Chương 32: Lễ đính hônVề nhà Nam Cung lúc nửa đêm chắc chắn là không thể, Bạch Tinh Nhiên ra khỏi chung cư xong thì chợt không biết đi đâu về đâu, cuối cùng đến nhà Diêu Mỹ ở nhờ một đêm.
Sáng hôm sau lúc về đến nhà Nam Cung, quả nhiên nhìn thấy lão phu nhân ngồi trêи sofa ở phòng khách, cũng không biết có phải là cố tình đợi cô không.
Sau khi giật mình thì cô nhấc chân đi tới, dè dặt nói: “Bà nội, xin lỗi, hôm qua bạn cháu kết hôn, sau đó... cháu đã ở nhà bạn học”.
“Đại thiếu gia đã nói với lão phu nhân rồi”, chị Hà nói.
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, không ngờ người đàn ông biến thái kia lại bảo vệ cô không bị dùng gia pháp thật.
“Nhưng là thiếu phu nhân của nhà Nam Cung, sau này thiếu phu nhân tốt nhất để ý mức độ, chơi cũng phải có chừng mực”, chị Hà lại nói.
Bạch Tinh Nhiên vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ”.
“Trang sức mua được chưa?”, lão phu nhân liếc cô hỏi.
“Mua được rồi, ở đây”, Bạch Tinh Nhiên cúi đầu bắt đầu lục túi mình, song... trong túi làm gì có dây chuyền đá quý gì? Cái hộp trang sức to đùng cũng chẳng ở trong túi.
Sắc mặt cô trắng bệch, lúc này mới nhớ ra lúc chăm sóc người đàn ông kia tối qua, để tìm điện thoại cô đã lấy hộp trang sức ra khỏi túi, sau đó đi vội quá thế mà quên mất mang dây chuyền về.
“Sao? Mất rồi?”, lão phu nhân nhìn sắc mặt cô dần tái nhợt, biết ngay là chuyện gì rồi.
“Ặc... cháu quên mất, cháu lo mình cầm về không an toàn, nên để ở nhà bạn”, cô dè dặt bịa.
“Dây chuyền hơn mười triệu mà cô tùy tiện để ở nhà bạn?”, lão phu nhân cau mày.
“Không phải, cháu để trong két của cô ấy”, Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên dùng tay áo lau mồ hôi ở thái dương.
Toi rồi, cô thế mà lại để dây chuyền hơn mười triệu ở nhà một người đàn ông đến cả tên cũng không biết, giờ làm sao đây? Chẳng lẽ phải đi tìm anh ta? Anh ta sẽ đưa cho cô chứ?
Tối qua cả đêm không về, Bạch Tinh Nhiên thực sự không còn mặt mũi đi ra ngoài nữa, bất đắc dĩ chỉ đành nhờ Diêu Mỹ đi chung cư tìm dây chuyền giúp mình, kết quả câu trả lời nhận được lại là trong nhà đó không có người.
Cô nghĩ bụng giờ này chắc người đàn ông đó đi làm rồi, nên bảo Diêu Mỹ tối lại đi một chuyến, kết quả vẫn không có ai.
Nhiều ngày liền, dù Diêu Mỹ hay bản thân cô đích thân đến, thì lần nào cũng công toi, trong nhà căn bản không có người.
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành nhét tờ giấy qua khe cửa của đối phương, hi vọng anh có thể liên hệ mình trước ngày 20, trả dây chuyền cho mình.
Song, đến tận lễ đính hôn của Bạch Ánh An, Bạch Tinh Nhiên vẫn không thể lấy lại dây chuyền của mình.
Không phải là cầm dây chuyền của mình bỏ trốn rồi đấy chứ? Bạch Tinh Nhiên suy đoán một cách bi quan.
Dây chuyền chưa tìm về, lễ đính hôn của Bạch Ánh An đã đến rồi.
Không có dây chuyền, không có người đi cùng, dù biết hôm nay mình sẽ bị hành thê thảm, nhưng lại không có đường lùi.
Bạch Tinh Nhiên kiên trì bước vào khách sạn, đi về phía sảnh tiệc.
Lâm An Nam và Bạch Ánh An mặc lễ phục đang đón khách ở cửa sảnh tiệc, lễ phục của hai người đều được chọn lựa cẩn thận, nam đẹp trai, nữ xinh gái, kim đồng với ngọc nữ.
Phải thừa nhận, cũng chỉ có thiên kim tiểu thư như Bạch Ánh An mới có thể xứng với thiếu gia nhà giàu như Lâm An Nam, con riêng lưu lạc bên ngoài như cô thảo nào lại có kết cục bị bỏ rơi.
Nhìn hai người nam thanh nữ tú, cười tươi ra mặt, Bạch Tinh Nhiên thực sự không có dũng khí bước tiếp, xoay người, cô suýt nữa thì đã định bỏ trốn. Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói vui mừng của Bạch Ánh An: “Nam Cung thiếu phu nhân, cuối cùng chị cũng đến rồi?”.
Bạch Tinh Nhiên tê dại da đầu, phải xoay người lại.