Phiền toáiSáng sớm ngày thứ hai, Thủy Băng Nhu vẫn giống như trước đây đi bộ tới trường, dĩ nhiên đây là kết quả cô đeo bám dai dẳng Hoàng Phu Tuyệt mới có được. Hoàng Phu Tuyệt vốn tương đối không yên lòng về việc cô muốn tới trường, nếu như thật sự là cô muốn học thì có thể thuê gia sư đến nhà dạy kèm cho cô học ngay trong lâu đài, nếu cần ra khỏi lâu đài thì phải có anh cùng đi mới được. Thủy Băng Nhu không thể làm gì khác hơn là xuất ra đòn sát thủ của cô đối với anh vừa đấm vừa xoa, cuối cùng Hoàng Phu Tuyệt hết cách với cô, không thể làm gì khác hơn là phái thêm vài ám vệ thông minh cơ trí một chút ngầm bảo vệ cô.
Bởi vì thời điểm Thủy Băng Nhu được đưa vào bệnh viện, đi theo bên cạnh chỉ có mấy người bọn An Đông Nghê, cho nên mọi người trong trường học đến nay cũng không biết bối cảnh thân phận của cô.
Vì ngại An Đông Nghê, phần lớn nam sinh trong trường học chỉ có thể đối với cô chùn bước, bộ phận nữ sinh cũng vì gia thế khổng lồ của An Đông Nghê mà có chút kiêng kỵ, cho nên cho dù còn muốn đuổi cô cách xa An Đông Nghê cũng chỉ đành thôi, nhưng kì lạ có một phần nhỏ nữ sinh bị sự ghen tỵ che mất mắt, mới vừa một Lâm Ngọc Lan bị đuổi đi, vào lúc này lại xuất hiện "Lâm Ngọc Lan" thứ hai, ví như hiện tại.
"Này! đứng lại, ở trước mặt đó, cô đứng lại đó cho tôi, có nghe hay không? Bản tiểu thư gọi cô đấy." Một nữ sinh nhỏ nhắn dứt tiếng hô. Tất cả mọi người bởi vì tiếng quát tháo của cô ta mà dừng bước, nhưng kì lạ là trừ người trong cuộc.
Thủy Băng Nhu vừa vào sân trường liền nghe thấy tiếng quát tháo phách lối của một cô gái, nhưng hiện tại cô không có hứng thú xem náo nhiệt, vì vậy bỏ qua thanh âm kia tiếp tục đi con đường của cô, nhưng là thanh âm kia dường như cố ý không buông tha cô, ở bên người cô kêu một trận, khiến cô dừng bước lại xem một chút là ai đang gọi, nào ngờ vừa xoay người liền nhìn thấy một bóng trắng xông tới cô, sau đó cánh tay của cô liền bị người kia túm lấy.
"Xin hỏi có chuyện gì không?" Thủy Băng Nhu nghiêm túc quan sát cô gái trước mắt đang nắm cánh tay cô, cô ấy căn bản là một Baby xinh đẹp, váy công chúa chiffon màu trắng mặc ở trên người cô, càng lộ ra da thịt trắng nõn của cô, hai mắt to ngập nước giống như biết nói, nhưng là giờ phút này trong mắt của cô gái đó mang theo rõ ràng thịnh nộ khiến cho hình tượng tốt đẹp trên người cô ấy biến mất hầu như không còn.
"Bản tiểu thư gọi cô lâu như vậy, cô tại sao không dừng lại?" Cô gái tức giận hỏi.
"Tôi sao? Cô là đang gọi tôi sao?" Thủy Băng Nhu dùng tay chỉ mình hỏi.
"Không phải cô thì là ai?" Cô gái ném ra ánh mắt kiểu như đúng là đồ ngu ngốc.
"Nhưng cô rõ ràng gọi “Này" nha, hơn nữa tên của tôi không phải là “Này"." Thủy Băng Nhu thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô gái hồng phác phác, vì vậy nổi lên ý trêu cợt.
"Nói nhảm, tôi. . . . Tôi dĩ nhiên biết cô không phải gọi là “Này”, tôi. . . Tôi chính là không muốn gọi tên cô, hừ!" cô gái không phục nói.
"Tóm lại tôi mặc kệ, nghe nói cô chính là người khiến anh họ của tôi mê mệt quay vòng vòng sao?" Cô gái hung ác nói.
(Editor: anh họ, nguyên văn là Biểu ca, mình để anh họ cho gần với hiện đại, không nhất thiết là anh em cùng một họ, là họ hàng có thể là họ hàng bên ngoại.)
"Ách! Tôi nghĩ cô tìm sai người rồi, tôi căn bản không biết anh họ cô." Thủy Băng Nhu nghi ngờ nói, anh họ của cô ta là ai nhỉ?
"Làm sao có thể không biết, cô đừng nghĩ lừa dối tôi, hừ! chị Ngọc Lan rõ ràng nói anh họ bị cô mê hoặc đến đầu óc choáng váng" cô gái ác khẩu giảng đạo, tức ૮ɦếƭ cô rồi, nghe chị Ngọc Lan nói anh họ cái gì cũng nghe theo cô gái này, còn muốn đuổi chị ta ra khỏi trường học, nghĩ đến tức muốn ૮ɦếƭ, hừ! anh họ là của cô, ai cũng đừng nghĩ giành, giải quyết trước mắt này một, trong nhà còn có một Ailie quấn quít chặt lấy, tất cả đều là một đám gái mê trai ghê tởm.
"Nhưng anh họ của cô là ai?" Không hề nghe nói Tuyệt có em họ nha? Nghe giọng điệu của cô ấy thì hình như là bị người lợi dụng rồi, chị Ngọc Lan trong miệng cô ấy không phải là hoa khôi của trường chứ? Thủy Băng Nhu nghĩ thầm.
"Anh họ của tôi là An Đông Nghê, cô tốt nhất cách xa anh ấy một chút, nếu không tôi sẽ. . . . Tôi sẽ không để cho cô yên, hừ!" cô gái uy Hi*p.
"Ah, cô là em gái của An Đông Nghê, ha ha ha. . . . . . Cô có phải hiểu lầm rồi không, tôi không thích anh họ nhà cô nha, hơn nữa tôi đã có người trong lòng rồi." Thủy Băng Nhu giải thích.
"Nhưng. . . . Nhưng. . . ." Cô gái còn muốn nói thêm cái gì, nhưng ngay sau đó bị một âm thanh giận dữ cắt đứt.
"Đủ rồi, Lý Nhược Vi, em tới trường anh làm gì?" An Đông Nghê cùng đồng đảng vốn là muốn đi vào lớp, không nghĩ tới sẽ thấy cô em họ đó bá đạo cản đường Tiểu Nhu, hắn vốn là định sơm ra tay giải cứu cho cô, ai ngờ nghe được một câu Tiểu Nhu nói: "Tôi không thích anh họ nhà cô nha, hơn nữa tôi đã có người trong lòng rồi.", chấn động làm tim của hắn đau không chịu được, không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp nói ra một câu như vậy, chẳng lẽ một chút cơ hội hắn cũng không có sao? Không muốn lại nghe được những lời đau lòng hơn, vì vậy hắn lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của các cô.
"Anh họ anh đến lúc nào vậy?" Lý Nhược Vi thấy người mình yêu thẹn thùng nhỏ giọng hỏi.
"Em tới đây làm gì? Đây không phải là nơi em nên tới, mau quay về đi! Đừng làm càn nữa." An Đông Nghê tức giận nói, nếu không phải là cô em họ này quậy một phát, có lẽ hắn sẽ vẫn còn có một chút ảo tưởng đi! Nếu như thế, tâm cũng chưa bị tổn thương như vậy.
"Ah, em lập tức quay về ngay." Lý Nhược Vi thấy anh họ như đang muốn tức giận, lập tức ngoan ngoãn nghe lời, trong nháy mắt quay đầu, nói nhỏ với Thủy Băng Nhu một câu "Cô nhớ kỹ lời cô đã nói, không được tranh giành anh họ với tôi", nhận được bảo đảm từ Thủy Băng Nhu rồi mới cười hì hì rời đi.
An Đông Nghê đem những động tác đó của các cô thu hết vào tầm mắt, mặc dù em họ bá đạo một chút, nhưng tâm địa còn thiện lương, cho nên cũng không cần lo lắng cô ấy sẽ thương tổn Tiểu Nhu, hắn không biết giờ phút này hắn đã bị người ta bán đi.
"Thật xin lỗi, Nhược Vi không phải cố ý muốn tìm bạn gây phiền toái, có cái gì thất lễ tôi thay cô bé nhận lỗi với bạn." An Đông Nghê mở miệng nói.
"Ha ha ha. . . Không sao, đừng để bụng, em họ của bạn thật đáng yêu." Thủy Băng Nhu mỉm cười nói.
"Không có hù dọa đến bạn là tốt rồi, cô ấy tâm tính vẫn còn là một đứa trẻ." An Đông liếc thấy Thủy Băng Nhu cũng không tức giận, vì vậy cười khổ nói.
"Ha ha ha. . . . Cô ấy hình như rất ưa thích bạn, nên nắm thật tốt cơ hội này đi." Thủy Băng Nhu nói xong cũng đi về phía phòng học.
Nhìn bóng lưng Thủy Băng Nhu rời đi, An Đông Nghê chỉ có thể dùng nụ cười khổ để che giấu nỗi đau trong tim, ha ha ha. . . . Người con gái mình yêu thích thế nhưng lại đem mình giao cho người khác, còn có cái gì đau lòng hơn như vậy nữa đây? Sợ rằng không có rồi!
"Anh em, buổi tối đi ra ngoài uống một chút nhé?" Tư Đồ Huy thấy bi thương trong ánh mắt của An Đông Nghê, đi tới vỗ vai hắn nói, chuyện yêu đương bọn họ không có cách nào giúp sức, hiện tại đi ra ngoài giải buồn là thứ duy nhất bọn họ có thể làm để giúp hắn.