Buổi họp báo của “Bát Tiên vượt biển” được tổ chức tại Thượng Hải, Diệp Dương và Lâm Thiên Nhất định có mặt trước đó hai ngày.
Buổi tối trước hôm lên đường, Diệp Dương bận bịu chuyện công việc tới hơn mười một giờ đêm, vừa tắt đèn nằm xuống giường thì điện thoại đã rung lên. Cô tưởng là điện thoại công việc, cảm thấy phiền hà, cầm lên nhìn thì hóa ra là Trương Kiền.
Cô nằm lại xuống gối, nghe máy.
Trương Kiền hỏi: “Em ngủ chưa?”
Diệp Dương dùng bàn tay còn lại che mắt mình, giọng cô rầu rĩ: “Chưa ngủ.”
Trương Kiền nói: “Em xuống đi, anh đang đứng dưới chân tòa nhà của em.”
Giọng Diệp Dương thoáng nghẹn ngào: “Không xuống.”
Hôm nay Trương Kiền kiên nhẫn tới lạ: “Trong nhà em còn người khác mà, em xuống đi, bên ngoài tiện hơn.”
Diệp Dương cúp máy, cầm áo khoác xuống nhà.
Mấy khóm dâm bụt trước nhà đã trút hết hoa, chỉ còn lại phần cành trụi lủi, ánh trăng như trải đường trên mặt đất, tựa một bức tranh thủy mặc phác cành lá trơ trụi. Trương Kiền đứng trước tán cây, đang ngắm nhìn phong cảnh, nghe có tiếng mở cửa, anh bèn đưa mắt nhìn.
Diệp Dương bước xuống nấc thang, vừa đưa mắt cô đã thấy anh.
Cô bước về phía anh.
Trương Kiền cụp mắt nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Vài giây sau, Diệp Dương hỏi: “Buổi họp báo của ‘Ván cờ danh lợi’ thành công chứ?”
Trương Kiền gật đầu: “Không có sơ suất gì.”
Diệp Dương mỉm cười: “Em hơi hối hận vì không nhận ‘Ván cờ danh lợi’. Em là fan hâm mộ của đạo diễn Trần và chị Kỷ, nếu nhận thì lần này em đã được gặp họ rồi, có khi còn được chụp ảnh chung rồi xin chữ ký.”
Trương Kiền thoáng khựng lại, anh nói: “Anh không biết em còn thích đạo diễn Trần nữa, anh chỉ xin được chữ ký Tô Kỷ thôi.” Nói rồi, anh rút một tấm ảnh được ký tặng ra khỏi túi áo gió.
Diệp Dương ngẩn ngơ nhận lấy tấm ảnh từ tay anh, nương ánh trăng, cô phát hiện đây đúng là chữ ký của Tô Kỷ.
Chữ ký của Tô Kỷ không giống các minh tinh khác. Các minh tinh bình thường đều ký liền một nét, nếu không phải người hâm mộ thì sẽ rất khó nhận ra chữ ký của họ. Chữ ký của Tô Kỷ không được thiết kế chuyên nghiệp, đó là chữ của chính cô, hai chữ trong tên đứng cùng nhau, ai biết hai chữ này là đều đọc được.
Thật ra ban đầu Diệp Dương chẳng hề để tâm tới nữ diễn viên không mấy xinh đẹp này. Cho đến một ngày, cô bắt gặp cô ấy trong quán cà phê lúc đang làm thêm. Tô Kỷ mặc đồ đen, bước vào quán cà phê lúc xế chiều, cô ấy ngồi xuống bên cửa sổ, đọc sách trong hơn hai tiếng.
Thanh tao, yên lặng, nhưng không một ai có thể bỏ qua sự hiện diện của cô.
Dù có thể khách khứa bước vào tiệm cà phê không biết Tô Kỷ là diễn viên nhưng cũng phải bất giác liếc nhìn cô ấy.
Diệp Dương như bị sét đánh. Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
Hầu như Tô Kỷ luôn đóng các vai không đi theo thị hiếu như người phụ nữ nông thôn, nữ sát thủ, phạm nhân Gi*t người,… Lúc thì cô chân chất thật thà, lúc thì hoang dại, khi lại tàn nhẫn, hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới hai chữ thanh tao lặng im.
Không ngờ ngoài đời cô ấy lại khác trên màn ảnh như vậy.
Sau khi trở về từ quán cà phê, cô nhớ mãi tới Tô Kỷ. Cô lên mạng tìm rất nhiều tư liệu, càng hiểu cô càng thích cô ấy. Bắt đầu từ khi đó, cô đã coi Tô Kỷ là thần tượng của mình, suốt bao lâu nay cô luôn bước theo hướng đi của Tô Kỷ, muốn được giống như cô ấy, trở thành một con người im lặng nhưng có sức ảnh hưởng.
Sau đó, gặp Trương Kiền, cô còn kể với anh chuyện này, vì Tô Kỷ cũng là cựu sinh viên Học viện Điện Ảnh.
Đã bao năm trôi qua rồi, nào ngờ anh vẫn còn nhớ.
Diệp Dương cụp mắt cảm ơn anh.
Anh lại rút một chiếc nhẫn ra từ túi áo, đưa cho cô nhìn, anh hỏi: “Chiếc nhẫn này có ý gì?”
Diệp Dương mím môi, cô khẽ thốt: “Có ý xin lỗi.”
Trương Kiền sững sờ, anh hỏi: “Xin lỗi chuyện gì?”
Diệp Dương nói: “Đáng ra em nên tin anh.”
Trương Kiền nhìn cô hồi lâu như quái vật rồi mới thốt: “Em không cần xin lỗi, chuyện của Trình Ninh là sơ suất của anh, nhưng đúng là bọn anh đã chia tay từ tháng Bảy rồi, hôm ấy cô ấy trở lại tìm hộ chiếu thật.”
Diệp Dương gật đầu: “Em không nói chuyện đó, chuyện đó là anh không đúng thật, anh nhất quyết không chịu trả lời thẳng thắn với em hai người đã chia tay chưa, em cảm thấy mình hiểu lầm cũng phải. Ý em nói chuyện khác, em không nên chia tay một cách tùy tiện khi chưa nói gì với anh.”
Trương Kiền thoáng ngạc nhiên: “Ngạc nhiên thật, không ngờ anh có thể nghe được lời xin lỗi chân thành nhường này của em khi còn đang sống.”
Diệp Dương thành thật đáp: “Anh cứ giễu cợt em đi, đây đúng là lỗi của em.”
Trương Kiền nhìn cô.
Cô cụp mắt, dáng vẻ thành khẩn chịu mắng.
Hồi lâu, anh cười, nói: “Diệp Dương, em không cần xin lỗi, nếu em không giằn vặt vì chuyện này thì anh cũng sẽ không vướng bận nó nữa. Anh cũng không thật sự oán trách em, anh chỉ đang giận cá chém thớt thôi. Chín năm trước anh đã trải qua cảm giác mất đi thứ trong tay mình, mà chín năm sau em lại nói em không hối hận. Quan trọng hơn là anh có thể cảm nhận được rằng em thật sự không hối hận chứ không phải đang giả vờ. Dù cuối cùng em có xin lỗi anh thì cũng chỉ là áy náy do cách em chia tay không đủ mềm mỏng, em ngầm tỏ ý nếu có thêm một cơ hội, em vẫn sẽ làm như vậy. Em không hối hận khiến anh cảm thấy rất khó chịu, vậy nên anh đã làm một số chuyện mà không từ thủ đoạn. Đến chính anh cũng rất ngạc nhiên, không ngờ mình có thể hèn hạ như vậy với người anh từng yêu, hóa ra anh có nhiều mặt tối mà bản thân chưa phát hiện tới vậy. Em bảo trước mặt anh em không còn là Diệp Dương, anh cảm thấy khi đứng trước em anh cũng không phải Trương Kiền.”
Diệp Dương cụp mắt, cô khẽ thốt: “Không phải, sau khi chia tay, trước lúc biết anh và Lương Châm quay lại, em đã thấy hối hận rồi. Nhưng sau khi anh và Lương Châm yêu nhau em mới có cảm giác mình không hề sai, em nghĩ chắc em bị sốc, nhưng lại không muốn thừa nhận nên cứ luôn tẩy não bản thân, như thể làm vậy là sẽ che giấu được sai lầm của mình. Em đã coi sai lầm là sự thật đúng đắn.”
Trương Kiền gật đầu: “Khi ấy anh thật sự không biết em đang chờ anh, vì em từng bảo nếu hết tình cảm với nhau thì hãy cư xử dứt khoát. Lúc rời khỏi ký túc xá của em, anh ngồi dưới ký túc rất lâu, chỉ cần nghĩ ra được một điều khả thi, anh sẽ quay lại, nhưng anh không tìm được, vậy nên anh bỏ đi. Về sau anh cảm thấy lời em nói quá tuyệt tình, nếu có quay lại thì em cũng phải là người xuống nước trước thì anh mới có thể nương theo em, vậy là anh cứ đợi em, nhưng không đợi được gì, thế là lòng anh nguội lạnh. Về phần Lương Châm, anh không muốn giải thích với em vì thật sự chẳng có gì để giải thích, dù có giải thích sao thì cũng như đang mượn cớ, như đang bào chữa cho bản thân. Anh nghĩ nếu chuyện đã xảy ra rồi thì chỉ có thể để nó trôi qua thôi.”
Diệp Dương không lên tiếng.
Trương Kiền ngẩng đầu, nhìn màn đêm sau lưng cô. Đèn đường trong khu chung cư nằm sau tòa nhà, vậy nên trước nhà chỉ có mỗi ánh trăng chiếu sáng, tối như đổ mực. Đáy mắt anh cũng đen nhánh: “Mấy hôm nay anh cứ luôn nghĩ về quan hệ giữa hai chúng ta, nghĩ chúng ta có nhất thiết phải tiếp tục không. Thời sinh viên chúng ta còn nhỏ, tính cách chưa được định hình, trừ việc học hành thì cuộc đời chúng ta chỉ có tình yêu. Tình yêu vô cùng quan trọng, chúng ta thay đổi vì yêu, thỏa hiệp vì yêu, tủi thân vì yêu, chịu đau mà vẫn thấy ngọt ngào như đường mật. Nhưng giờ chúng ta đã trưởng thành cả rồi, chẳng đến mức đã nhìn rõ nhân tình thế thái trên đời, nhưng về cơ bản thì cũng đã hiểu hết những đạo lý có thể hiểu. Chúng ta đã rất khó bị thuyết phục bởi người khác, cũng rất khó thay đổi vì người khác. Lý tưởng không, tình yêu cũng không. Vậy nên khi hai người bên nhau thì thứ quan trọng nhất không phải tình yêu. Quan trọng nhất là phù hợp. Mà hai chúng ta đều quá hiếu thắng. Thật ra chuyện của Trình Ninh chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ, về sau, những chuyện xích mích như vậy sẽ càng nhiều hơn, nhưng chúng ta có thể không liên lạc với nhau tới nửa tháng vì nó. Anh cảm thấy mâu thuẫn tồn tại chín năm trước đến giờ vẫn còn, chúng ta vẫn không chịu cúi đầu, hệt như khi xưa. Bên nhau thế này là sự bào mòn với cả hai chúng ta, thật sự tình yêu này quá mệt mỏi, chi bằng hãy chấm dứt ở đây đi.” Nói tới đây, tầm mắt anh dời từ ngoài xa về lại bên cô, anh hỏi, “Em nghĩ sao?”
Diệp Dương ngẩn ra trong giây lát, rồi cô chợt quay người bước trở lại, chỉ vài giây cô đã đặt chân lên nấc thang, tiến tới cổng, bắt đầu nhấn mật mã.
Bình thường cô ít khi dùng thẻ mở cửa vì không muốn lục tìm trong túi, cô thà nhập mật mã còn hơn. Mật mã chín chữ số, khi thường không cần nghĩ cô cũng ấn được, giờ đầu cô rối bòng bong, tay cũng luống cuống, chẳng thể nhớ nổi dãy số quen thuộc ấy. Cô ấn lách tách mấy lần nhưng tiếng thông báo cửa được mở vẫn không vang lên, cô dứt khoát buông xuôi, bước xuống nấc thang, thấy anh vẫn đứng đó, cô bèn vươn tay cho anh một phát tát.
Anh không hề nhúc nhích, vẫn cứ đứng đó.
Diệp Dương thấy anh không cử động lại càng tức hơn, cô đổi tay trái đánh anh.
Trước đây cô nào nỡ đánh anh, cô cảm thấy anh là chàng hoàng tử nhỏ, là ánh trăng sáng, sợ vỡ chẳng dám chạm, còn giờ cô chỉ muốn đánh nát gương mặt anh.
Trương Kiền tóm lấy cổ tay cô, Diệp Dương vùng vẫy nhưng không thoát được, nước mắt trào ra. Bị anh giữ chặt, cô thẹn quá hóa giận, lửa giận dâng lên bừng bừng, bỏ qua tất thảy, đánh anh. Vừa đánh cô vừa bắt anh buông mình ra.
Trương Kiền khó cản nổi cô, cuối cùng chỉ đành dúi cô vào lòng mình.
Cô giãy giụa trong lòng anh, phát hiện mình không thể vùng ra nổi, cô kiệt sức, khóc òa lên.
Hơn mười một giờ, vẫn còn nhân viên giao đồ ăn tới khu chung cư. Cậu bạn giao hàng lạc đường, khó khăn lắm mới thấy hai người, bèn bước nhanh lại hỏi, nào ngờ lại thấy hai người giằng co thế này, cậu không dám hỏi, bèn bước vượt qua họ, tiến về phía trước. Số tòa nhà của khu chung cư khuất mắt, rất khó tìm, cậu bạn giao hàng loanh quanh trước tòa nhà của Diệp Dương, nhìn ngó mấy lần cũng chẳng thấy, cuối cùng vẫn phải quay về, lúc này cậu đã không nghe thấy tiếng khóc nữa rồi, bèn nhìn Trương Kiền, nhỏ giọng hỏi: “Anh ơi, đây là tòa nhà số 73 phải không ạ?”
Trương Kiền gật đầu.
Cậu bạn giao hàng thở phào nhẹ nhõm, tiến về khu số ba.
Diệp Dương chợt đẩy anh ra, bước lên bậc thềm trước cổng, đứng ấn mật mã. Lần này cô đã nhớ được mật mã rồi. Đang ấn số thì có một bàn tay che bàn phím lại. Diệp Dương giơ tay đánh anh. Anh dùng cánh tay còn lại để cầm tay cô, đè cô lên cửa, không nói một lời nào, anh hôn cô.
Người anh phủ lớp mồ hôi mỏng, trong mùi mồ hôi có hương xà phòng thanh mát, vừa như mùi chanh vừa tựa mùi cỏ đuôi ngựa, dưới những nụ hôn liên tục ập xuống của anh, dường như cô chực muốn rên lên, anh lại càng ôm cô chặt hơn.
Đèn cảm ứng trước cửa tòa nhà tắt ngóm, tất cả chìm vào tĩnh lặng.
Anh kề bên môi cô, nói: “Từng lời anh nói hôm nay đều là lời từ đáy lòng anh, nếu em thấy đúng, cảm thấy không cần phải phí thời gian thì chúng ta hãy dừng lại ở đây. Nếu em thấy không đúng thì có thể phản bác, có thể thuyết phục anh. Tình cảm là chuyện hai người, không thể cứ để anh đẩy em thì em mới nhúc nhích, anh không đẩy, em lại bất động, thậm chí còn lùi về phía sau.”
Hồi lâu, Diệp Dương mới nói: “Chúng ta sống cùng nhau đi.”
Trương Kiền bất động.
Diệp Dương nhìn ra sau lưng anh. Cổng tòa nhà đối diện với hàng cây xanh, trên đó có mấy gốc cây khô trơ trụi, dưới ánh trăng, trông cảnh tượng thoáng vẻ đìu hiu. Cô nói: “Chúng ta đều bận bịu, kiểu yêu đương một tuần gặp nhau đôi lần đã không còn phù hợp với chúng ta rồi. Lỡ lại lục ᴆục gì thì đến mười ngày nửa tháng không liên lạc nhau, cứ bào mòn mãi, rồi cuối cùng chẳng còn lại gì. Sống cùng nhau, chuyện lớn có thể hóa nhỏ, chuyện nhỏ cũng có thể thành lớn, tốt có xấu có, nhưng với chúng ta hiện giờ thì tốt hơn là xấu. Cứ dứt khoát một lần đi, xem có được hay không. Anh có muốn kết thúc cuộc sống độc thân không?”