“Không khỏe ở đâu? Có cần đưa anh đi viện không?”, giọng cô trở nên sốt ruột.
“Bụng khó chịu”.
“Bụng khó chịu? Sao lại thế?”.
Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng mở mắt, nhìn chằm chằm cô: “Ăn bao nhiêu thứ vớ vẩn vào thế bụng có thể dễ chịu sao?”.
Là sao? Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, cuối cùng hiểu ra rồi, anh đang trách cô dẫn anh ăn những đồ ăn vặt kia, khiến anh bị đau bụng.
“Bụng yếu, tôi ăn nhiều hơn anh, sao không thấy tôi bị làm sao?”, mặc dù Bạch Tinh Nhiên nói vậy nhưng vẫn đứng dậy khỏi giường, nói: “Được rồi, tôi đi mua cho anh hộp thuốc tiêu hóa về để tiêu hóa”.
Hai người ở là khách sạn biệt thự, gần đây không có hiệu thuốc, may mà chỗ này không cách trung tâm thành phố xa lắm, cô bắt xe đi mua một hộp thuốc tiêu hóa ở một hiệu thuốc gần nhất, rồi lại mua chút thuốc nhuận tràng về.
Đến khi cô về, Nam Cung Thiên Ân đã ngủ rồi.
Cô bất giác đi nhẹ hơn, sau khi rót cốc nước ấm thì nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước mặt anh, gọi một tiếng: “Đại thiếu gia, anh ngủ chưa?”.
Vốn nghĩ nếu anh ngủ say rồi thì thôi, không ngờ cô chỉ khẽ khàng gọi Nam Cung Thiên Ân đã tỉnh lại. Anh mở mắt liếc cô một cái: “Sao đi lâu thế?”.
“Gần đây không có hiệu thuốc, tôi bắt xe vào trung tâm thành phố mua”, Bạch Tinh Nhiên đặt cốc nước xuống, sau khi đỡ anh dậy, thì đặt viên thuốc vào lòng bàn tay anh.
Giúp anh uống thuốc xong, sau khi thấy anh ngủ lại, Bạch Tinh Nhiên dần dần cũng hơi buồn ngủ. Để ý gương mặt say ngủ của anh, sau khi do dự một chút, thì nhấc chăn lên nằm xuống cạnh anh.
Tầng trêи tầng dưới tổng cộng có bốn, năm căn phòng, nhưng thời tiết này ngủ một mình hơi lạnh, vẫn là nằm cạnh anh ngủ thoải mái hơn chút. Đúng vậy, chính là vì lạnh, Bạch Tinh Nhiên an ủi bản thân trong lòng.
Ngày hôm sau, Bạch Tinh Nhiên vừa mở mắt ra đã thấy Nam Cung Thiên Ân chống tay ở khung cửa nhà vệ sinh, một tay đỡ eo, dáng vẻ cứ như ૮ɦếƭ đến nơi.
Mấy ngày này, chỉ cần Nam Cung Thiên Ân có gì bất thường, Bạch Tinh Nhiên sẽ cực kì lo lắng, lo anh bị bệnh. Lúc này thấy vẻ mặt khó chịu của anh, thì bật dậy khỏi giường, không cả kịp đi dép lê đã xông đến đỡ một cánh tay của anh.
“Đại thiếu gia, anh không sao chứ?”, Bạch Tinh Nhiên đánh giá anh, vô cùng quan tâm.
Nam Cung Thiên Ân liếc cô một cái, mặt hơi bối rối lắc đầu: “Không sao”.
“Vậy anh…”.
“Tê chân”.
“Chân làm sao? Sao đang yên đang lành lại tê chân?”.
Nam Cung Thiên Ân cạn lời, sắc mặt ngày càng khó coi: “Đau bụng cả đêm mà ra”.
“Hả…”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc, đau bụng đến mức tê chân? Nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh, cô đột nhiên bật cười thành tiếng.
Nếu không phải cô cứ kéo mình đi ăn mấy cái món đồ ăn vặt ven đường thì bản thân có đến mức thành thế này không? Thế mà cô còn cười được?
Nam Cung Thiên Ân vốn đã tức đến mức muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, bị cô cười vậy xong thì càng lúng túng cộng thêm bực bội, liếc cô, cắn răng nhả ra một câu: “Cười đủ chưa?”.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng ngưng cười, nhưng nét cười trêи mặt không kiềm chế được, cố nhịn không để bản thân lại cười ra tiếng. Hắng giọng nói: “Xin lỗi, tôi…”.
“Cô làm sao?”, Nam Cung Thiên Ân đang đợi cô xin lỗi, mặc dù việc đã rồi, nhưng ít nhiều gì cũng phải có chút tâm lý an ủi chứ.
“Tôi thực sự cảm thấy không phải lỗi của mấy đồ ăn vặt kia, tại anh yếu quá thôi”, Bạch Tinh Nhiên vỗ иgự¢ mình: “Anh nhìn thử tôi đi, ăn vô số lần nhưng chẳng sao hết”.
“Không phải tôi yếu, là cô da dày thịt béo…”, Nam Cung Thiên Ân nghiến răng nói, còn chưa nói xong đã xoay người chui vào nhà vệ sinh, đồng thời tiện tay sập cửa.
“Rầm” một tiếng, Bạch Tinh Nhiên bị nhốt ngoài cửa.
“Này! Vẫn tiếp tục hả?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi một câu qua cánh cửa, sau đó bật cười: “Bao nhiêu người ăn chẳng sao, chỉ có anh bị sao, đúng là đồ ẻo lả?”.
Lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân nhếch nhác thế này, nghĩ đến anh bình thường ngang ngược, nghiêm túc, rồi lại nhìn anh hiện tại, quả thực là như hai người khác nhau.
Mặc dù anh lúc này rất đáng thương, không nên kϊƈɦ thích anh nữa, nhưng cơ hội hiếm có, cơ hội có thù trả thù, có oán trả oán đến rồi.
Bạch Tinh Nhiên dứt khoát tựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, khoanh tay trước иgự¢ nói chuyện với anh: “Đại thiếu gia, anh có từng đọc một quyển sách, trong sách nói khi anh rất sợ, rất sợ một người, chỉ cần nghĩ dáng vẻ người đó ngồi ૮ɦếƭ dí ở trêи bồn cầu, thì tự nhiên không cảm thấy sợ nữa”.
“Chiêu này hữu dụng lắm, hồi đại học tôi đi phỏng vấn tìm việc thì đã khắc phục khó khăn như vậy, thấy nhà tuyển dụng thì thân thiết như anh em trong nhà ấy, chân cũng không run nữa, nói chuyện cũng trôi chảy”, Bạch Tinh Nhiên cười hì hì nói xong thì vội vàng thêm một câu: “Hồi đại học tôi từng tìm việc làm thêm, rèn luyện bản thân mà, tôi…”.
Cửa nhà vệ sinh cạch một tiếng bị người ta mở ra, bóng dáng Nam Cung Thiên Ân lại xuất hiện trước mặt cô, mắt xám xịt liếc cô: “Thảo nào cô cứ luôn coi cảnh cáo và mệnh lệnh của tôi như gió thoảng qua tai, thì ra là có tuyệt chiêu…”.
“Hôm nay tôi phải cho cô biết rõ ràng, Nam Cung Thiên Ân ngồi bồn cầu cũng rất đáng sợ!”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi định dùng tay Ϧóþ cổ cô, Bạch Tinh Nhiên sợ đến mức gào thét liên tục, lùi ra sau tránh.
Nam Cung Thiên Ân đang định đuổi theo, xử cô hẳn hoi, dùng vải bịt miệng cô lại, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Bạch Tinh Nhiên dừng bước, đặt ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng với Nam Cung Thiên Ân, đi về phía cửa.
Người gõ cửa là trợ lý Nhan, cô ấy nhìn Bạch Tinh Nhiên với bộ đồ ngủ một cái, lịch sự gật đầu: “Thiếu phu nhân, chào buổi sáng, xin hỏi Thiên Ân thiếu gia dậy chưa?”.
“Anh ấy à? Dậy thì dậy rồi, nhưng mà…”, cô hỏi: “Trợ lý Nhan tìm anh ấy có việc sao?”.
“Nghi thức mở phiên giao dịch tòa nhà mới sắp bắt đầu rồi, Thiên Ân thiếu gia hôm qua đã nói sẽ đích thân đến dự”.
“Việc này à? Chắc Thiên Ân thiếu gia không đi được rồi”, Bạch Tinh Nhiên tỏ vẻ khó xử thay cho Nam Cung Thiên Ân.
“Tại sao?”, trợ lý Nhan quan tâm hỏi: “Thiên Ân thiếu gia sao thế?”.