hắn mà trở nên đỏ bừng, ngay cả hắn cũng không biết ánh mắt của mình chứa đựng dịu dàng cùng cưng chiều.
"Đau không?" An Đông Nghê dịu dàng hỏi.
Thật ra thì vừa rồi hắn đang ở phía xa liền nhìn thấy cô mỉm cười chạy về phía trước, ánh mắt của hắn không tự chủ được đi theo cô, là chuyện gì khiến cho cô cười đến hạnh phúc như vậy? Hắn vô cùng muốn biết thế giới nội tâm của cô, cho nên hắn mới không khống chế được bước chân chậm rãi tới gần cô, không nghĩ tới sẽ vì thế mà gây tổn hại tới cô. (Editor: Eo! Đụng nhẹ tý mà đáng kể cái gì, ta mà được ᴆụng vào zai đẹp thế có đau hơn cũng chịu được.)
Khi đôi mắt y như hồ nước sâu thẳm mang theo sương mù của cô ngước lên, thời điểm cô dùng tay che đi đồng tử hồng hồng nhìn hắn xin lỗi, hắn thế nhưng cảm thấy có một góc nào đó trong lòng bị ᴆụng đổ sụp một tiếng.
Ánh mắt của hắn rất kỳ quái, giống như đang nhìn người yêu vậy, ánh mắt nhu tình có thể dìm ૮ɦếƭ người. Trong nháy mắt khi tay hắn ᴆụng phải cái mũi của Thủy Băng Nhu, cô nhanh chóng lui về phía sau một bước, vẻ mặt của hắn thật là quỷ dị, khiến cho cô rất bối rối, cho nên mới phải lùi về phía sau, hơn nữa ngoại trừ Hoàng Phu Tuyệt ra cô cũng không thích nam sinh đến gần cô.
Tay An Đông Nghê lúng túng dừng ở giữa không trung, ánh mắt bởi vì động tác của cô mà mờ đi, rất nhanh hắn dùng mỉm cười che giấu mất mác, giọng nói nhẹ nhàng: "Đi thôi, còn không đi sẽ bị trễ đó."
"A, phải rồi." Thủy Băng Nhu ảo não vỗ đầu một cái, bắt đầu đi về phía phòng học, An Đông mờ ám liếc nhìn vẻ đáng yêu của cô, cười lắc lắc đầu, theo sát phía sau bước chân của cô.
"Tiểu Nhu, ở đây." Thời điểm Thủy Băng Nhu đi vào cửa phòng học Lý Hiếu Huyên liền ngoắc gọi, Thủy Băng Nhu cười đi tới bên người bọn Lý Hiếu Huyên ngồi xuống, lúc này An Đông Nghê từ bên ngoài phòng học đi vào, yên lặng ngồi ở phía sau sát cạnh bọn họ, mắt nhìn bọn Thủy Băng Nhu bên kia nháy cũng không nháy một cái.
"Tiểu Nhu, đây là cơm hộp mẹ mình tự tay làm, bà bảo mình đưa cho bạn, làm phiền Hoàng tiên sinh giúp một tay, công ty nhà mình đã tạm thời bảo vệ được, còn nữa, mẹ mình hỏi ngày nào đó hai người rãnh rỗi, bà muốn mời hai người tới nhà mình ăn cơm, cảm tạ sự giúp đỡ của hai người." Lý hiếu Huyên từ hộc bàn lấy ra một cái túi đựng một cái hộp cơm rất đẹp mắt đẩy về phía Thủy Băng Nhu.
"Chúng ta là bạn bè mà, không cần khách khí nha..., hôm nào bọn mình sẽ đến nhà bạn chơi." Thủy Băng Nhu nhận lấy hộp cơm nói.
"Được, hoan nghênh!" Lý Hiếu Huyên cười nói.
"Ai, Tiểu Nhu, nghe nói buổi sáng hôm nay vị hôn phu của bạn đưa bạn tới." Thủy Băng Nhu vừa an vị, Lăng Tâm lập tức hưng phấn hỏi.
"Ah ~ sao các bạn lại biết?" Thủy Băng Nhu lấy sách ra nghi ngờ nói.
"Oh, hôm nay vừa đến lớp liền nghe thấy bầy hoa si kia đang thảo luận vị hôn phu của bạn có bao nhiều anh tuấn, bao nhiêu phô trương, nghĩ đến vẻ mặt bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, mình liền cảm thấy rất buồn cười nha." Lăng Tâm cười nói.
"Đúng rồi, Tiểu Nhu, Hoàng tiên sinh hôm nay sao lại nghĩ đến việc muốn đưa bạn đi học thế? Lần trước mình nhìn thấy ngài ấy có vẻ rất bận rộn." Lý Hiếu Huyên hỏi.
"Ai nha, dù là bận mấy cũng không thể không trông nom vị hôn thê đi! Ngài ấy sớm nên như thế, khiến những thứ mắt chó coi thường người thấp kia có thể sáng mắt ra, Tiểu Nhu nhà chúng ta thế nhưng là phu nhân tương lai của tổng giám đốc "Tập đoàn Thánh Hoàng"." Lăng Tâm cố ý nói lớn tiếng.
Thủy Băng Nhu thấy phần lớn ánh mắt của mọi người đều dổ dồn về phía cô, nhất thời gương mặt xấu hổ đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu, hận không tìm được cái lỗ nẻ nào để mà chui vào, cô vươn tay lôi kéo vạt áo của Lăng Tâm, Lăng Tâm mới lập tức ngừng lại.
Tiết học hôm nay là của chủ nhiệm lớp mới, cô ấy cũng giống như chủ nhiệm lớp trước đây, luôn là thích gọi học sinh đứng lên trả lời câu hỏi, nhất là thích nhất gây khó khăn cho Thủy Băng Nhu, chỉ vì cô không có quyền thế, cho nên thường trước khi đi học cô đều xem trước giáo trình, nhưng mà bởi vì tối hôm qua Tuyệt đưa cô đến cái chỗ kia, khiến cô vừa về tới nhà liền bịt đầu ngủ một giấc, thật hỏng bét, không biết hôm nay chủ nhiệm lớp sẽ hỏi cái vấn đề gì, mày đẹp của Thủy Băng Nhu cau lại.
"Học trò Thủy, em tới trả lời một vài nội dung chính của bài học trước" (Kiểm tra bài cũ). Chủ nhiệm lớp vừa lên bục giảng lập tức mỉm cười nói với Thủy Băng Nhu.
Ah, chỉ có vậy, cô ấy làm sao lại đưa ra câu hỏi đơn giản như vậy, cô không được phép suy nghĩ nhiều, lập tức tự tin trả lời câu hỏi của cô ấy.
Đợi cô trả lời xong vấn đề được hỏi, chủ nhiệm lớp khoa trương khua tay, cười khen ngợi: "Rất tốt, vô cùng chính xác, mời em ngồi xuống."
Nhất thời Thủy Băng Nhu cảm thấy khóe mắt trợt xuống mấy cái vạch đen, chủ nhiệm lớp cứ như vậy buông tha cho cô, chuyện từ trước đến nay chưa từng có, rất quỷ dị nha.
"Ai ~ hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, tại sao hai người các cậu đều không bình thường như vậy đây? Nghê ngẩn người còn dễ hiểu một chút, nhưng hoa hoa công tử Tư Đồ Huy cũng ngẩn người, đó chính là một chuyện lạ rồi, hôm nay Lão sư càng thêm không bình thường!" Âu Dương Tuấn lầm bầm lầu bầu nói.
Nghe bạn tốt chế nhạo, lúc này An Đông Nghê mới rời tầm mắt khỏi người Thủy Băng Nhu, nhàn nhạt liếc Tư Đồ Huy một cái, theo tầm mắt của hắn nhìn sang, vừa lúc cũng là đang nhìn về phía bọn Thủy Băng Nhu bên kia, không giống như là đang nhìn Tiểu Nhu, huống chi ban đầu mình đã tỏ rõ lòng nói thích Thủy Băng Nhu, làm anh em bản thân cậu ta càng sẽ không lộ ra tình cảm ái mộ đối với cô ấy, nói như vậy chính là một trong hai người Lý Hiếu Huyên và Lăng Tâm đi, An Đông Nghê vui đùa suy đoán.
Không nghĩ tới cô mấy ngày trước còn nản lòng, nản chí, hôm nay lại đã cười đến vui vẻ như vậy, nhất thời, иgự¢ Tư Đồ Huy giống như lây tâm tình tốt của Lý Hiếu Huyên, cảm giác vô cùng vui vẻ, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên. Đã một buổi sáng rồi, hắn cứ như vậy cưng chìu nhìn cô, trong lòng chứa đựng vui vẻ vô hạn, giống như nhìn thế nào đều thấy không đủ.
Huyên đã thật lâu không còn dùng ánh mắt đau thương hoặc là ái mộ nhìn Nghê rồi, có phải là lòng của cô ấy đã hoàn toàn quên Nghê rồi hay không? Nghĩ tới khả năng này, hắn đã cảm thấy mừng rỡ, ngay cả bản thân hắn cũng không biết vì sao lại có loại cảm giác vi diệu này, hắn chỉ biết mỗi buổi tối đều sẽ nằm mơ thấy cô cười gọi tên của hắn, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn thích vụng trộm gọi cô là Huyên, giống như cái tên này chỉ thuộc về đặc quyền của hắn vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc