Trò đùa quái đảnThời điểm khi Thủy Băng Nhu đi vào trong lớp, toàn thể bạn học cả lớp đã ngồi vào chỗ, có người đang nói chuyện phiếm, có người đang đọc sách, có người đang sửa sửa móng ngón tay. . . . . . đủ các hình thái khác nhau, ánh mắt của ba nữ sinh lần trước ở trong lớp vũ nhục cô mang một bộ dáng xem kịch vui, khóe miệng còn cười có chút hả hê, khiến Thủy Băng Nhu cảm thấy khó hiểu, cô không để ý đến những ánh mắt kia, bước nhanh tới ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu cùng Lý Hiếu Huyên trò chuyện Gi*t thời gian.
Từ cái phút chốc Thủy Băng Nhu bước vào phòng học kia, ánh mắt của An Đông Nghê nhìn cô nháy cũng không nháy một cái, ánh mắt nóng rực có thể đốt cháy người, ngay cả những người bên cạnh cũng có thể cảm nhận được một cách mãnh liệt, nhưng kì lạ là cái người trong cuộc Thủy Băng Nhu này trong mắt chỉ có Hoàng Phu Tuyệt, không còn nhìn thấy ai khác nữa.
"Những người đó sao vậy?" Thủy Băng Nhu hỏi.
"Mình cũng không rõ lắm, từ lúc mình mới vừa đi vào, họ đã cứ như vậy rồi, vô cùng kỳ quái." Lý Hiếu Huyên phờ phạc rũ rượi đáp.
"Còn có thể có cái gì nữa, xem chừng là các bạn ấy uống lộn thuốc, cả một nhóm người có bệnh thần kinh." Lăng Tâm chen miệng vào nói.
"Tiểu Huyên, mình thấy bộ dạng tinh thần của bạn không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?" Thủy Băng Nhu lo lắng hỏi.
"Không có việc gì..., bạn nghĩ nhiều rồi, chỉ là tối hôm qua mình ngủ không được ngon giấc mà thôi, đừng lo lắng." Lý Hiếu Huyên an ủi, nhìn đến ánh mắt nóng rực của hắn, xem ra cô chỉ có thể ૮ɦếƭ tâm, mới hai ngày không thấy mà thôi, ánh mắt của hắn đã quang minh chánh đại hướng về Tiểu Nhu toát ra ái mộ cùng sủng ái như vậy. Huống chi hiện tại cô đâu có ý nghĩ mà nói đến chuyện tình cảm, nếu không phải là ngày hôm qua cô ở ngoài cửa phòng sách vô tình nghe được cha mẹ nói chuyện, cô cho tới hiện tại cũng còn không biết công ty của cha gặp phải nguy cơ lớn, trước mắt có thể bị phá sản, thật là hoạ vô đơn chí, cô cũng là một thành viên trong gia đình lại không có cách gì có thể giúp cha mẹ, thật là rất thật đáng buồn, chuyện này nếu để Tiểu Nhu bọn họ biết cũng chẳng giải quyết được gì, sẽ chỉ làm họ them lo lắng mà thôi, càng nghĩ trong lòng càng khổ sở.
Ánh mắt của Tư Đồ Huy vẫn đi theo bóng dáng của Lý Hiếu Huyên, nghe được họ nói chuyện, lại thấy sắc mặt Lý Hiếu Huyên tái nhợt, cho là tinh thần cô còn đang tổn thương vì An Đông Nghê, trong lòng thấy đau đớn cùng buồn bực không nói nên lời .
Mà lúc này Âu Dương Tuấn trong lòng vô cùng nghi ngờ, An Đông Nghê nóng rực nhìn Thủy Băng Nhu không nói làm gì, nhưng ngay cả kẻ luôn to mồm Tư Đồ Huy cũng im lặng không lên tiếng, mắt không chớp nhìn chằm chằm sang phía mấy người Thủy Băng Nhu, ánh mắt của hắn thế nào mà giống như là của một người chồng đang nhìn thấy vợ mình lạc lối……, bộ mặt của anh chồng ghen tuông, chẳng lẽ hắn cũng thích Thủy Băng Nhu rồi, nhưng không phải Nghê đã sớm công bố rằng hắn thích Thủy Băng Nhu rồi sao? Cái đạo lý vợ bạn không thể đùa giỡn này hắn không có lý do gì không hiểu, thật là tai quái tai quái, xem ra đúng là một vấn đề tam giác khó khăn a, chỉ hy vọng không cần bởi vì cái dạng này mà mất thâm tình hữu nghị giữa mọi người với nhau.
Thủy Băng Nhu thấy dáng vẻ Lý Hiếu Huyên không muốn nói nhiều cũng không miễn cưỡng, vì vậy mở miệng nói: "Nếu có chuyện gì không vui, nếu trong lòng thấy buồn bã, chúng mình sẽ là những người lắng nghe tốt nhất." Lăng Tâm cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Ừ, mình biết rồi, không cần lo lắng." Lý Hiếu Huyên cảm động nói.
Rất nhanh lão sư tới giảng dạy liền tiến vào lớp, Thủy Băng Nhu mở sách trên bàn, bên trong một vật thể không rõ thật nhanh táp vào trên người của Thủy Băng Nhu, mắt Thủy Băng Nhu hoa lên hét lớn lanh lảnh, nhanh chóng đứng dậy trốn chạy. An Đông Nghê nghe được tiếng thét chói tai của cô, cho là chuyện trọng đại gì đó xảy ra, lo lắng chạy đến bên người cô, nhanh chóng túm lấy con ếch ném một cái, không nghĩ tới lại không cẩn thận đem con ếch ném về hướng Lý Hiếu Huyên, Lý Hiếu Huyên thấy con ếch hoạt bát vui vẻ hướng phía nàng bay tới, sợ đến hét ầm lên, đứng tại chỗ không biết làm thế nào, trong chốc lát lại cảm thấy mình rơi vào một bờ иgự¢ ấm áp, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tư Đồ Huy.
"Có sao không" Tư Đồ Huy lo lắng hỏi, có trời mới biết mới vừa nghe được tiếng thét chói tai của cô, trái tim của hắn giống như muốn ngưng đập, không chút nghĩ ngợi chạy đến ôm lấy cô.
Nghe được sự quan tâm của hắn, trong lòng Lý Hiếu Huyên bình tĩnh rất nhiều, nghi ngờ có phải hắn quan tâm hơi quá rồi không, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều vội vàng đi về phía Thủy Băng Nhu hỏi: "Tiểu Nhu, bạn không sao chớ?"
"Không có việc gì" Thủy Băng Nhu run rẩy nói, nàng sợ nhất chính là loại động vật này, xem ra hôm nay khó mà có thể hết kinh sợ rồi.