Thủy Băng Nhu cảm thấy tim của mình nhanh chóng nảy lên một cái, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Cái người yêu nghiệt! Xem ra anh không mê ૮ɦếƭ cô chắc là sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tất cả biến hóa của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt đều thu lại trong mắt, trong mắt của anh càng phát ra hài lòng, anh vẫn là quan trọng nhất trong lòng bảo bối của anh, xem đi, chỉ cần anh xuất ra mỹ nam kế, bảo bối không phải là đã bị mê hoặc rồi sao.
Thủy Băng Nhu điều chỉnh tâm tư, đi tới bàn trang điểm cầm kem dưỡng da lên đổ ra trên tay, sau đó bắt đầu xoa đều trên mặt, cô vỗ vỗ gương mặt, không biết là bởi vì mới vừa tắm xong, hay là bởi vì động tác mê người của Hoàng Phu Tuyệt, gương mặt của cô đổ hồng hồng, mê người cực kỳ, sau khi sinh con xong, gương mặt của cô so với trước kia đầy thêm chút thịt, hơn nữa còn vô cùng bóng loáng, xem ra càng thêm có ý vị rồi.
Cô sau khi sờ hết mặt, đứng lên, một chân đạp ở trên ghế, kéo tất chân, chân trắng noãn cứ như vậy bại lộ ở trong không khí, Thủy Băng Nhu nghe được tiếng hô hấp nặng nề, còn có tiếng nuốt nước miếng, cô không để ý đến những thứ này, đem một chút kem dưỡng da đổ ra tay, sau đó bắt đầu xoa đều lên bắp chân, vừa duy trì động tác tay, vừa hướng nhìn Hoàng Phu Tuyệt trong gương, sắc thái ham muốn trong mắt của anh khiến cho cô sợ hết hồn.
Hoàng Phu Tuyệt cứ như vậy nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt mị hoặc nhìn động tác của Thủy Băng Nhu, động tác vô tình của cô khiến cho anh muốn phun máu, có lẽ là bởi vì đã quá lâu không có ᴆụng cô, anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh vẫn cứ nhìn Thủy Băng Nhu như vậy, hi vọng cô làm xong chuyện của cô có thể nhanh lên một chút đến trên giường, anh cũng không có quên vừa rồi Thủy Băng Nhu kêu anh đi tắm rửa trước, không phải muốn cùng anh âи áι thì là cái gì, Hoàng Phu Tuyệt càng muốn, hô hấp của anh lại càng rối loạn.
Thủy Băng Nhu xoa chân xong, không nhìn Hoàng Phu Tuyệt đang ngập trong Dụς ∀ọηg, cô vòng qua anh đi tới bên kia giường, sau đó đem tiểu bảo bảo ôm đến giữa giường, cô mới nằm xuống ở bên cạnh.
Hoàng Phu Tuyệt vốn là Dụς ∀ọηg bừng bừng thấy động tác của Thủy Băng Nhu, trong lòng vô cùng nghi ngờ.
"Bà xã, em cách anh xa như vậy làm cái gì? Tới đây." Hoàng Phu Tuyệt ngoắc tay với Thủy Băng Nhu nói, chẳng lẽ bà xã của anh xấu hổ ư? Ừ, xem ra là anh nên chủ động một chút.
Hoàng Phu Tuyệt lướt qua tiểu bảo bảo nằm ở trên giường, ôm lấy Thủy Băng Nhu liền hôn. Môi lưỡi tùy ý dây dưa, từ khe hở khẽ mở của hàm răng ngọc, cường hãn công thành chiếm đất. ʍúŧ cái lưỡi của cô vào, môi lưỡi nước miếng dây dưa, lửa dục dần dần thiêu hủy lý trí.
Hoàng Phu Tuyệt cả người cứ như vậy đè ở trên người của Thủy Băng Nhu, động tác tay của anh cũng không có dừng lại, trực tiếp đưa về phía trong quần áo của Thủy Băng Nhu.
"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu bị hôn đến thất điên bát đảo vô lực thừa nhận nụ hôn bá đạo kia, mất khống chế phát ra tiếng rên yêu kiều.
"Ừm. . . . . . Em mệt quá, ngoan nha..., đừng làm rộn, ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu tìm về một tia lý trí, cô đẩy người đàn ông nằm ở trên người cô một cái, cô hiện tại chỉ muốn ở giữa giường ngủ một trận thật tốt, ai ngờ người đàn ông này bị sao vậy, thế nào vừa vào đến phòng ngủ liền động dục, trước kia thời điểm ở bệnh viện mặc dù anh từng có tình huống như thế, nhưng là anh chưa bao giờ mất khống chế giống như bây giờ.
Thấy động tác của Hoàng Phu Tuyệt một chút ý tứ dừng lại cũng không có, Thủy Băng Nhu lặng lẽ ở bên tai của anh nói gì đó, trong chốc lát, người đàn ông mới vừa vẫn còn ở trên người cô tác quái, mặt vui mừng dừng lại động tác.
"Bà xã, đây là em nói đó, không cho ăn vạ." Hoàng Phu Tuyệt vui vẻ nói.
"Dĩ nhiên, tiểu nữ tử nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, mau qua đây ngủ đi." Hoàng Phu Tuyệt mặc dù rất không muốn bỏ, nhưng là cũng không có cách nào, điều kiện bà xã anh mới đề nghị càng thêm hấp dẫn người.
Anh mổ một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó nghênh ngang nhảy qua hướng bên kia giường.
Thủy Băng Nhu nhìn anh, thở hốc vì kinh ngạc, sau đó quay đầu sang một bên, người đàn ông này, vào lúc này rồi mà còn muốn hấp dẫn cô. .
"Cẩn thận một chút, không cần đánh thức bảo bảo." Thủy Băng Nhu nhẹ giọng nói.
"Biết, em cũng chỉ quan tâm mỗi bảo bảo." Hoàng Phu Tuyệt uất ức nói, đều là tiểu tử thúi làm hại, để cho lực chú ý của bà xã yêu của anh cũng chỉ đặt trên người tiểu bảo bảo, nếu có thể đem bảo bảo đưa cho người khác vậy thì càng tốt hơn, nói như vậy sẽ không có ai tới quấy rầy thế giới riêng của hai người, nhưng có ai dám muốn con trai của thống lĩnh giới sát thủ thế đây, quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ nha, huống chi bà xã yêu của anh nếu như mà biết được anh đem tiểu tử thúi đưa cho người khác, nhất định sẽ không để ý đến anh nữa, được rồi! Hiện tại anh nhịn trước một chút, chờ thời điểm sau này có người tiếp nhận tiểu tử thúi rồi hãy nói.
Hoàng Phu Tuyệt nằm ở bên kia giường, đắp chăn, cứ như vậy nhìn Thủy Băng Nhu ở đối diện đã ngủ ngon lành, giờ phút này anh thật muốn ôm cô vào trong иgự¢ biết bao nhiêu, nhưng là giữa giường vừa vặn bị ngăn cách bởi tiểu tử thúi kia, anh bất đắc dĩ đành nhắm mắt lại.
Bên này Thủy Băng Nhu cùng bảo bảo đều ngủ hết sức ngon lành, bên kia Hoàng Phu Tuyệt lại lăn qua lộn lại, không sai, anh mất ngủ, lần đầu tiên anh bởi vì trong иgự¢ không có Thủy Băng Nhu mà mất ngủ, trong lòng anh đang không ngừng tự ru ngủ, đã hơn mười hai giờ khuya, tinh thần anh vẫn còn là rất phấn chấn, vừa nghĩ tới những lời Thủy Băng Nhu mới vừa ghé vào tai anh nói, anh càng thêm kích động ngủ không yên.
Ai. . . . . . Thật là làm bậy, sớm biết lúc nãy trước hết ăn luôn cô không phải tốt hơn sao, hiện tại anh căn bản là ngủ không yên chứ còn gì nữa.
Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt vẫn là không có cách nào ngủ được, anh lặng lẽ đứng dậy, sau đó đi tới bên kia Thủy Băng Nhu, bế cô sang phía giướng lúc vừa rồi anh nằm, ôm lấy thân thể thơm ngào ngạt mềm mại của cô, anh cảm thấy rất thoải mái, cơn buồn ngủ dần dần ập tới, này mới đúng nha, chính là cảm giác này.
Thủy Băng Nhu có lẽ là bởi vì thói quen, vào lúc được Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy, cô đồng thời giống như một con mèo nhỏ hướng trong иgự¢ của anh cọ xát, khóe miệng từ từ giơ lên thành một đường cong đẹp mắt.
To trên giường như vậy, cả nhà bọn họ ba người chỉ chiếm nửa cái giường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, có vẻ cực kỳ ấm áp.
Sáng sớm hôm sau, Thủy Băng Nhu đối với việc mình tỉnh lại ở trong иgự¢ Hoàng Phu Tuyệt mặc dù có nghi ngờ, nhưng là cũng không có tìm tòi nghiên cứu thêm, cô tự nhận là do thói xấu của bản thân mình, trong giấc ngủ sẽ tự động tìm kiếm Ⱡồ₦g иgự¢ của Hoàng Phu Tuyệt.
Sáng sớm hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, Hoàng Phu Tuyệt rốt cuộc sau một hồi dặn dò đủ điều xong mới đi tới công ty, bởi vì sau khi cô sinh, Hoàng Phu Tuyệt cứ dính vào trên người cô không rời, trong công ty đã chất đống rất nhiều công vụ chờ anh tới xử lý, cho nên anh mới bất đắc dĩ rời đi.
Thủy Băng Nhu nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt đã đi làm, cô lập tức ôm tiểu bảo bảo kêu tài xế chở cô tới nhà họ Đoạn, kể từ ngày đó cô ở trong nhà người ta không chào mà đi, cũng chưa có gặp lại mẹ của Đoạn Thừa Phong, Hoàng Phu Tuyệt dính lấy cô vô cùng chặt không chịu rời, hại cô vẫn không có cơ hội, hiện tại thì có cơ hội tốt không thể tốt hơn, cô đương nhiên là muốn nắm chặt, người ta nhiệt tình khoản đãi, đến bây giờ cô còn chưa có đích thân cảm ơn người ta.
Tài xế dĩ nhiên không dám không nghe lời của cô..., dù sao ông chủ đối với phu nhân có bao nhiêu khẩn trương, ai cũng để rất rõ ràng.
Về phần nhà Đoạn Thừa Phong rốt cuộc ở nơi nào, mặc dù cô không có ấn tượng gì, dù sao ngày đó Hoàng Phu Tuyệt tìm đến cô vào lúc buổi đêm, hơn nữa cô lại vô cùng buồn ngủ, nhưng là Đoạn Thừa Phong lúc trước qua điện thoại có nói rõ rành cho cô địa chỉ.
Trong chốc lát, theo chỉ dẫn, Thủy Băng Nhu liền tới bên ngoài biệt thự nhà Đoạn Thừa Phong.
"Lão Trương, bác cứ về trước đi! Không cần lo lắng, tôi vào thăm một người bạn, sẽ rất nhanh trở về." Thủy Băng Nhu ôm bảo bảo từ trong xe đi ra.
"Dạ, phu nhân." Lão Trương cung kính nói.
Thủy Băng Nhu nhấn chuông cửa biệt thự, trong chốc lát đã có người đi ra, khi biết Thủy Băng Nhu là bạn của chủ nhân biệt thự, yên tâm dẫn đường cho cô vào nhà.
"Phu nhân nhà các vị thân thể có khỏe không?" Thủy Băng Nhu hỏi người giúp việc đi bên cạnh.
"Phu nhân, phu nhân nhà chúng tôi thân thể rất tốt, bà thường xuyên để ý chăm sóc hoa cỏ trong vườn." Người giúp việc nhiệt tình nói, cô lớn như vậy nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có nhìn thấy qua người phụ nữ nào xinh đẹp như thế này, hơn nữa còn rất dễ nói chuyện, từ cách ăn mặc của cô ấy có thể thấy được cô ấy là phu nhân nhà có tiền, nếu cô ấy mà trở thành thiếu phu nhân của nhà họ thì thật tốt, nhưng người ta ngay cả con cũng có rồi, trong lòng người giúp việc thầm tiếc nuối.
Trong chốc lát, người giúp việc dẫn Thủy Băng Nhu đi tới một nhà kính trồng hoa người giúp việc đang muốn đi vào báo với chủ nhân, bị Thủy Băng Nhu ngăn lại, cô mỉm cười lẳng lặng nhìn hai người chuyên chú trong nhà kính.
"Phu nhân, cái này sao lại cắt đi?" Một giọng nam trung niên truyền tới, Thủy Băng Nhu mặc dù không nhìn thấy mặt của người này, nhưng là nghe giọng cô đã biết, là giọng nói của quản gia, xem ra anh ông ấy rốt cuộc đã có hành động, nhớ trước kia ông ấy là chỉ len lén đám đuối nhìn thiếu phụ kia.
"Ai. . . . . . Ông tới xem, ông xem đi, nhìn như thế này xem có phải đẹp mắt hơn không?." Thiếu phụ nhận lấy hoa trong tay Quản gia, nghiêm túc cắt tỉa, mà Quản gia là nhu tình nhìn chằm chằm gương mặt đượng bảo dưỡng rất tốt của thiếu phụ, nhìn đến đắm đuối.
"Dạ, thật là đẹp." Quản gia có điều ngụ ý nói.
Nhìn thấy hơi thở mập mờ tản ra xung quanh hai người bọn họ, Thủy Băng Nhu bất đắc dĩ ho khan cắt đứt không khí giữa bọn họ, cô thật sự là bởi vì trong tay còn ôm một baby, quá mệt mỏi, tha thứ cho cô nha.
"Bác gái khỏe, bác Quản gia khỏe ạ." Thủy Băng Nhu cười ngọt ngào chào hỏi, lâu như vậy chưa có tới rồi, cũng không biết người ta còn nhớ cô hay không.
"Ah. . . . . . Là tiểu Nhu." Thiếu phụ bước nhanh về phía Thủy Băng Nhu, toàn bộ đoạn thời gian bà từ trong miệng con trai biết được chuyện của Tiểu Nhu, biết là Tiểu Nhu để cho người giúp công ty của bọn họ, trong lòng rất mong đợi cô đến thăm bà, không nghĩ tới cô đến bây giờ mới xuất hiện.
"Cẩn thận một chút." Quản gia khẩn trương đỡ thiếu phụ, để tránh bà bị thứ gì làm trật chân té, toàn bộ ý nghĩ đều đặt ở trên người Thủy Băng Nhu nên Thiếu phụ căn bản cũng không có phát hiện dịu dàng cùng săn sóc không tầm thường của người đàn ông bên cạnh.
"Biết rồi, tôi cũng không phải còn là đứa bé." Thiếu phụ chu môi nói.
Thủy Băng Nhu buồn cười nhìn hai người bọn họ, bác gái nhất định không biết trong lúc lơ đãng bà đã nũng nịu với quản gia.