Bạch Tinh Nhiên trong tình thế cấp bách đã cắn vào lưỡi anh, vị tanh của máu trong nháy mắt tràn ra từ môi và răng của hai người, Nam Cung Thiên Ân không ngờ cô sẽ cắn người, đau đớn thả cô ra theo bản năng.
Nhưng cô còn chưa kịp bỏ chạy, thì Nam Cung Thiên Ân đã hoàn hồn lại, kéo cô vào khuỷu tay rồi cười với mọi người nói: “Vợ tôi xấu hổ rồi, lúc ở nhà không kín kẽ như vậy đâu”.
Những lời đen tối như vậy mà lại nói trước đám đông sao? Bạch Tinh Nhiên lại muốn Gi*t người rồi.
Khóe miệng của Bạch Ánh An hơi cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười bước tới, nhìn hai người: “Hai anh chị chơi đủ chưa? Chị à, chị ở nơi công cộng cắm sừng anh rể như vậy không hay lắm nhỉ? Còn cả anh nữa, anh đẹp trai, anh rể tôi đã đáng thương lắm rồi, anh còn sỉ nhục anh ấy thế này, không khỏi có hơi mất phong độ nhỉ?”.
“Rốt cuộc anh ta có phải Nam Cung Thiên Ân không?”, quan khách xung quanh càng lúc ngày càng mơ hồ.
Bạch Ánh An liếc nụ cười lạnh của Nam Cung Thiên Ân: “Đương nhiên không phải rồi, anh ta chẳng qua là do chị tôi mời đến gạt mọi người thôi”.
“Thật sao? Như vậy thì quá vô sỉ rồi?”, Hà Linh dẫn đầu bêu rếu.
“Phải đấy, làm như vậy có ý nghĩa gì không? Sớm muộn chẳng phải cũng bị lộ sao?”, một người phụ nữ khác nói.
Gương mặt Bạch Tinh Nhiên bắt đầu nóng lên, biết ngay là làm như vậy sẽ gây ra một trò cười lớn, cô nên đuổi người đàn ông này đi ngay cái giây phút anh xuất hiện mới phải.
Cô căng thẳng đến nỗi mặt mày đỏ ửng, Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh thì cứ cau mày cười thầm, hoàn toàn không bị những âm thanh xung quanh ảnh hưởng đến tâm trạng.
Đúng vào lúc Bạch Tinh Nhiên đang không biết làm sao để kết thúc màn kịch, thì Lâm phu nhân đang ở trong phòng nghỉ tầng 2 nghe thấy tầng 1 có chuyện liền đi ra, sau đó đi xuống dưới, cứ thế bước đến chỗ hai người.
“Thiên Ân, cháu đến rồi à”, Lâm phu nhân trông rất vui vẻ, cười khanh khách kéo tay Nam Cung Thiên Ân: “Ban nãy Ánh An nói cháu không tới, cô còn tưởng thật cơ”.
Ban nãy sau khi gặp mặt Bạch Tinh Nhiên xong, Lâm phu nhân liền trốn vào phòng nghỉ ở tầng 2 một mình buồn bã, mãi đến khi nghe người ta nói dưới tầng xảy ra chuyện mới đi ra khỏi phòng, sau đó nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân ở dưới.
Chuyện xảy ra ở tầng dưới bà ta đã hiểu được đại khái qua lời kể của người làm rồi, lúc này trong lòng đang cố nén lửa giận cháy bừng bừng.
“Cô”, Nam Cung Thiên Ân không thích tiếp xúc với người khác, âm thầm dùng lực gạt tay của bà ta ra.
“Thiên Ân, xin lỗi cháu… cô cứ tưởng cháu sẽ không đến, cho nên mới không giới thiệu trước với An Nam và Tinh Nhiên”, Lâm phu nhân nói xong, vội vàng quay người sang Lâm An Nam và Bạch Ánh An nói giọng nghiêm túc: “Hai đứa nghe cho rõ đây, cậu ấy chính là Nam Cung Thiên Ân, anh họ của hai đứa, còn đây là chị dâu họ, mau xin lỗi anh họ và chị dâu họ về hành động ban nãy của mấy đứa đi…”.
“Không cần xin lỗi đâu”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời, cười nhạt: “Có điều chúng cháu còn có việc, phải đi trước, mọi người cứ từ từ chơi nhé”.
Nói rồi, anh đi qua vai của Bạch Tinh Nhiên, trước ánh mắt dõi theo của mọi người đi ra khỏi hội trường.
Bạch Tinh Nhiên sớm đã muốn trốn khỏi nơi này, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, đương nhiên không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.
Trong hội trường bắt đầu xôn xao, việc người đàn ông này rốt cuộc có phải là Nam Cung Thiên Ân thật không có vẻ rất khó phân biệt, mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Hai đứa lên đây cho mẹ”, Lâm phu nhân buông một câu với Lâm An Nam và Bạch Ánh An, rồi quay người đi lên tầng.
Bạch Ánh An đang kinh ngạc hoàn hồn lại, kéo Lâm An Nam hỏi nhỏ: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao anh ta lại gọi mẹ anh là cô? Còn nữa… anh ta rốt cuộc có phải là Nam Cung Thiên Ân không?”.
Bản thân Lâm An Nam cũng ngơ ngác không hiểu, túm lấy cô ta đi lên trêи tầng.
Sau khi lên tầng 2, bước vào trong phòng nghỉ, Lâm An Nam liền hứng ngay một cái tát của Lâm phu nhân, còn cả những lời trách mắng đầy phẫn nộ của bà ta: “Khốn nạn! Con có biết bản thân mình vừa làm gì không?”.